Chương 31
“Tiểu tử thối, các ngươi có hiểu quy củ hay không, đây là địa bàn của chúng ta, dám cả gan chạy tới đây kiếm ăn, chán sống rồi sao!” – một lão ăn mày râu còn dính bánh và nước tương lớn tiếng quát.
Đã sớm nghe nói, Cái Bang là thiên hạ đệ nhất Bang, hỏi thăm tin tức bằng đường này, tuyệt đối là đường tắt. Đàm Tiểu Hâm linh quang chợt lóe lên.
“Lão đại, thực xin lỗi, ta mới vào Bang, không hiểu quy củ.” Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt lấy lòng.
Mà Mộ Vân Thường tránh sang một bên thở gấp, thối quá, thối muốn ch.ết. Không biết Đàm Tiểu Hâm muốn làm cái gì, khó hiểu nhìn nàng.
“Không biết?!” lão ăn mày tỏ vẻ không tin.
“Lão đại!” Đàm Tiểu Hâm kéo ống tay áo lão ăn mày, kéo vào trong ngõ nhỏ sau lưng nói.
“Làm gì, cái tên tiểu tử này.” – lão ăn mày gạt tay nàng ra, hai tên ăn mày phía sau thấy thế vây quanh, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.
Đàm Tiểu Hâm hạ thấp thanh âm: “Lão đại, ta có thứ tốt muốn cống cho ngài!”
Vừa nghe có đồ tốt, vài tên ăn mày có vẻ không tin, nhưng vẻ mặt lại hưng phấn, tự nhiên có người nịnh bợ bọn họ. Bọn họ là ăn mày đó nha.
(trên đời đúng là cái gì cũng có thể xảy ra)
Theo nàng đi đến chỗ vắng vẻ. Mà Mộ Vân Thường ngồi ven đường nhận được tiền người ta ném vào bát, vô cùng nổi giận. Khiến cho người qua đường khó hiểu, tên ăn mày nhất định có bệnh, không cần tiền, muốn cái gì ở đây vậy.
Mộ Vân Thường oán hận nghĩ, ta muốn, ta muốn mạng của Mộ Vân Phi.
Hé rút ra mấy tấm ngân phiếu giữa trưa trước khi đi Mộ Vân Long đưa cho nàng, nhìn thấy ánh mắt lão ăn mày tỏa sáng, lại thấy hành động của Đàm Tiểu Hâm cực kỳ quái lạ:
“Tiểu tử, xem ra ngươi rất có tiền, làm gì đến kiếm bát cơm của chúng ta!”
“Cái này còn không phải vì tiếp cận lão đại ngài sao.”
Nói xong đem ngân phiếu nhét vào tay lão ăn mày, lão ăn mày hợp tình hợp lý, đem ngân phiếu giấu vào trong bụng, mà hai tên ăn mày bên cạnh háo hức nhìn hắn.
“Tiếp cận ta?” – lão ăn mày càng thêm kỳ quái, “Chẳng lẽ ngươi sẽ làm gì ta sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Đàm Tiểu Hâm cười ha hả, tiếng cười làm ba cái ăn mày nhìn nhau, da đầu run lên.
“Lão đại, ngươi và ta không thù không oán, ngươi lại không có tiền cũng không phải tuyệt sắc giai nhân, ta sẽ làm gì với ngươi.”
Thật đáng cười, thần thái của bọn họ làm cho Đàm Tiểu Hâm rất muốn cười to. Phải nghiêm túc phải nghiêm túc, miễn cho Mộ Vân Long lại nói nàng cả ngày không có chút đứng đắn.
Lão ăn mày ngẫm lại, cũng phải, lại hỏi:
“Vậy ngân phiếu kia không phải tặng không cho ta rồi.” – thiên hạ tuyệt đối không có bữa cơm nào miễn phí.
“Thông minh, ta đúng là có một việc muốn thỉnh giáo lão đại.”
Lớn đến tuổi này rồi, cho tới bây giờ còn chưa có ai khen hắn thông minh, lão ăn mày trong lòng kích động kêu lên, hơn nữa tiểu tử này mở miệng một câu lão đại, có lễ phép, còn muốn thỉnh giáo hắn, ngày thường có ai để mắt đến hắn một tên ăn mày đâu.
“Nói đi, chỉ cần trong năng lực của ta, nhất định làm ngươi vừa lòng.” – tri âm khó gặp nha.
“Lão đại chắc cũng biết chuyện về Võ lâm minh chủ mới nhậm chức chứ.” Đàm Tiểu Hâm không quanh co lòng vòng, nói trắng ra.
“Ngươi muốn nói Lâm Kiếm Lan.” – tiểu tử này xem ra không phải kẻ đầu đường xó chợ, ngay cả người muốn hỏi thăm cũng là nhân vật đứng đầu võ lâm.
Thấy lão ăn mày sau một lúc lâu không hé răng, nghĩ rằng bọn họ có điều lo lắng.
“Lão đại, ngươi không cần lo lắng, kỳ thật ta là người được giang hồ gọi Vô Ảnh Thủ thám tử tin tức trên đời.” – thấy nhóm ăn mày vẻ mặt mờ mịt, ngừng lại hỏi:
“Vô Ảnh Thủ, biết không.”
Lão ăn mày ngơ ngác lắc lắc đầu.
“Aiz, các ngươi kiến thức quá nông cạn, đáng nuối.”
Lão ăn mày sợ Đàm Tiểu Hâm khinh thường mình, gấp gáp nói:
“Có ấn tượng, có chút ấn tượng, các ngươi nói xem có đúng không hả?” – dứt lời lập tức quay đầu nháy mắt với hai kẻ kia.
Hai người hiểu ý, liên tục gật đầu:
” Đúng, đúng, chúng ta đều biết, đúng là có nhân vật này.”
Đàm Tiểu Hâm cười thầm, có ấn tượng cái rắm, ta tiện mồm nói bừa, các ngươi cũng có ấn tượng, trên giang hồ cơ bản vốn không có cái tên này.
Tiếp theo lại nghiêm mặt nói:
“Ta phụng mệnh đến điều tr.a Lâm Kiếm Lan có làm việc gì xằng bậy không, để có thể giải thích với người trong giang hồ.” – lời nói trung lập, làm cho người ta cảm thấy nàng có ý đồ chân chính.
“Thì ra là thế ” – chỉ cần không bắt hắn làm chuyện nguy hiểm, tìm hiểu tin tức gì, cũng dễ làm.
“Ngươi muốn tr.a cái gì?” – lão ăn mày rất tin tưởng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tri kỷ.
Đàm Tiểu Hâm quay đầu nhìn ngõ hẻm, hình như Mộ Vân Thường kiếm ăn tốt lắm, xin tiền đến mức vui vẻ mặt mày ra kìa. Nha đầu kia đại khái cũng thành ăn mày thật rồi đó thôi.
Giảng gải với lão ăn mày xong, lão ăn mày vỗ ngực:
“Tiểu huynh đệ, lão hủ thấy ngươi rất tốt, vô luận như thế nào, việc này nhất định giúp ngươi làm tốt, ba ngày sau, chúng ta gặp nhau ở đây đi.” – dứt lời, ba người theo một đầu khác trong ngõ nhỏ rời đi.
“Đại gia, cho một ít đi mà.” – Mộ Vân Thường giơ cái bát vỡ ra. Đàm Tiểu Hâm âm thầm buồn cười, quyết tâm trêu đùa nàng một phen.
Hắng giọng nói:
“Con nhóc, ngủ với đại gia một đêm đi, đại gia cho ngươi một cái đại hồng bao.”
Cả gan đùa giỡn bổn tiểu thư, Mộ Vân Thường lập tức đứng dậy, tức giận muốn đánh cho người vừa nói một trận, vung một cái tát về người đó.
Ai ngờ, tay của nàng lại bị bắt lại.