Chương 36: Tức giận
Tô Lệ Nhã đỏ mặt, cầm khăn tay che miệng chạy nhanh về Thanh Phong Các. Một bước vào Thanh Phong các, trong đó một vị nam phó ddax tiến lên nói:“Tô cô nương, chủ tử đang tìm cô! Hiện tại chủ tử đang ở trong thư phòng.”
“Ừ!” Tô Lệ Nhã lên tiếng trả lời lập tức bước nhanh hướng thư phòng đi đến. Vừa đến thư phòng, chỉ thấy Trình Lân mặt vẫn âm trầm đối với nàng reo lên:“Sáng sớm, ngươi đi đâu?”
“À. Ta đi nhìn xem tình hình A Kim thế nào.” Tô Lệ Nhã báo cáo theo đúng thực tế.
Trình Lân hừ lạnh nói:“Yên tâm, ta sẽ không ngược đãi ngốc phu của ngươi.”
Tô Lệ Nhã có điểm mạc danh kỳ diệu nhìn vẻ mặt tức giận của Trình Lân, thầm nghĩ: Tiểu tử này như thế nào sáng sớm đã tức giận a?!
Trình Lân chú ý tới Tô Lệ Nhã vẫn cầm khăn tay che khuất miệng, hỏi:“Miệng của ngươi sao thế?”
Tô Lệ Nhã vội vàng tìm cớ nói:“Miệng của ta bị loét.”
Trình Lân đứng dậy quan tâm hỏi:“Cho ta xem!”
Tô Lệ Nhã vội vàng xua tay nói:“Không, không, không cần. Ta thường xuyên bị loét miệng. Qua hai ngày là tốt rồi. Không cần làm phiền ngươi .”
Trình Lân đi đến trước mặt nàng, trong mắt đốt cháy kiên quyết nói:“Ta nói cho ta xem.”
“Ta đã nói không cần. Ngươi phải tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân .” Tô Lệ Nhã lui về phía sau, chuẩn bị chạy. Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người, đã bị Trình Lân bắt lấy.
“Bá --” một tiếng, khối khăn tay che môi liền rơi vào tay Trình Lân.
Trình Lân giật mình nhìn môi đỏ mọng kia rõ ràng là bị người hung hăng tàn sát bừa bãi qua .
Tô Lệ Nhã có chút thẹn quá thành giận giựt lại khăn tay của mình, nói:“Theo như ngươi nói, không cần.”
“Cút!”
Tô Lệ Nhã còn đang oán giận :“Thật là.”
“Cút!” Trình Lân lớn tiếng hô.
Tô Lệ Nhã hoảng sợ, vốn định nói hắn không hiểu lễ phép, nhưng nhìn hàn khí tràn ngập trong mắt, nàng lập tức thức thời chuồn mất.
Trong thư phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Trình Lân. Rốt cục, Trình Lân bắt đầu vẫy tay, đem những thứ trên bàn đều đẩy rớt.
“Đông đông đông – bính bính bính --” Này nọ tạp âm làm cho Tô Lệ Nhã ở phòng ngoài nghe được trong lòng run sợ. Nàng lấy tay vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ: May mắn chính mình chạy nhanh. Bằng không đã bị bão lớn đánh ngã. Trình Lân rốt cuộc làm sao vậy? Vô duyên vô cớ phát hỏa lớn như vậy. Tám phần là thời kỳ phản loạn đến. Dù sao thanh thiếu niên ở thời điểm mười lăm, mười sáu tuổi, dễ dàng phản nghịch. Lần sau, nên cách xa hắn một chút, miễn cho vô duyên vô cớ gặp nạn. Tô Lệ Nhã vỗ bộ ngực, lắc đầu ly khai.
Rốt cục, Trình Lân ngừng phá hư thư phòng, thở hồng hộc ngã xuống cái ghế duy nhất không bị phá hư. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu c mình có ngọn lửa, mà lửa kia là sau khi nhìn môi Tô Lệ Nhã, đã bị châm. Hắn không thích môi của nàng bị nam nhân khác nhúng chàm. Cực kỳ không thích. Một đạo linh quang hiện lên, sắc mặt Trình Lân nhất thời trắng bệch vô cùng. Chẳng lẽ, hắn thích Tô Lệ Nhã? Không, không có khả năng. Nàng không chỉ là xấu nữ, hơn nữa quan trọng nhất là đã có trượng phu. Hắn không có khả năng thích nàng. Trình Lân phủ nhận chuyện này là thật. Nhất định bởi vì gần đây bên cạnh hắn thiếu nữ nhân, mà xấu nữ này thường xuyên ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện làm hắn rối trí. Đúng, nhất định là như vậy. Chỉ cần hắn không hề nhìn thấy xấu nữ này, nhất định sẽ phát hiện đây chính là ảo giác. Hắn phải rời khỏi nơi này vài ngày.
Sau khi hạ quyết tâm, Trình Lân mở miệng hướng phòng ngoài nói:“Người tới !”
Nam phó lập tức tiến vào, cung kính cúi đầu, nói:“Chủ tử, chuyện gì a?”
“Lập tức chuẩn bị cho ta một chút. Ta muốn xuất phát đi Phong huyện.”
“Dạ.” Nam phó lĩnh mệnh lui ra.
Trình Lân một lần nữa dựa lưng vào ghế, thầm nghĩ: Vừa vặn cũng có thể thuận tiện điều tr.a chuyện hiệu thuốc bắcở Phong huyện.