Chương 52: Bỏ đi mẹ!!!
Ngày mới bắt đầu, Ngọc Minh vẫn như mọi bữa, sáng đến trường chiều lại về. Nhưng nay lại khác. Khi cô cùng Ngọc Ký trở về thì phát hiện một chuyện khiến cô phải rơi nước mắt. Ngay cả Ngọc Ký cũng ngạc nhiên.Cô vội chạy đến ôm lấy hai người đang ngồi trên ghế sofa. Gồm 1 người đàn ông trong bộ âu phục đan và người phụ nữ trong bộ váy trắng. Hai người dang tay ôm lấy cô bằng tất cả tình yêu thương của họ.
Ngọc Ký bước đến cúi chào hai người.
-Con chào ba, chào mẹ.
-Uhm con ngồi đi- Ông Hào (Ba cô và anh) mỉm cười.
-Con gái mẹ nhớ con quá- Bà Nhung (mẹ cô và anh) ôm chặt Ngọc Minh vào lòng.
-Sao bây giờ mẹ mới trở lại với con.- Cô nhìn hà bằng đôi mắt ướt đẫm.
-Mẹ xin lỗi! Nhưng con đừng buồn nữa, có mẹ đây rồi- Bà vuốt tóc cô vỗ về an ủi.
-Con chỉ nhớ đến mẹ thôi sao?- Giọng trầm trầm của ông Hào vang lên.
Cô buông bà ra rồi ngồi kế bên ôm lấy cổ ông.
-Sao con lại quên mất người ba vĩ đại này được.
-Cô chỉ được cái dẻo miệng- Ông đưa tay nựng yêu cô.
-Ba mẹ sao về đây sớm vậy ạ? Bộ có chuyện gì sao?- Cô ngây ngốc hỏi.
-Ôi trời em đừng nói không nhớ ngày sinh nhật của mình nhá-Ngọc Ký ngạc nhiên.
-À à em quên mất- Cô nhe răng cười.
-Cục vàng à xíu nữa hai mẹ con mình đi trung tâm mua sắm nhé à Tiểu Ký con đi chung luôn đi- Bà Nhung nói với cô rồi quay sang Ngọc Ký.
Không khí đang vui vẻ tự nhiên trùng xuống. Ngọc Minh và Ngọc Ký sa sầm mặt, ai hiểu thấu bà Nhung bằng hai anh em cô. Mỗi lần đi mua sắm là một cực hình. Cô nhớ rất rõ, năm trước mẹ cô cũng đưa hai anh em đi mua sắm đi tới nỗi Ngọc Ký không còn sức để vác một đống đồ đó nữa. Mẹ cô mới bắt đầu nãy ra một sáng kiến là kêu trung tâm chuyển đồ đến nhà để thử. Ôi trời! Chắc cô ch.ết mất -_-lll
-Mẹ- Ngọc Minh và Ngọc Ký cùng đồng thanh.
-Có gì sao?- Bà vui vẻ hỏi.
-Dạ..."Mẹ đừng đi mà"- Không, không được. Nghĩ vậy cô liền bảo- Dạ không có gì.
Ngọc Ký trừng mắt. Anh vội xin phép rồi kéo cô vào bếp.
-Em điên à! Còn nhớ vụ án năm trước không?
-Anh không thấy mẹ đang vui sao? Làm vậy là mẹ sẽ buồn đó- cô xụ mặt xuống.
-Haiz chịu- Ngọc Ký thở dài.
Cô và anh trở lại phòng khách. Hai người nhìn nhau như muốn trào nước mắt.
-Ngày mai là sinh nhật con rồi. Ba và Tiểu Ký lo phần trang trí, chuẩn bị tiệc còn mẹ con sẽ lo phần trang phục cho con.- Ông Hào nói một cách nhẹ nhàng.
-Dạ mà...Mai là sinh nhật con ạ?- Cô lấy tay khều khều mũi như đứa trẻ đang mắt lỗi.
-Em gái yêu quý của tôi ơi mai là ngày cô vừa cất tiếng khóc chào đời của 17 năm trước.- Ngọc Ký chán nản nói. Sao mọi ngày cô thông minh lắm cơ mà.
-Um...à nhớ rồi- Cô gật gù.
-Thôi mẹ con mình đi trung tâm mua sắm thôi.- Mẹ cô hào hứng nói.
-Dạ- Hai tiếng "dạ" yếu xìu của hai anh em nhà nào đó vang lên.
...
Quốc Minh ngồi trong phòng riêng của anh ở trụ sở. Đối diện với anh là người con trai đang nhìn anh bằng đôi mắt dè chừng.
-Hãy cho tôi biết ai là người sai khiến cậu?- Quốc Minh lên tiếng.
-Tôi không nói được và cũng không muốn nói- Hắn ta trả lời anh mà mắt vẫn đảo xung quanh tìm lối thoát.
- Đừng tìm nữa, vào đây rất dễ nhưng ra thì vô cùng khó.- Nhận thấy hành động đó của hắn anh liền nói.
Hắn ta càng nhìn anh lạ thường hơn. Con người này quả thật đáng sợ hơn hắn nghĩ. Chỉ nhìn phong thái đủ để hắn biết anh có quyền lực như tế nào rồi.
-Nếu cậu khai ra tôi sẽ có một số quyền lợi dành cho cậu.
-Quyền lợi?- Hắn cau mày.
-Đúng. Cậu sẽ được gia nhập vào Black Wolf làm thành viên chính thức của bang. Ngoài ra tôi sẽ chuyển vào tài khoảng của cậu một số tiền không nhỏ. Nhưng phải vớiđiều kiện...- Nói đến đây anh ngưng lại.
-Điều kiện gì?- Hắn hỏi anh.
-Chỉ cần cậu khai ra ai là người sai khiến cậu phá Black Wolf và Silver Wolf.
Hắn bắt đầu suy nghĩ. Phải công nhận một điều, theo Black Wolf rất có lợi, hắn cũng được thêm một mớ tiền kha khá. Chứ lúc trước theo Us New hắn chẳng được cái gì gọi là quyền lợi. Nghĩ thế hắn liền nhìn anh.
-Thế nào?- Anh hỏi hắn, vẻ như chẳng có gì phải sốt ruột.
Hắn gật đầu.
-Được.
-Vậy hãy ký vào đây. Theo giới kinh doanh gọi là thỏa thuận, còn theo thế giới ngầm gọi là "tôi mua đứt cậu"- Anh nhàng nhạt nói.
Hắn đặt bút xuống và ký tên mình.
-Nói đi!
-Là....
...
-Mẹ ơi xong chưa?- Ngọc Ký nhăn nhó hỏi
-Chưa đâu- Mẹ anh trả lời gọn lỏn.
-Mẹ à con mỏi lắm rồi mình về mẹ nha.-Ngọc Minh nài nỉ.
-Ok về thôi chắc hai đứa con cũng đói rồi đúng không?- Mẹ cô hỏi.
*Gật gật*
-Vậy mình về thôi!
*Gật gật*
Mẹ cô đi trước, khi đi ngang qua shop váy bà đột nhiên quay lại cười toe toét rồi lại kéo Ngọc Minh vào.
-Thử cho mẹ chiếc váy này một cái cuối thôi.- Bà chỉ vào chiếc váy màu trắng đơn giản nhưng sang trọng.
Khi cô bước từ phòng thay đồ ra, bà Nhung nhìn cô một cách thích thú, những ai có mặt tại shop cũng nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Ngọc Ký nhìn cô mỉm cười. Công nhận em gái anh có khác, nhìn đáng yêu quá đi!
-Tôi lấy bộ này- Mẹ cô hào hứng nói với cô nhân viên.
-Vâng mời quý khách theo tôi đến quầy thu ngân để thanh toán.- Cô tiếp viên lịch sự mời bà.
Bà Nhung cười với cô rồi kéo cả hai anh em đi đến quầy thu ngân.
Trên đường về, bà hí hửng mở những gói đồ ra xem, bà rất hài lòng với chúng. Quay sang Ngọc Ký và Ngọc Minh bà nói bằng giọng hớn hở.
-Mai ba mẹ con mình lại đi tiếp nhá.
Cô và anh đơ hết cả mặt, họ quay sang bà đồng thanh.
-Bỏ đi mẹ!!!
*Anh không muốn lại làm một ông ờ một cậu quản gia trẻ tuổi, đẹp trai nhưng lại đi sách đồ cho hai người phụ nữ.
*Cô không muốn làm cô gái ma-nơ-canh cho mẹ cô hết thử rồi lại thay.
=>Thật mà nói hai anh em cô sẽ đánh đổi cả mạng sống của mình nếu việc đi trung tâm mua sắm tiếp diễn thêm một lần nào nữa...