Chương 53: A Kim tịch mịch
Trên bàn cơm bởi vì không được thu dọn sạch sẽ, lưu lại vài viên đường nhỏ. Con kiến giáp vừa vặn đi ra kiếm ăn mang theo con kiến ất lén lút theo bàn chân bò lên mặt bàn.
Con kiến ất bò lên mặt bàn nhìn thấy gương mặt phóng đại của một người, hoảng sợ nhìn con kiến giáp bên cạnh nói:“Giáp ca, chúng ta vẫn là nên ở đây chờ đi! Nơi này có người đang nằm úp sấp.”
Con kiến giáp khinh bỉ liếc mắt nhìn con kiến ất một cái nói:“Ngươi không cần lo lắng. Người này mỗi ngày đều ghé mặt vào mặt bàn không nhúc nhích. Chúng ta chỉ để ý đi chuyển.” Con kiến giáp xung phong, dẫn đầu hướng đồ ăn hôm nay tiến quân. Con kiến ất nhìn thấy con kiến giáp đi nhanh về phía trước không coi người kia vào đâu, mới dám theo sau.
“Hắc hưu -- hắc hưu -- hắc hưu --” Hai con kiến dùng hết khí lực nâng viên đường.
A Kim đem khuôn mặt tuấn tú đặt ở trên mặt bàn, nhìn hai con kiến kéo viên đương đi qua trước mặt mình, thở dài nói:“Các ngươi cũng thật tốt. Có bạn bồi. Ta rất muốn A Nhã bồi nga!”
Con kiến ất nghi hoặc nhìn con kiến giáp đối diện hỏi:“Giáp ca, người này thế nào? Thẳng đối với chúng ta thở dài.”
“Nhàm chán thôi! Người này mỗi ngày đều thở dài như vậy. Không cần lo cho hắn, chúng ta vẫn là nhanh chút đem đồ ăn trở về đi!”
A Kim nhìn hai con kiến đá cũng không thèm đá hắn, chỉ để ý liều mạng kéo đồ ăn chuồn mất, lại thở dài :“Ai --”
“A --” Đại Mao rốt cuộc chịu không nổi A Kim thở dài, quát to một tiếng, đứng dậy nói “Lão đại, cầu xin ngươi không cần lại thở dài. Một buổi chiều, ngươi thở dài ít nhất cả trăm lần rồi, ta nghe được phiền muốn ch.ết.”
A Kim miễn cưỡng chuyển động khuôn mặt tuấn tú trên mặt bàn, đối mặt Đại Mao nói:“Nhưng là ta rất nhớ A Nhã, không thấy được nàng liền cảm thấy cả người vô lực a!”
A Kim quay đầu đem khuôn mặt tuấn tú mặt hướng ngoài mặt trời ngoài cửa nói:“Vì sao mặt trời còn không xuống núi, ánh trăng còn không dâng lên a? Như vậy, ta mới có thể nhìn thấy A Nhã a?” (tội nghiệp ghê T^T)
Đại Mao chịu không nổi loạng choạng tiến lên phía trước A Kim nói:“Lão đại, ngươi là lão đại của ta, như thế nào lại không có tiền đồ như thế? Không phải chỉ là thôi nữ nhân sao? Lão đại, thế giới nam nhân trừ bỏ nữ nhân còn có rất nhiều rất nhiều thứ đó a!”
“Nhưng là, ta chỉ muốn A Nhã, ta chỉ muốn A Nhã theo giúp ta.” A Kim vô tình trả lời.
Đại Mao kéo cả người A Kim vô lực đi tới cửa, chỉ vào bầu trời xanh thẳm :“Lão đại, ngươi xem bầu trời thật rang lớn a! Cuộc sống của chúng ta cũng rang lớn giống bầu trời. Đi, ta mang ngươi đi mở mang kiến thức thiên địa bên ngoài.” Đại Mao nói được là hào khí ngàn vạn, đã sớm đem Tô Lệ Nhã trong đầu A Kim quăng ra xa.
“Bên ngoài?!” A Kim hai mắt nổi lên tinh quang, hưng phấn mà bắt lấy Đại Mao nói:“Đại Mao, chúng ta đi đến chỗ A Nhã đi!”
“Chỗ của đại tẩu?!” Đại Mao thế này mới nhớ tới Tô Lệ Nhã mỗi ngày ra cửa đã dặn dọ hắn, nhất thời biểu tình trở nên cứng ngắc, nói:“Ai nha, hôm nay mặt trời như thế nào lớn như vậy a? Ta cảm thấy choáng váng.” Đại Mao khoa trương vuốt cái trán, cước bộ thẳng hướng bên trong đi đến.
A Kim cho dù có ngốc, cũng biết Đại Mao đang giả bộ. Giờ phút này A Kim so với lúc bị Tô Lệ Nhã nhặt được khi đó trí lực chỉ mới bảy, tám tuổi , đã sắp trưởng thành, đã sắp hiểu được một số chuyện tình cơ bản. Hắn vừa thấy Đại Mao giả bộ, bước nhanh đi đến trước ghế Đại Mao ngồi, cười nói:“Đại Mao, ngươi rất khó chịu đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Đại Mao thẳng vỗ về cái trán, giống như thống khổ nói.
A Kim cầm lấy chén trà trên bàn, đi lên nói:“Ngươi uống chén trà đi!”
Đại Mao cảm tạ đang muốn tiếp nhận chén trà, nhưng là tay hắn còn không có đụng tới, cái chén đều tan thành bột phấn. A Kim thổi bột phấn còn lưu lại ở trên tay, cười nói:“Làm sao bây giờ, ta rất dùng sức. Cũng bị A Nhã mắng. Vẫn là chờ sau khi A Nhã trở về, lập tức nói cho nàng đi!”
A Kim ngừng lầm bầm lầu bầu, vươn tay nói:“Đại Mao, ngươi là không phải đau đầu a? Ta giúp ngươi nhu nhu!” Nói xong, hắn đã đem tay chuẩn bị đưa qua.
Đại Mao nhìn cái chén bị nghiền nát trong bàn tay to kia, cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng đứng dậy nói:“Hắc hắc, thật là kỳ quái, vừa rồi đầu còn cảm thấy choáng váng, hiện tại cư nhiên không có vấn đề gì.”
A Kim nhìn Đại Mao tự biên tự diễn, thầm nghĩ: A Nhã thật lợi hại, dạy hắn chiêu này thực dùng được. Đại Mao thực sự theo như lời nàng nói không có bệnh gì cả. Nói thật ra là Tô Lệ Nhã sợ A Kim cùng Đại Mao hai người ở lại trong nhà, sợ đơn thuần A Kim sẽ bị Đại Mao khi dễ, công việc nhà gì cũng đều bắt A Kim làm. Bởi vậy, nàng dạy A Kim một vài chiêu dùng để đối phó với Đại Mao, chính là giống như phương pháp A Kim mới biểu hiện vừa rồi.
A Kim cười đi đến trước mặt Đại Mao nói:“Đại Mao, ngươi đã không có việc gì, chúng ta phải đi tìm A Nhã.” Nói xong, cũng không chờ Đại Mao mở miệng cự tuyệt, hắn liền cầm tay Đại Mao lao ra bên ngoài.
Đại Mao khóc không ra nước mắt đành phải bị bắt đuổi kịp. Hắn lần này thực sự là lấy đá đập chân mình, hảo hảo mà cùng lão đại cái gì bên ngoài đâu? Khiến cho chính mình cư nhiên cũng bị hắn dẫn đi gặp đại tẩu. Nhớ tới lời đại tẩu căn dặn, Đại Mao không khỏi rùng mình. Ô ô ô ~ hắn sẽ bị đại tẩu lột da. Vốn muốn mở miệng cự tuyệt hắn, trong đầu lại hiện ra một màn A Kim bốp nát cái chén. Nhất thời lời đến cửa miệng lại không cách nào nói ra được. Ô ô ô ~ hắn đây trước có sói sau có hổ a!
Giờ phút này bởi vì muốn gặp A Nhã A Kim chính là hưng phấn, cũng không chú ý người nào đó đang âm thầm kêu khóc.