Chương 59: Yêu thế nào?
- Haiz…, anh ơi, hết bỏng mất rồi? Hạ Dương ngồi trước màn hình giơ giơ cái hộp giấy trống không than thở.
- Phì…, Như Phong thật muốn khóc a, nhìn đến đống thức ăn mà nàng vừa thải ra ở trên bàn làm việc của mình đau lòng, nào là bim bim, đậu phộng, ngô luộc, khoai nướng, hiện tại bỏng ngô cũng đã hết? Ko thể ko nghi ngờ nàng là Trư Bát Giới đầu thai nha. Muốn ăn gì tự em đi lấy đi. Cuối cùng là chàng vẫn có thể nín nhịn nàng để nói ra một câu hoàn chỉnh, sau đó lại cặm cụi viết gì đấy.
Hạ Dương trề môi làm xấu, Như Phong thật là “lười” a, ko có ga lăng chút nào, tự vực mình đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa đi lấy đồ ăn.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, là ngày tuyệt vời nhất trong đời ta a haha Nàng vừa đi vừa ca một câu, có vẻ hơi ngứa miệng a.
Nhảy lên giường, nghé mắt vào tờ giấy Như Phong đang viết:
- Đến đâu rồi anh? Nói xong miệng ngoạm một miếng chuối to đùng.
- Hử? Tránh ra mau, đừng có nhiều chuyện ko anh ko làm nữa đâu đó. Như Phong dùng tay hơi khom người che kín ko hở chi tiết nào đe dọa nàng. Cái này là có lí do cả, chàng đang có một bí mật “kinh thiên động địa”, trước khi hoàn thành ko thể để cho nàng biết được a.
- Xì, thèm vào, nàng nhanh chóng trở về chỗ mình tiếp tục xem phim, làm nhanh lên a, công suất của anh chậm quá đấy. Hạ Dương chê người yêu xong rồi tiếp tục đường hoàng vừa bẻ chuối vừa đánh chén.
Có chút bất công nha.
Như Phong nhìn nàng đăm đăm một lúc lâu cũng ko nói gì, ko biết đang suy nghĩ đến đâu, rốt cục cũng xoay xoay bút và nhếch miệng cười nham hiểm, ánh mắt lóe lên tia sáng bất thường, tiếp tục viết.
Tất nhiên cái bộ mặt này ko rơi vào mắt Hạ Dương nàng, nàng còn đang mải mê xem phim online và đắc ý về tài trí của mình mà.
Chẳng là….
Tối hôm qua, vì nàng sơ sẩy bị ngã, chân đau, bị Như Phong lôi đến bệnh viện kiểm tra. Haiz…, đúng là bệnh người giàu, động một tí là bệnh viện bệnh viện, sợ ko có chỗ tiêu tiền đó mà? Tất nhiên, dù ko thích đến bệnh viện nhưng nàng vẫn phải cam chịu đầu hàng trước uy quyền của chàng mà nghe theo.
Chỉ có điều, 1 sự cố ko mong đợi xảy ra.
Trên đường đến bệnh viện, xe của chàng hết xăng.
Thật sơ suất mà, vậy nên nàng đành cắn răng cùng Như Phong đợi người mang xăng tới.
Bởi thế cho nên, khi nàng đến bệnh viện xem xét và sau đó trở về nhà đã là lúc nửa đêm.
Thời gian vàng bạc của nàng ko cánh mà bay, tự nhiên cứ như vậy khiến nàng ko thể hoàn thành nhiệm vụ mà thầy chủ nhiệm giao cho. Chi bằng cứ để ổng làm cho xong haha
Được rồi, nàng thừa nhận mình có một tí xíu quá đáng, khi Như Phong bận bịu công việc nhiều như vậy mà vẫn bị nàng bắt ép làm bản kế hoạch vốn dĩ là phần việc của nàng. Nhưng biết làm sao được à, hôm qua chính người này đã khiến nàng mất cả một buổi tối và ko có thời gian để suy nghĩ cho nó mà.
Dù sao thì đầu óc Như Phong cũng nhanh nhạy hơn nàng, sẽ có nhiều sáng kiến hơn nàng, rất thích hợp để làm những chuyện này thay nàng hô hô O_O.
- Ok! Như Phong đặt dấu chấm hết trên tờ giấy trắng, hướng nàng cười nói.
- Oh? Xong thật sao? Hạ Dương nhìn đồng hồ ở góc màn hình, trời, mới 20:59 PM thôi hả? Chưa đầy nửa tiếng đã xong rồi sao? Rất khó tin vội vàng chạy đến chỗ Như Phong.
- Đây, em xem thử xem. Như Phong chủ động đưa cho nàng, vẻ mặt tự hào đứng dậy ra khỏi giường giả bộ uống nước, lòng thầm nghĩ, nàng có thể ý tứ hơn một chút ko, này là đang ở trên giường lớn của mình đó nha, cứ gần người ta như vậy huhu bức người mà.
Hạ Dương ko có biết suy nghĩ của ai đó đâu, tự nhiên duỗi thẳng chân, tựa nửa người trên vào cái gối, lướt mắt xem.
Ơh, lớp mình tham gia 3 mục: Kéo co, thời trang, bóng đá nữ.
Để xem nào, thành viên tham gia: Hạ Dương, Hạ Dương, Hạ Dương
What?
- Anh có nhầm ko? Tại sao chỗ nào cũng có tên của em vậy?
- Nhầm sao được, Như Phong nhàn nhạt châm thuốc hút, em là lớp trưởng, ko tham gia thì ai còn muốn tham gia? Cán bộ lớp phải là ứng cử viên đầu tiên chứ?
- Uh, đành rằng là như vậy, nhưng ko nhất thiết là em phải tham dự tất cả các hoạt động chứ? Hạ Dương thực nghi ngờ con người này có âm mưu “ám sát” nàng đó.
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ? Có chỗ nào bất mãn, em thử nói xem?
- Thi kéo co rất đau tay, anh lỡ để em bị xước tay hả? Hạ Dương phụng phịu.
Như Phong ra vẻ suy nghĩ, chậm rãi hỏi lại nàng:
- Nghe nói là đội hình thi kéo co là 5 nam 5 nữ đứng xen kẽ, các thầy cô chủ nhiệm cũng phải tham gia cùng, em lỡ để người con gái khác vòng tay qua eo anh à?
- “ Anh thì ai mà chẳng ôm được còn giả bộ?” Nàng nghĩ như vậy nhưng ko có dám nói ra àh, nghẹn ngào,… nhưng mà….
- Còn nữa, Như Phong chen lời nàng, anh cũng ko kêu em phải cố sức kéo mà lo đau tay nha, chỉ cần nắm vào dây ko vận sức thì đâu có đau?
- Ờ, nàng thấy Phong ca nhà mình thực thông minh láu cá nha, cười toe toét mới nhớ ra một vấn đề, thế thì khác nào nhận thua?
- Em thật là…? Ko muốn đau tay lại còn muốn nhận giải nữa sao?
Phù…….!!!
Nàng có chút băn khoăn nha, dù ko trông mong giải thưởng nhà trường trao cho lớp mình có giá trị lớn nhưng được cái danh cũng oai hơn mà, chậc kệ, cái này nghĩ sau.
- Vậy sao anh lại lôi em vào làm người mẫu cho tiết mục trình diễn thời trang vậy hả?
- Thế ko lẽ em muốn làm MC bình luận cho mỗi bộ trang phục à? Nên nhớ, chủ để là về Môi trường, em có làm nổi ko? Rồi sẽ lại đau đầu để viết lời đó, huống chi còn phải thử giọng, diễn thử, học thuộc lòng…, chưa kể đến đợi khi các bạn làm xong đồ mới có thể biết nó như thế nào mà viết, thời gian sẽ rất gấp đó, còn nữa, mặc dù chất giọng của em rất hay nhưng em đứng nói trước đám đông thường hay bị vấp, lại còn sẽ run nữa…. sẽ rất mất mặt lớp mình đó. Vậy nên anh mới để Lê Vân cùng bạn Lân lớp mình làm.
Ai nha
Nghe Như Phong nói hình như là rất nhân nhượng, thậm chí có chút thiên vị riêng tư thì phải
Phì
Coi như nàng bị thuyết phục vì n cái lí do mà chàng vừa nói, tuy nhiên vẫn còn một cái này:
- Em đâu nhất thiết phải tham gia? Em ở dưới cổ vũ là được rồi, giọng em rất khỏe đó. Cái này ai cũng phải công nhận đó nha, nghe nàng cố sức hát rock là biết rùi.
Như Phong đã đề phòng đến khả năng này, rất bình thản rít thêm 1 hơi thuốc:
- Em ko đi chẳng lẽ để bạn Quỳnh thư kí đi?
- Hắc hắc…Quả thật bạn Quỳnh có chiều cao hơi khiêm tốn 1 chút, Hạ Dương lè lưỡi vẫn ko nhận thua, nhưng lớp mình cũng có nhiều người khác rất được mà?
- Em nhìn lại xem còn thiếu ai ko?
Ừa, được rồi, nàng thừa nhận những cái tên nàng nghĩ đến đều đã có trong danh sách dự kiến mà Như Phong liệt kê. Phản kháng lần cuối:
- Ko phải trình diễn như người mẫu chuyện nghiệp, đâu cần quan tâm đến chiều cao như vậy chứ?
- Ưh, nhưng là thi đua đó, còn xếp hạng nữa, lớp mình ko thể bị loại được.
Hạ Dương ngước mắt nai nhìn chàng, hình như là Phong ca hơi bị “cầu toàn”, cái gì đã có mặt là nhất thiết phải giành giải?
Thở dài………thiên lí vạn dặm.
Lí lẽ của nàng ko đấu nổi với Như Phong a.
- Vậy còn bóng đá thì sao? Em đâu có biết đá bóng hử?
- Em ko nhìn à? Em chỉ đứng hàng dự bị thôi, chưa chắc đã phải ra sân, mà cái này anh cũng chỉ cho vào trong ngoặc đơn đấy thôi, để ngày mai xem thế nào. Vì bóng đá nam lớp mình ko đủ người, nhà trường lại ko đồng ý ghép với lớp khác để thành 1 đội nên mình chỉ có thể đăng kí bóng đã nữ.
Nghe có vẻ an tâm hơn một chút, Hạ Dương hài lòng gật gù, có quan hệ đặc biệt với thầy chủ nhiệm có khác, được ưu tiên hơn rất nhiều người rồi:
- Nhưng mà các bạn nữ lớp mình có đá nổi ko? Nàng hơi nghi ngại a, rõ ràng mấy nha đầu kia cũng chỉ như nàng mà thôi, anh ko sợ lớp mình sẽ bị loại từ vòng ngoài à?
- Đã nói còn chưa biết các bạn có muốn tham gia ko mà, Như Phong giả bộ nói chứ biết thừa câu trả lời rồi, chàng đã ra tay rồi cơ mà, haha, nếu thành lập được đội tuyển thì sẽ phải luyện tập chứ?
- Ờ, là vậy hả? Hạ Dương khịt khịt mũi, nghe “vất vả” như thế này, chắc chắn lũ tiểu yêu kia sẽ ko nghe, coi như là nàng chỉ phải góp mặt trong 2 tiết mục nhẹ nhàng kia thôi. Haizz…….
Thật ra, nếu biết ngày mai là thế nào, Hạ Dương nàng hoàn toàn ko muốn tin tưởng Như Phong a. Nàng cũng chưa hề nghĩ đến một Như Phong ranh mãnh sẽ có biện pháp thu phục lũ nữ quái lớp nàng. huhu gió lốc sẽ luôn luôn để lại hậu quả nghiêm trọng, mà cái hậu quả nàng gây ra còn nghiêm trọng hơn vạn lần đó.
Ta khóc lớn, khóc lớn nga.
Khoan nói chuyện tương lai, bàn việc trước mắt đã.
- Cái gì anh cũng lôi em vào thế, ko để chỗ cho người khác dụng võ à?
- Em có cần anh phải dạy lại học đếm số thứ tự ko? Tên của anh cũng được liệt kê vào đây rồi? Em nghĩ còn thiếu sự đóng góp của ai nữa?
Hạ Dương phồng má, đúng thật là ko thiếu một ai hết.
Trong thời gian ngắn như vậy mà chàng làm được thế này, thật là tài đó.
Nàng cũng ko nghĩ được chu toàn như vậy a.
- Tốt rồi, cứ như vậy đi, cảm ơn anh về cái này nha, em sẽ về chép lại rồi mai nộp lại cho anh. Haha Hạ Dương cười sung sướng.
Như Phong mỉm cười lắc đầu, nha đầu này đúng là khôn vặt mà. Hành hạ chàng xong ko có bồi thường gì a.
- ko được nha. Như Phong đã kịp giữ tay nàng nói.
- Hả? Sao nữa anh? Hạ Dương giật mình.
- Có phải giường của anh rất êm ko? Đàn hồi cực tốt?
- Dạ? “Quả thật thì nàng cũng thấy êm êm”, nhưng Như Phong hỏi vậy là có ý gì? Ko lẽ…, ko lẽ….thỉnh thoảng còn ép hôn, hổng lẽ bây giờ….
Nhìn mặt nàng đỏ dần, Như Phong rất thoải mái cười, nàng đang nghĩ đen tối a, dưới sự huấn luyện của chàng thực có tiến bộ rồi:
- Quay lại gập chăn trả anh đi.
- Xì. Nhỏ nhen! Hạ Dương bất mãn bị Như Phong trêu đùa, vuốt chăn ga phẳng phiu mới dẩu môi, vậy được chưa ha?
- Chưa. Như Phong nói dứt khoát.
Nàng có nghe nhầm ko?
Mắt Như Phong bị lé à?
- Con mắt nào của anh thấy nó chưa được vậy?
- Anh ko nói cái đấy, hừm, cái đống kia em xử lí đi cho nó trở về nguyên trạng đi, anh còn phải làm việc nữa đó. Chàng chỉ tay về phía “tác phẩm nghệ thuật” của nàng.
- Ha?
Hạ Dương nghẹn lời, thật xấu hổ a, nàng quên mất, cũng tại vì thói quen ăn đâu bỏ đấy của mình, rón rén bước đến bàn làm việc, thu nhặt tất cả rác do mình xả lung tung vào sọt, phủi phủi tay:
- Em đi được chưa?
- Uhm, được rồi, Như Phong cũng ko làm khó nàng, vào rửa tay đi rồi về, nhớ đánh răng mới được ngủ đấy. Như Phong xoay ghế ngồi xuống dặn nàng.
Thích ghê ta, Hạ Dương ở trong phòng vệ sinh rửa tay cảm thán, nhà giàu cũng có cái tốt, nước thật ấm đó nha. Kể ra nếu mình có điều kiện cũng sẽ lắp bình nóng lạnh cho sướng, đáng tiếc huhu…. Hạ Dương nuối tiếc dòng nước ấm, chờ cho đến khi nàng đi ra khỏi phòng thì Như Phong đã chú tâm làm việc rồi.
Nhìn Như Phong chăm chú vào màn hình máy tính, ko hề để tâm đến nàng vẫn còn đứng đây nữa, Hạ Dương mới lẳng lặng mở cửa phòng.
Dù đôi lúc 2 người có “đấu đá ngầm” thì anh ấy vẫn rất quan tâm đến nàng, rất yêu nàng.
Nàng sẽ nhớ rửa tay, sẽ đánh răng, sẽ rửa mặt, sẽ ko mặc áo ngực đi ngủ, sẽ ko soi đèn pin đọc truyện giấu mẹ…
Nàng sẽ làm…, vì nàng cũng rất yêu anh.
- Này, anh, đừng thức khuya quá nhé. Vẫn là nhịn ko được, Hạ Dương sau khi xuống cầu thang rồi lại quay lên, mở cửa phòng Như Phong, từ bên ngoài ngó đầu vào dặn chàng.
Mỉm cười, thật hạnh phúc.
Nàng đang học cách quan tâm đến ta.
Như Phong dừng lại công việc, 2 tay chống cằm nhìn nàng:
- Có phải em muốn ngủ lại đây ko?
- Phì phì. Hạ Dương tức giận sập mạnh cửa quay đi, người ta có ý tốt mà, đúng thật là…lại còn châm chọc.
Haiz… Thực ra thì nàng muốn nói 1 câu “cảm động rồi thì cứ công nhận đi, giả bộ cái gì?”.
Nhưng mà thôi, vẫn là để cho người ta tự sướng đi, nàng đây nhận làm kẻ ngu ngơ ngốc nghếch, ko biết ko hiểu chuyện gì a.