Chương 47: Không bao giờ còn là của nhau
Gia Nghi phóng xe như bạc mạng trên đường. Cô dừng lại ở bìa rừng, đứng nhìn lên đỉnh đồi_nơi có ngôi nhà gỗ của cô và Nhân. Khẽ mĩm cười chua xót, cô bước từng bước nặng trĩu lên bật thang. Tay Nghi lướt lên từng thân cây, mỗi cây đều khắc lên đó những dòng ký ức khó quên.Cây thứ nhất: ngày xx tháng yy ♥ mãi yêu em Gia Nghi.
Cây thứ 2: ngày zz tháng mm ♥ anh sẽ luôn bên em
Cây thứ 3:...
....
....
Còn rất nhiều điều do chính tay Nhân khắc lên, do chính cả tình yêu của anh gửi vào đó. Lau đi hai hàng nước mắt thấm đẫm trên gương mặt hoàn mĩ, Nghi cầm lấy nấm đấm rồi mở cửa ngôi nhà gỗ đó ra.
Vào trong nhìn thật kĩ ngôi nhà gỗ, tuy đơn sơ mộc mạc nhưng nó chứa đựng biết bao nhiêu tình yêu của cô.
Nghi mĩm cười, cô bước chậm rãi đến giá đỡ. Nơi đây toàn là hình ảnh của anh và cô.
Nhìn nụ cười thiên thần của anh kìa, trông nó hạnh phúc biết bao. Cô đưa tay chạm lên mặt anh ở tấm ảnh hai người chụp gần đây nhất. Cô lại rơi nước mắt, chưa bao giờ cô thấy mình yếu đuối như lúc này.
Nghi tiến lại cây Piano, vươn tay chạm lên từng phím đàn, cô đàn lên một bài nhạc đậm màu buồn bã.
-Sai...nốt này sai rồi đàn lại đi- Nhân lắc đầu.
-Sao lại sai? Mày đưa tao nốt của bài này mà. Nếu sai thì tại mày đó- Nghi cải lại.
-Đâu? Sai chỗ nào?- Nhân cau mày.
Nghi chỉ tay vào nốt nhạc bị lỗi. Nhân gãi đầu và cười trừ.
-Lỗi...của ông thầy soạn nhạc.
-Không đàn nữa- Nghi đứng dậy rồi đi lại ghế và ngồi xuống.
-Thôi mà, tao thích nghe mày đàn à. Mày biết mày đàn hay lắm không- Nhân ôm cổ Nghi từ phía sau.
-Không.- Nghi trả lời dứt khoác rồi lại cửa sổ ngắm cảnh.
Nhân lại mò đến, ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô anh thì thầm.
-Mình sẽ mãi thế này nhé em.
Cô quay người lại vươn tay ôm lấy anh.
-Đương nhiên rồi.
Anh mĩm cười hạnh phúc và hôn thật nhẹ lên môi cô.
Nốt nhạc cuối vừa vang lên, bài nhạc vừa kết thúc, cùng lúc đó nước mắt của Nghi đã tuông như mưa.
Cô mệt mỏi gục xuống đàn thút thít.
...
Ngọc Minh vừa chuẩn bị xong mọi thứ, hôm nay cô sẽ cùng Sĩ Thành dự buổi tiệc quan trọng của cậu. Nơi đó chắc có nhiều khách mời, có những bản nhạc vu vươn cùng những điệu nhảy đầy lãng mạn.
*Tiin...Tiin*
Chắc Sĩ Thành đếnn, cô với tay lấy ví da rồi ra ngoài.
Ngọc Minh mở cửa, cô vừa bước ra thì đã làm cho Sĩ Thành ngớ người.
Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tóc được xõa ra và đi thêm đôi giày búp bê cùng màu với bộ váy.
-Chào Sĩ Thành- Cô đưa tay chào.
Sĩ Thành vẫn đang thơ thẫn nhìn cô.
-Sĩ Thành à!- Cô gọi.
-Ơ nay cậu đẹp quá- Sĩ Thành giật mình.
-Cảm ơn cậu.
-Mời cậu lên xe.- Sĩ Thành đưa tay về phía con Lamborghini.
-Uhm- Ngọc Minh mĩm cười rồi leo lên.
Sĩ Thành nỗ máy và cho xe chạy đi. Trên đường hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Xe của Sĩ Thành dừng trước một nhà hàng lớn. Nhìn trông rất sang trọng nhưng lại vắng khách, như là nhà hàng này không được khách ưa chuộn cho lắm.
Cậu nhìn cô như đoán được cô đang nghĩ gì.
-Nhà hàng này rất nổi tiếng nhưng mình đã bao trọn hết rồi nên hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi.
-Hai chúng ta?-Ngọc Minh ngay người ra.
-Ừ- Cậu nói rồi kéo cô vào.
Trước cửa có một nhóm nhân viên của nhà hàng đang cúi chào hai người. Vào phía trong lại có những nghệ sĩ chơi Violon chào đón cả hai. Không gian bên trong cũng chỉ được thắp sáng bằng ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến lung linh.
Đến bàn ăn, Sĩ Thành ga lăng kéo ghế cho cô rồi ngồi xuống đối diện. Dựa vào ánh sáng mờ ảo của nến, cô có thể thấy được một cái bánh kem nhỏ trên bàn. Cô vô cùng ngạc nhiên khi trên đó để tên của Sĩ Thành.
-Hôm nay là sinh nhật của cậu à?
-Ừ- Cậu mĩm cười.
-Sai không nói sớm để nình chuẩn bị quà.- Cô cau mày.
-Quà cáp gì, có cậu là được rồi- Sĩ Thành trêu cô.
-Thôi bay giờ thì cậu hãy ước gì đi.
Cậu mĩm cười.
"Happy Birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you"
Ngọc Minh hát lên mừng sinh nhật Sĩ Thành, cô cười tươi rồi nói với cậuu.
-Cậu ước đi.
Cậu gật đầu rồi chấp tay lại và cầu nguyện.
Xong xuôi, cậu thổi tắt những ngọn nến trên bánh.
Cùng lúc này đèn trong nhà hàng sáng lên, những bông tuyết nhân tạo được phóng ra tuyệt đẹp.
Cô và Sĩ Thành nhìn nhau mĩm cười. Nét mặt của cậu có gì đó khó tả. Ngọc Minh cau mày rồi nhẹ nói.
-Cậu sao vậy?
-Mình hỏi cậu chuyện này nha- Sĩ Thành ái ngại nói.
-Ừ cậu nói đi.
-Cậu có bạn...
*Reeng...Reeng*
Sĩ Thành chưa kịp hỏi hết câu thì cô có điện thoại.
-Xin lỗi cậu nha.
-Ừ- Cậu cười trừ.
Ngọc Minh ra ngoài nghe điện thoại. Cô vừa bắt máy thì bên kia Ngọc Anh nói gấp gáp.
"Ngọc Minh! Cậu về nhà nhanh đi chị Nghi đi đâu mà chưa thấy về."
"Hả? Thật sao?"
"Ừ nhanh đi"
"Ừ ừ về liềnn"
Cô ngắt máy rồi vào trong. Nhìn Sĩ Thành cô không dám mở lờn, dẫu sao hôm nay cũng la sinh nhật của cậu mà.
-Sĩ Thành à! Mình xin lỗi, mình phải về nhà gấp, mình đang có một số việc.
Sĩ Thành cười buồnn.
-Không sao mình đưa cậu về.
-Cảm ơn cậu.
Cậu bước đi ra trước cô. Tâm trạng của cậu bây giờ có ai biết rõ không. Cậu cũng chưa bao giờ có một ngày sinh nhật buồn như vậy.
Sĩ Thành cho xe chạy thật nhanh về nhà cô. Đến nơi, cô xuống xe chào cậu nhưng cậu chỉ cười buồn rồi phóng xe đi.
Ngọc Minh khó hiểu bước vào nhà, lúc nảy khác, bây giờ lại khác.
Ngọc Minh vào trong thì thấy mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ thiếu Nhân và Huy thôi.
-Có chuyện gì sao ạ?-Cô hỏi.
-Nghi không thấy đâu, liên lạc cũng không được. Cò Huy thì đến bar tìm Nhân rồi.- Ngọc Ký nói.
-Vậy mọi người đã chia ra tìm chưa?
-Rồi, mọi người đã tìm ở khắp nơi nhưng khônf thấy.- Ngọc Anh nói.
-Anh Minh nói hôm nay cậu có hẹn nên không ai gọi cho cậu nhưng chuyện như thế này rồi không gọi không được.- Khả Liên lắc đầu.
Cùng lúc Huy ở ngoài đang kéo Nhân đi vào. Huy đẩy Nhânxuống ghế rồi cũng ngồi xuống.
-Bây giờ chỉ có thằng Nhân mới biết con Nghi đang ở đâu thôi- Huy thở dài.
-Nhân, Nghi mất tích rồi.- Ngọc Ký gọi anh.
-Mặc xác cô ta- Anh nói giọng lè nhè.
-Anh tỉnh táo lại đi Nhân-Ngọc Anh cau mày.
-Hừ...ta có ra sao cũng chẳng liên qua đến tôi- Anh nhết môi
-Lấy cho tao ly nước.- Quốc Minh nói.
-Giờ này mà mày còn tỉnh vậy à.- Huy khó chịu nói.
-Nhanh.- Quốc Minh lạnh giọng nói.
Huy thở hắc ra rồi vào bếp lấy ra một ly nước. Huy đưa cho anh, anh cầm lấy và lắc nhẹ, săm soi nói thật kỹ. Đột nhiên anh đứng bật dậy tạt thẳng ly nước vao vào mặt Nhân.
Mọi người đều ngưng thở, phải nói nhìn anh lúc này cứ như ác quỷ hiện hình.
-Mày tỉnh chưa?- Anh quát lên.
Nhân lắc lắc đầu, anh đưa tay lên vuốt lại tóc mình. Dường như anh đã tỉnh táo hơn được một lúc.
-Mày tỉnh hẵng chưa? Gia Nghi mất tích rồi kìa- Ngọc Ký tức giận nói.
-Nghi...Gia Nghi bị làm sao hả?- Anh nắm lấy cổ áo của Huy.
-Ế ế đau, ngộp thở, tắt thở bây giờ- Huy cố dùng sức đẩy Nhân ra.
Mọi người đều chạy tới giúp Huy, Ngọc Ký gở tay Nhân và kéo xuống ghế.
-Thằng này sao nay mạnh như trâu vậy trời- Ngọc Ký than thở.
-Nghi...Gia Nghi chờ anh- Nhân nói rồi chạy nhanh ra ngoài.
Ngọc Ký và Huy định theo thì giọng nói lạnh hơn băng của Quốc Minh vang lên.
-Cứ để nó đi.
Mọi người đều khó hiểu nhìn anh.
...
Nhân dừng xe ở bìa rừng, anh nhìn thấy xe của Nghi. Vội nhìn lên đỉnh đồi,anh nhanh chân chạy lên đó.
*Cạch*
Anh vội vàng mở cửa, bên trong ngôi nhà mang một màu đen u tối. Anh chạm vào công tắc và bật lên.
Ánh sáng hiện lên, anh đau thắt lòng khi thấy Nghi nằm ngủ trên chiếc đàn Piano. Anh cởi áo khoác ngoài và đắp lên cho cô. Ngồi nhìn Nghi ngủ anh lại nhớ đến 2 năm trước anh gặp cô. Lúc đó cô cũng nằm ngủ trên cây Piano trong phòng thanh nhạc của trường.
Anh khẽ mĩm cười, đưa tay lên chạm vào mái tóc của cô tim anh lại nhói đau. Nghi giật mình dậy, cô dụi dụi hai mắt. Vừa thấy Nhân cô vội đứng dậy làm rơ luôn chiếc áo khoác xuống đất. Cô không nói gì chỉ quay lưng đi. Nhân đứng dậy, anh nắm tay cô lại và ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô vào lòng.
-Em quyết định kết thúc thật sao?
-Tôi không đùa.
Cô đẩy anh ra rồi bước đi... Chắc không bao giờ là của nhau nữa đâu...