Chương 14: Bôi thuốc xấu hổ
“A Kim, ngươi cỡi quần ra, ta giúp ngươi bôi thuốc vào miệng vết thương. Nhớ rõ, chỗ nào có thương tích đều phải lộ ra.” Tô Lệ Nhã dặn dò xong, xoay người tìm cao dược trị thương.
Tô Lệ Nhã rời đi, A Kim bắt đầu thoát quần. Thoát chỉ còn lại cái khố, hắn lo lắng có nên thoát cái khố không, mông hắn bị thương cũng không ít đâu! Hiện tại, mông hắn nóng nóng tê tê.
“Nhớ kỹ, có thương tích đều phải lộ ra.” Hắn nhớ tới câu nói trước khi rời đi của Tô Lệ Nhã, liền không một chút do dự cởi bỏ khố.
“A Kim, ta tìm được cao đặc trị bị thương bà nội lưu lại cho ta rồi, thương thế nặng bao nhiêu chỉ cần hai ngày…”Giọng nói Tô Lệ Nhã nhất thời biến mất. Nàng trợ mắt há mồm nhìn trong quần của A Kim nhiều hơn thứ gì đó. Siêu cấp vô địch to lớn?!
A Kim nghi hoặc nhìn nàng chớp chớp mắt: “A Nhã, A Nhã.”
Tô Lệ Nhã bị dọa bay ba hồn bảy vía. Nàng khôi phục thần chí chuyện đầu tiên là kêu to “A” sau đó bay nhanh ra khỏi phòng. Mắc cỡ ch.ết người, nàng cư nhiên nhìn thấy cái kia của nam nhân.
A Kim vốn muốn đi ra, nhưng lại bị Tô Lệ Nhã xoay lưng la lên: “Không được ra.”
Phía sau Tô Lệ Nhã không còn nghe tiếng bước chân, lấy tay che khuất mắt, mắt mở híp ra, xác định phía sau là tấm vải mành, thở ra một hơi.
“A Nhã, ngươi như thế nào còn chưa bôi thuốc cho ta?” Giọng nói A Kim nghi hoặc từ phía sau vải mành truyền đến.
Tô Lệ Nhã đỏ mặt nói: “Ngươi đem khố mặc vào rồi nói.”
“Ừ.” A Kim đáp ứng.
Tô Lệ Nhã thở ra một hơi. Bất quá, một màn kia cư nhiên lại xuyên qua đầu nàng. Đây là địa phương mà nữ nhân và nam nhân bất đồng lớn nhất. Nhưng cái kia của A Kim cũng lớn quá đi!. Nàng có chút đồng tình cho nữ nhântương lai của A Kim. Hừ, tự nhiên lại buồn lo vô cớ. có nữ nhân nào nguyện ý gã cho đứa ngốc đâu!
“A Nhã, ta mặc xong.” Âm thanh sau vải mành lại truyền đến.
Tô Lệ Nhã vỗ vỗ hai má nóng bừng của mình, hít sâu một hơi tách vải mành ra tiến vào. Nàng mở nửa con mắt, thấy A Kim mặc xong khố đang nằm quay lưng trên giường, mới yên tâm mở mắt. Nàng lại không muốn nhìn thấy hình ảnh thiếu nhi không nên thấy.
Tô Lệ Nhã nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, nhìn miệng vết thương sưng đỏ, cảm giác áy náy lại mạnh mẽ xuất hiện, nàng nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn nói: “A Kim, Đau không?”
“Không, không đau.” A Kim cắn răng lí nhí nói.
Nàng sao lại không biết hắn cứng rắn chống cự đâu? Trong lòng cảm động. cho dù động tác của nàng mềm nhẹ, nhưng bôi cao nóng vẫn làm cho A Kim toát mồ hôi lạnh. Nàng trong lòng vừa động, cúi người xuống thổi nhẹ vào vết thương.
A Kim cảm thấy thống khổ giảm bớt, làm cho hắn không tự giác rên rỉ: “Ưm--ưm – thoải mái a.”
Âm thanh ái muội tràn ngập căn phòng nhỏ hẹp.
Nàng đứng dậy ngừng thổi khí. A Kim không nghĩ nhanh như thế đã chấm dứt cảm giác hưởng thụ thoải mái, chỉ chỉ mông nói: “A Nhã, còn có nơi này, nơi này…”
Tô Lệ Nhã nhìn mông hắn như thế nào cũng không hạ thủ được.
“A Nhã, đau, đau, đau…” A Kim rên rỉ.
Nghe hắn hô đau, nghĩ đến A Kim vì chính mình mà bị như thế. Nghĩ như vậy, nàng từ từ nhắm hai mắt, cảnh cáo hắn không được xoay người, mới bắt đầu xuyên qua khố từng chút bôi thuốc.
Không biết thời gian qua bao lâu, Tô Lệ Nhã cảm thấy như trải qua một thế kỷ, nàng mới bôi thuốc xong. Vốn nhẹ nhàng thở ra nàng lại bị âm thanh cấp tinh thần trở lại: “A Nhã, thổi, thổi.”
Tô Lệ Nhã trợn mắt nhìn con ngươi thuần khiết đang chờ đợi, vốn muốn tức giận lại cứng rắn áp chế. Nhưng nghĩ tới thổi chỗ địa phương kia, nàng như thế nào cũng không nguyện ý. Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám xem. Trời ạ, nàng vẫn là không được. Nàng cúi đầu xuống trốn tránh ánh mắt chờ đợi kia. Nàng đứng dậy nói: “Ta, ta đi nấu cơm.”
Tô Lệ Nhã thẳng đến làm cơm, mặt vẫn nóng bỏng, nóng bỏng. Ngửi được mùi thơm A Kim mặc quần đi ra. Hắn rất nhanh tiếp nhận cơm ăn như lang thôn hổ yết. không biết sao, nàng hiện tại không thấy tướng ăn của hắn ghê tởm, ngược lại cảm thấy đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ dính đầy cơm, Tô Lệ Nhã lấy khăn tay trong tay áo ra giúp hắn lau: “Thật là, ăn đến mặt đều là cơm.”
A Kim ngẫn người nhìn khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ, si ngốc nói: “A Nhã, ngươi thật đẹp nha!”
Đến phiên Tô Lệ Nhã ngẩn người. Dù sao cũng đã gần một năm nàng không được nghe người khác ca ngợi. Nghe được cũng là âm thanh trào phúng nàng xấu xí.
Trên mặt A Kim xuất hiện tức giận nói: “A Nhã, bọn họ xấu nha! Nói ngươi là xấu nữ.”
Cảm giác được người bảo hộ, ánh mắt Tô Lệ Nhã dịu dàng nói: “A Kim, này không thể trách bọn họ. Giống như ngươi không thích ăn rau, mỗi người đối với định nghĩa thẩm mĩ khác nhau. Ở trong mắt ngươi, ta rất đẹp, nhưng ở trong mắt bọn họ là bộ dạng khác. Chỉ cần ta không nghĩ mình xấu, ngươi không thấy ta xấu là được.”
Nói như vậy, đối với A Kim như có vẻ thâm sâu. Hắn cau mày tự hỏi. một hồi lâu, hắn nâng mặt lên, cười nói: “Ta biết, A Nhã là một mĩ nhân. Chỉ có ta biết ngươi là mĩ nhân.”
Tô Lệ Nhã ngốc lăng, lý giải như vậy cũng không sai, ít nhất đối với A Kim mà nói. Nàng cười nói: “Đúng vậy.”
“Ha ha, A Nhã là mỹ nhân, A Nhã là mỹ nhân.” A Kim vỗ tay, cao hứng phấn chấn nói.
Tô Lệ Nhã mỉm cười nhìn A Kim phi thường cao hứng. Ấm áp mà nhu hòa lan tràn ra không khí.