Chương 44

Ngày hôm nay, vừa khéo là ngày họp chợ, tràng chiến sự đang diễn ra nóng bỏng sục sôi bấy giờ ở phương bắc, dường như chẳng chút ảnh hưởng đến ngày tháng bình thường của dân chúng trong thành Kim Lăng. Đặc biệt là hai con đường lớn trên phố tây, người đến người đi, ngựa xe không dứt. Khi xe ngựa của Quốc công phủ đi tới một chỗ rẽ, xa phu vì tránh một chiếc xe ngựa từ hướng đối diện phi nhanh tới, nên áp sát vào trong một chút, nhưng không cẩn thận đụng trúng một cỗ kiệu lớn vừa quẹo ra, kiệu phu nhất thời không giữ vững, thân kiệu lắc lư nghiêng sang một bên, kết quả là người ngồi trong kiệu ngã nhào ra ngoài. Chờ tùy tùng trong hàng ngũ la lên phản ứng lại, chen chúc đi cứu, thì người nọ đã ngã nằm úp sấp trên mặt đất, tư thế không mấy nho nhã, ngay cả mũ trên đầu cũng văng sang một bên.


Từ nhỏ đã ở Quốc công phủ, đối với các hậu duệ quý tộc nhiều nhà môn phiệt trong thành Kim Lăng, hắn đương nhiên biết rõ. Chờ khi nhận ra người đang được hạ nhân ba chân bốn cẳng nâng dậy, trong lòng hắn không khỏi âm thầm kêu khổ. Thì ra người này không phải nhà khác, lại đúng ngay chi tôn nhà Thái Bình hầu, con trai của Ngũ thành Binh mã ti Chỉ huy sứ Đoạn Lương – Đoạn Tú, chính là một trong thế gia công tử nổi danh trong kinh. Trớ trêu là cha hắn – Đoạn Lương cũng xuất thân là võ tướng, có hiềm khích với Ngụy quốc công Từ diệu tổ, hai nhà không thân, ngày thường cũng ít lui tới. Giờ lại đụng trúng người không thể đụng này, hắn vội xông lên trước tiến đến thở dài tạ lỗi, giải thích: “Không phải là là cố ý va chạm Đoạn thế tử. Thật sự là mới vừa rồi phía đối diện có xe ngựa phóng nhanh, xa phu né tránh, trong lúc vô ý mới đụng trúng kiệu lớn của Đoạn thế tử. Thế tử có bị thương không?”


Đoạn Tú được người hầu nâng dậy khỏi mặt đất, phủ phủi bụi đất trên y bào, đeo mão vào xong, trừng mắt mắng: “Ngươi người nhà ai? Mắt chó các ngươi mù rồi sao…” Nói còn chưa dứt lời, liền có tùy tùng bên cạnh nhận ra Chu Chí, nói nhỏ bên tai hắn là Từ gia Ngụy quốc công phủ. Hắn ngẩn ra, liếc mắt sang chiếc xe ngựa đang dừng bên đường kia một cái, bỗng chốc hất đầu, nhìn Chu Chí xì một tiếng khinh miệt, nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là cái Từ gia nổi danh phản tặc kia! Là các ngươi theo ta đến đây, cố ý va chạm gây sự phải không? Ngươi không cần nói với ta mấy lời vô nghĩa này nữa. Bản thế tử bị các ngươi hất khỏi kiệu, hôm nay ta cũng không cần gì khác, chỉ muốn đụng lại xe ngựa nhà các ngươi, huề nhau thôi!” Dứt lời vung tay áo, lệnh cho đám tùy tùng của mình: “Lên, xông lên hết cho ta, lật tung xe ngựa nhà hắn lên cho ta!”


Ở giữa chốn đông người, còn có vô số người qua đường dừng lại xem náo nhiệt, vì sao Đoạn Tú dám không kiêng nể gì như thế? Kể ra thì, từ lúc chiến sự giằng co ở phương Bắc, Nguyên Khang đế Triệu Khám phần ngại Liêu gia, phần vì công huân của tổ tiên Ngụy quốc công phủ, mặc dù hắn không đối với Từ gia như thế nào, nhưng thánh ân lại ngày một nhạt đi, tục truyền rằng đã mấy tháng nay hắn không đặt chân đến chỗ Từ quý phi. Phàm là người có chút đầu óc, ai chẳng biết chờ bình định xong trận đại loạn này, kết cục sau này của Từ gia cũng chỉ càng thảm thương? Đường đường hào môn thế gia như thế, truyền thừa đến ngày hôm nay, nhưng chỉ vì sinh ra cái trưởng tôn phản nghịch, mà lại rơi vào cảnh môn đình lạnh lẽo, ngay cả thân hữu chí giao ngày xưa thường xuyên lui tới cũng nháo nhào tránh né. Khi người bên ngoài bàn tán, cũng chỉ là thổn thức hoặc cảm thán hoặc vui sướng khi người gặp họa mà thôi. Về phần Đoàn gia, đương nhiên là vui sướng khi người gặp họa. Đoạn Tú này bất quá hơn hai mươi tuổi, vốn dĩ luôn luôn ngang ngược thích quát tháo người ta, hôm nay gặp chuyện đối đầu như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Tuy biết rằng ngồi trong xe ngựa nhất định là nữ quyến Từ gia, nhưng hắn đâu thèm để ý nhiều như vậy, không nháo to chuyện lấy lại thể diện là không thể.


Chu Chí trông thấy mười mấy cái tùy tùng của Đoàn gia nghe Đoạn Tú lệnh một câu liền xông đến xe ngựa nhà mình, làm sao có thể khoanh tay? Lập tức rút về, lệnh cho ba bốn gã sai vặt đi cùng cùng nhau vây quanh bên cạnh xe ngựa, cố nén giận, nói: “Hôm nay làm Đoạn thế tử ngả một phen, quả thật là tiểu nhân sai trước. Tự chịu lỗi cũng không phải nói chơi, dù cho thế tử quất tiểu nhân một phen, cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng thế tử làm thế này, tiểu nhân tuyệt đối không dám theo cùng! Nếu thực gây lớn chuyện, dưới chân thiên tử, tuyệt đối không sợ không thể nói lý!”


Đoạn Tú thấy tên đầy tớ Từ gia bộ dáng như vậy mà dám nói chuyện với mình, hơi ngẩn ra.


available on google playdownload on app store


Từ gia hiện giờ mặc dù không được lòng hoàng đế, nhưng còn nhà mẹ đẻ của quốc công phu nhân Liêu thị, hiện giờ lại như mặt trời giữa trưa. Nếu thực sự làm lớn chuyện, chính hắn khi trở về nói không chừng quả thật cũng bị trưởng bối quở trách. Lần lượt do dự, khóe mắt hắn thoáng liếc thấy người người lớp lớp trên đường vây xem đều đang nhìn mình, đều đang bàn tán, chợt nghĩ, nếu chỉ vì tên nô tài nhà này nói một câu như vậy mà hắn liền lui về, thế chẳng phải toàn bộ thể diện của hắn đều vứt đi sao? Liêu gia kia dù đắc thế thế nào, với Từ gia bất quá chỉ là quan hệ thông gia mà thôi, có thể làm gì nhà hắn chứ? Xong, hắn lập tức vung tay lên, mắng: “Đụng trúng ta trước, ta chỉ muốn đụng lại thôi, có chỗ nào đuối lý chứ hả? Lên hết cho ta!”


Bên hắn ta có hơn mười người, mà Từ gia chỉ có ba bốn gia đinh đi theo, lúc cùng xông lên, lo đầu hở đuôi, mặc dù Chu Chí đã cực lực bảo vệ một bên càng xe, nhưng xe ngựa vẫn bị mấy người Đoàn gia nhấc lên từ phía sau, Chu Chí nổi giận gầm lên một tiếng, một đòn gánh đảo qua, liền hất mấy người ngã xuống đất, kêu la oai oái.


Đoạn Tú nghe thấy ở đầu xe truyền ra một tiếng kêu sợ hãi của nữ tử trẻ tuổi, càng to gan, quát: “Phế vật vô dụng! Nhanh, đứng lên hết cho ta, xốc cho ta!”


Ngay lúc đó, phía bên trong xe ngựa bỗng vang lên một giọng giận dữ của nữ tử. Nàng nói: “Đoạn thế tử, xe ngựa nhà ta vô ý va chạm kiệu của ngươi hại ngươi ngã nhào, quả thật là chúng ta không phải. Nếu như nhận lỗi không thể làm cho thế tử nguôi giận, thì chờ ta trở về bẩm với bà bà, rồi lại sai người đem đủ lễ tới cửa tạ lỗi vậy? Giờ này đường hẹp đông người, chỉ vì chút việc nhỏ này, xe kiệu của hai nhà lại chắn cả con đường, khiến nhiều người qua đường vây xem như thế, chẳng phải sẽ mất thân phận lắm sao?”


Giọng nói này ngay lập tức áp chế được âm thanh nhốn nháo bên ngoài xe. Gia đinh Đoàn gia vừa đứng lên còn tính đánh tiếp cũng ngừng tay, hai mặt nhìn nhau.


Người lên tiếng nói chuyện, đúng là Sơ Niệm. Nàng với Xích Tố cùng nhau ngồi ở bên trong, sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, đợi một lát, thấy sự tình chẳng những không ổn thỏa, ngược lại còn cảm thấy thùng xe nghiêng về phía trước, hại Xích Tố ngồi không vững thiếu chút nữa là ngã sấp hét lên sợ hãi, vội vàng giữ lại, nhờ vậy mới ổn định lại cơ thể. Mắt thấy tình huống không khống chế được, trong lòng bắt đầu nổi giận, nên nàng mới ra tiếng ngăn lại.


Đoạn Tú cũng là loại người phong lưu, trước đây khi ở cùng một chỗ với đám hồ bằng cẩu hữu, đã nghe những người từng tới phúng viếng ở Ngụy quốc công phủ nhắc tới nhan sắc của tân quả tôn tức phụ. Hiện giờ nghe thấy trong xe ngựa vang lên tiếng quát lớn của nữ tử trẻ tuổi, mặc dù nén giận, lại thập phần trong trẻo, lại nghe nàng nói “bẩm bà bà”, hắn lập tức biết ngay thân phận của nàng, chính là đứa cháu dâu còn trẻ tuổi đã phải thủ tiết của Từ gia. Trong lòng ngứa ngáy, hắn muốn tận mắt nhìn một chút xem mỹ nhân rốt cuộc đẹp đến cỡ nào, tròng mắt đảo quanh, tách mọi người đến trước thùng xe, hắn giả vờ đứng không vững ngã đến, tay vừa định vén rèm xe, thì bị Chu Chí trong tư thế sẵn sàng đón địch ngăn trở, không có phòng bị, hắn thật sự không đứng thẳng được, lảo đảo một chút lại té ngã ra đất, khiến nhiều người bàng quan nhất thời được một trận cười to.


Mặt Đoạn Tú lúc đỏ lúc trắng, lúc này thật sự rất giận, cũng không cần người hầu đỡ, chống đỡ mặt đất đứng dậy, cắn răng nói: “Đánh, đánh ch.ết tên nô tài to gan lớn mật này cho ta! Dám ra tay với bổn thế tử!”


Đám người Đoàn gia nghe lệnh, vừa khi muốn vây lên đánh thì, ngay lúc đó, bên ngoài đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng khiển trách: “Túc Vương vương giá lâm đến đây, kẻ nào lại dám ngăn trở đường đi, làm ồn ào hỗn loạn?”


Mọi người nghe tiếng, đều quay đầu lại, nhìn thấy ở phía sau có một chiếc kiệu lớn hoa lệ không biết đã dừng lại từ khi nào. Màn kiệu xốc lên, một nam tử khoảng hai mươi mấy nhẹ nhàng bước xuống, đầu đội mũ trâm anh, áo bào xanh thêu chỉ vàng, cài đai ngọc bích, chân đi giày đen viền đỏ của bậc đế vương, cộng thêm sắc diện như quan ngọc khí độ bất phàm. Lúc này người đó đang nhíu mày nhìn về phía hai người đang gây chuyện, bảy tám người cưỡi ngựa bên cạnh đó là hộ vệ của vương phủ. Người vừa lên tiếng là quan thống lĩnh hộ vệ, đang cầm roi ngựa chỉ sang, ánh mắt uy nghiêm.


Từ sau khi Phúc vương, Bình vương lần lượt gây loạn, tất cả những ai còn lại một chữ vương của Đại sở, hoặc tự nguyện, hoặc bị bắt, cũng phải rời khỏi đất phiên, hiện giờ đều bị tập trung tới Kim Lăng. Mỹ nam tử trẻ tuổi này đúng là một chữ vương của Triệu gia, mọi người cuống quít lui về hai bên, thoáng chốc đã lộ ra một lối đi, bốn phía lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.


Người này là Túc vương Triệu Tấn, mười tuổi đã được lập vương. Năm nay tuy tuổi còn trẻ, nhưng bối phận lại cao, là Vương thúc của Nguyên khang đế Triệu Khám, tộc đệ của Bình vương. Từ nhỏ đã nổi tiếng nhờ mẫn tuệ, văn chương uyên bác, tinh thông dược lý âm luật, kết giao với nhiều văn sĩ, trong số nhiều phiên vương họ Triệu, người này xem như khá được lòng dân.


Đoạn Tú thấy nam tử trẻ tuổi này đúng là Túc vương, biết mẫu thân hắn – Túc thái phi là muội muội ruột của thái hoàng thái hậu quá cố, bà dì của đương kim hoàng thượng. Mùa xuân năm trước khi đại thọ năm mươi, Thuận Tông bệnh tật triền miên còn không quên gửi đến người dì ruột này một phần lễ trọng. Biết là đừng nói chính mình, dù là tổ phụ hắn Đoạn hầu gia có đến đây, thì giờ này cũng phải cung kính hạ bái, tức khắc liền thu liễm. Vội vàng thu vào bộ dạng vô lại trước đó, chỉnh đốn y quan, tiến ra bái kiến.


Chu Chí thấy trận tranh cãi này ngoài ý muốn kinh động đến Túc vương, cũng âm thầm kinh hãi, sợ tên Đoạn Tú ác ôn đó cáo trạng trước, hắn vội quỳ xuống từ xa bái lễ, tự giới thiệu xong liền nói: “Khởi bẩm Vương gia, mới vừa rồi đều không phải do nhà chúng ta gây sự. Việc là hôm nay đưa mợ hai về nhà mẹ đẻ thăm viếng, trên đường vô ý va chạm kiệu lớn của Đoạn thế tử, thế tử ngã một phen, nhưng lại không chịu nhận tạ lễ, nhất định đòi phải hất mợ hai nhà chúng ta từ xe ngựa xuống, rồi mới được đi. Mong Vương gia minh xét.”


Triệu Tấn thoáng nhìn về chiếc xe ngựa đang lẳng lặng đứng ở trên đường, suy nghĩ giây lát, rồi nói với Đoạn Tú: “Đoạn thế tử có bị thương không?” Khi nói chuyện, ngữ khí mặc dù ôn hòa, hai mắt lại thấp thoáng hàm uy, bắn về phía Đoạn Tú.


Đoạn Tú tự biết đuối lý, ngượng ngùng nói: “Chân, chân hơi bị trẹo một chút…”


Triệu Tấn mỉm cười, vẻ sắc lạnh trong mắt mới rồi hoàn toàn tan biến, thay vào đó là vẻ ấm áp như nước mùa xuân, nói: “Khó trách thế tử tức giận như thế. Nhưng nếu không quá đáng ngại, thì hôm nay xem như nể mặt bổn vương, việc này dừng ở đây thì như thế nào? Làm tắc đường như vậy, quả thực không thích đáng.”


Sắc mặt Đoạn Tú hơi hơi đỏ lên, dù cho trong lòng không cam, cũng nào dám bác mặt mũi của hắn, vội vàng nói phải, lại quăng cho Chu Chí một câu “Nể mặt Vương gia ta mới tha cho ngươi”, hướng đến bái biệt Triệu Tấn xong, hắn xoay người quay về kiệu của mình, vội vàng dắt người đi.


Sơ Niệm thấy một hồi tranh cãi rốt cục trôi qua như thế, nàng vạch một góc màn xe lén nhìn ra, thấy Chu Chí đang bái tạ Túc vương ở đối diện, người đó xua tay xoay người muốn đi. Suy nghĩ nhanh chóng, nàng liền cất tiếng nói: “Vương gia xin dừng bước. Sự việc mới vừa rồi, toàn bộ là nhờ Vương gia đã mở kim khẩu, nên thiếp thân lúc đó mới miễn bị nhục nhã. Tuy vô cùng cảm kích, nhưng không tiện xuống xe, xin cho thiếp thân ngay tại nơi này bái tạ Vương gia.” Dứt lời nàng đứng dậy, cách mành hướng về phía hắn thi lễ.


Triệu Tấn dừng bước, xoay về phía phát ra tiếng nói của Sơ Niệm, khẽ cười nói: “Thiếu phu nhân không cần đa lễ. Tính kỹ thì, ta cùng Thiếu phu nhân cũng có phần sâu xa. Chuyện mới rồi chưa quấy nhiễu đến Thiếu phu nhân thì tốt tồi.”


Sơ Niệm nhất thời có chút khó hiểu hắn nói gì. Nàng nghĩ không ra bản thân mình cùng Túc vương phủ thì có giao tình gì? Mà cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói lại lời cảm tạ mà thôi. Triệu Tấn thoáng vuốt cằm, nhìn thoáng qua nàng đang ở cách một bức mành xe rồi xoay người lên kiệu. Đợi đoàn người đi qua hết, Chu Chí vội chỉ huy hạ nhân khởi hành lại, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.


Tới Tư gia, được nghênh đón vào, nàng ngồi trò chuyện cùng Vương thị và đệ đệ Kế Bản đã lâu không gặp, tất nhiên là nói không hết ly tình. Vương thị biết Liêu thị cho phép Sơ Niệm về ở lại ít ngày, trong lòng vui mừng, đuổi đi đám người Chu Chí đi, bảo ngày mai lại đến tiếp. Chờ đến khi trước mặt chỉ còn chính mình cùng Sơ Niệm, bà liền hỏi chuyện lần trước nàng gặp nạn ở Sơn Đông, thở dài nói: “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (*), sao lại xảy ra chuyện như vậy. Con ở trong nhà đó, giờ có thể vì chuyện đó mà bị uất ức gì hay không?”


(*) Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: nhà dột gặp mưa suốt đêm


Lúc trước khi trao đổi thư từ với Vương thị, Sơ Niệm đã đề cập qua việc này, nói bản thân mình không ngại. Giờ gặp Vương thị lại hỏi, biết bà rất lo lắng cho mình, nàng liền cười nói: “Thật sự con không chịu ấm ức gì mà. Bà bà ở trước mặt con, cũng chưa từng nhắc đến nửa câu.”


Vương thị thấy nàng không giống như gượng ép nói không, lúc này mới dám yên tâm, nói: “Tổ phụ con giờ này còn chưa quay về. Đợi ông về rồi, con lại đi bái kiến.”






Truyện liên quan