Chương 55: Xuân dược

A Kim thân thủ tại thời điểm này liền phát huy tác dụng. Hắn lôi kéo Đại Mao, đi tắt luốn ở tại cửa chờ, về nhà so với Tô Lệ Nhã sớm hơn một khắc chung.
“Nha --” Tô Lệ Nhã đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của A Kim đang ngây ngô cười.


“A Nhã, hoan nghênh về nhà.” A Kim ngây ngô cười nói.


Tô Lệ Nhã tâm bởi vì câu này mà động. Nhà, đây là cảm giác gia đình. Mà người làm cho nàng có cảm giác này chính là A Kim. Nàng đôi mắt ôn nhu, rút khăn tay trong lòng, ôn nhu vì hắn lau mồ hôi:“Đứa ngốc, như thế nào làm trán của chính mình đầy mồ hôi đâu?”


“Đó là lão đại luôn luôn phơi nắng dưới ánh mặt trời chờ đại tẩu.” Chỉ sợ A Kim nói lộ hết Đại Mao vội vàng tiếp lời.
“Đứa ngốc. Về sau, phải đợi ở phòng trong.”
“Ân.”
Đại Mao vội vàng nói sang chuyện khác:“Đại tẩu, có thể ăn cơm đi! Ta đói bụng lắm rồi.”


Tô Lệ Nhã buồn cười nhìn Đại Mao chụp bụng, nói:“Tốt lắm. Chúng ta vào nhà ăn cơm đi!”


Đã có một ngày kinh nghiệm, ngày hôm sau A Kim liền lén lút tự mình chạy đến khách vân tửu lâu. Nhưng lần này ở phía sau hậu viện cũng không có gặp Tô Lệ Nhã. Trong nháy mắt trên gương mặt tuấn tú kia xuất hiện thất vọng. A Kim đang đợi mặt trời lên cao, người tập luyện đều từng bước từng bước rời khỏi, sân tập luyện to như vậy chỉ còn lại có một, hai người, không thể không tính xoay người rời đi.


available on google playdownload on app store


Đang muốn chuẩn bị đi ăn cơm Mẫu Đơn mắt sắc chú ý tới thân ảnh cao ngất đang muốn rời đi, bước nhanh tiến lên, rút ra trong lòng tú khăn nhẹ nhàng phất ra, cười nói:“Công tử, hôm nay như thế nào cũng đến đây? Có phải hay không tìm người a?”


A Kim có chút kỳ quái ngửi mùi từ cái tú khăn phất ra, nhưng cũng không có miệt mài theo đuổi, chính là hữu khí vô lực trả lời:“Ta tìm A Nhã.”


Bách Hợp ở một bên chú ý tới tình huống bên này, biết hảo tỷ muội của mình đang dùng đoạt hồn khăn mị hoặc nam nhân kia. Đoạt hồn khăn này là nguyên nhân chủ yếu làm cho Mẫu Đơn trở thành hoa khôi ở Bách Hoa lâu. Bên trên nó có xuân dược đặc chế không biết Mẫu Đơn từ nơi nào có được. Nam nhân chỉ cần ngửi thấy mùi này, sẽ lập tức bị kích thích ȶìиɦ ɖu͙ƈ, không thể tự kềm chế. Xem ra ngày hôm qua Mẫu Đơn là chịu đả kích rất lớn, bằng không cũng sẽ không vận dụng đoạt hồn khăn này. Câu trả lời của nam nhân kia làm cho trong lòng của Bách Hợp có một dự cảm xấu. Nàng bước nhanh đi đến, hỏi:“A Nhã. Ngươi nói là Tô tỷ, Tô Lệ Nhã sao?”


“Đúng vậy.” A Kim trả lời.
Lúc này, Mẫu Đơn cũng chú ý tới vấn đề, nhẹ giọng hỏi:“Ngươi là gì của Tô tỷ a?”
A Kim nét mặt biểu lộ hạnh phúc ngây ngô cười, nói:“Ta là tướng công A Nhã.”


“Tướng công?!” Mẫu Đơn cùng Bách Hợp hai miệng một lời kêu lên. Hai người bọn họ khó có thể tin nhìn lẫn nhau.
Lúc này, dược tính bắt đầu phát tác A Kim bắt đầu cảm thấy một cỗ nhiệt khí theo trong thân thể phát ra, nghi hoặc dùng tay quạt quạt nói:“Kỳ quái, như thế nào bỗng nhiên nóng như vậy?”


Mẫu Đơn dẫn đầu khôi phục lại, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: Nàng, nàng cư nhiên đối với tướng công của Tô tỷ tướng công hạ dược. Nhớ tới tính tình bình thường của Tô tỷ, cùng với vẻ mặt hạnh phúc của nàng ngày hôm qua khi nói về tướng công mình. Mẫu Đơn chỉ cảm thấy mây đen kéo lên đỉnh đầu. Giờ phút này tâm thần nàng rối loạn, không tự giác hướng Bách Hợp bên cạnh nhẹ giọng hỏi:“Bách Hợp, làm thế nào bây giờ?”


Bách Hợp cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Các nàng như thế nào cũng không nghĩ đến tướng công của Tô tỷ cư nhiên là một ngốc tử. Bách Hợp tự hỏi trong chốc lát, nói:“Ba mươi sáu kế, tẩu vi (chạy trốn) thượng sách. Chúng ta sẽ giả bộ hôm nay chưa gặp qua tướng công Tô tỷ.”


Nghĩ không ra biện pháp tốt hơn Mẫu Đơn chỉ đành phải gật đầu nói:“Cũng chỉ có thể làm như vậy.” Nói xong, hai người lập tức chạy mất, lưu lại A Kim bị tr.a tấn làm cho thân thể nóng lên cùng khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.


Ô ~ hắn thật là khó chịu nga! Làm sao bây giờ, hắn khẳng định là sinh bệnh. Thật là khó chịu a! A Kim thầm nghĩ.
Tô Lệ Nhã vừa vặn cùng Tần Tử Dực thương lượng về buổi biểu diễn ngày kia về tới, nàng nhìn thấy A Kim vô lực dựa vào cây cột lớn trong hậu viện.


“A Kim --” Nàng giật mình quát to một tiếng. Vốn nghĩ sẽ răn dạy hắn một trận vì không chịu nghe lời giáo huấn của mình, nhưng lời răn dạy này sau khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng không bình thường kia, liền dừng lại.


“A Nhã ~” A Kim nhìn thấy Tô Lệ Nhã, dắt tươi cười, vốn định tiến lên từng bước, nhưng là, cước bộ trở nên vô lực, thân thể cũng không chịu khống chế nghiêng về phía trước.
Tô Lệ Nhã vội vàng tiếp được thân hình cao lớn dựa vào mình, cố hết sức nói:“A Kim, ngươi làm sao vậy?”


A Kim trông thấy trong mắt Tô Lệ Nhã mang theo lo lắng, rang gượng ép tươi cười, nói:“A Nhã, ta, ta không sao.”
Giờ phút này Tô Lệ Nhã thông qua tiếp xúc thân thể đã biết thân thể A Kim độ ấm không bình thường, sắc mặt nhất thời đại biến, vội vàng cao giọng đứng lên:“Người tới mau! Người tới mau!”


Giờ phút này hậu viện chỉ còn lại có một mình Cổ Kiếm Hiên. Hắn nghe được thanh âm liền bước nhanh chạy tới, nhìn thấy một nam nhân tựa vào trên người nàng , ngẩn người nói:“Lệ Nhã, có chuyện gì a?”


Tô Lệ Nhã lo lắng nói:“Tướng công ta bị bệnh. Phiền toái hỗ trợ dìu hắn đến gian phòng nghỉ ngơi đi.”
Cổ Kiếm Hiên lập tức hỗ trợ đem A Kim đã lâm vào trạng thái hôn mê đến gian phòng nghỉ ngơi của nàng.


Vốn tính đi mời đại phu, Tô Lệ Nhã mới đứng dậy liền phát hiện tay của mình bị nắm chặt, bất đắc dĩ xoay người nói:“Kiếm Hiên, phiền toái ngươi đi mời đại phu.”


Cổ Kiếm Hiên nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ khôn cùng, thấy trong mắt Tô Lệ Nhã nồng đậm lo lắng, biết chính mình thực sự đã thua, đáp một tiếng:“Tốt.” Nói xong, liền xoay người rời đi.


Tô Lệ Nhã mặt mang lo lắng vì A Kim lau lau mồ hôi vẫn không ngừng toát ra trên trán. Cảm thụ được trên người hắn truyền đến nhiệt độ không bình thường, nàng trong lòng lo lắng càng sâu. Lòng của nàng chưa từng có bối rối như bây giờ.


“Đại phu, bên này --” Cổ Kiếm Hiên mang theo một vị lão đại phu tiến vào.
Tô Lệ Nhã lập tức đứng lên, đem nhường vị trí cho đại phu.
Nhìn đại phu mày nhíu chặt lại, tim của nàng cấp tốc đập nhanh, lo âu truy vấn:“Đại phu, hắn thế nào a?”


Đại phu mặt biến sắc nói:“Này -- ai là thê tử của bệnh nhân a?”


Nhìn biểu tình của đại phu như vậy, làm cho Tô Lệ Nhã thực tự nhiên liên tưởng đến bệnh nhân trong phim truyền hình bị đẩy vào phòng giải phẫu, trải qua thời gian dài chờ đợi, cứu giúp không có hiệu quả, bác sĩ đều có biểu tình như vậy, đều là hỏi câu này. Sợ hãi chiếm cứ toàn bộ tâm tư của nàng, làm tâm thần nàng đại loạn: Chưa từng có giống như thời khắc này, nàng cảm nhận rõ tình cảm sâu nặng của chính mình đối A Kim, nàng không thể mất đi hắn. Nàng không thể nào tưởng tượng cuộc sống về sau vượt qua như thế nào khi không có A Kim . Sợ hãi cùng bối rối làm nàng cầm tay lão đại phu, nói:“Ta là thê tử hắn, xin ngươi nhất định phải cứu tướng công ta.”


Lực đạo của nàng làm lão đại phu lập tức lên tiếng:“Tướng công ngươi không có việc gì. Chính là trúng xuân dược, chỉ cần cùng nữ tử ái ân là không sao.”
Tô Lệ Nhã khiếp sợ buông tay ra, cố gắng tiêu hóa tin tức mới vừa nghe được.


Lão đại phu cầm lấy hòm thuốc nói:“Ngươi đã là thê tử hắn, như vậy mọi chuyện đều đã dễ dàng hơn rồi. Ta trước cáo từ.”
Cổ Kiếm Hiên đứng một bên cũng bởi vì lời vừa rồi của lão đại phu mà ngốc lăng tại chỗ, không có phản ứng.


Tô Lệ Nhã nhẹ giọng nói:“Kiếm Hiên, phiền toái ngươi nói với mọi người buổi tối ngừng diễn, kêu mọi người hảo hảo nghỉ ngơi.”


Cổ Kiếm Hiên vốn còn muốn nói cái gì đó, nhưng hắn thấy được kiên quyết trong mắt của nàng, liền xoay người ly khai. Cổ Kiếm Hiên không chỉ có hướng mọi người truyền đạt ý tứ của Tô Lệ Nhã, càng đem cửa hậu viện đóng lại, ở mặt trên viết chớ quấy rầy, lại hướng Vương chủ sự nói đừng cho bất luận kẻ nào đến sau hậu viện mới rời đi.






Truyện liên quan