Chương 6-1
Ban đêm yên tĩnh, nhưng lại đang diễn ra một hồi giết chóc đầy máu.
Máu tươi khắp nơi, dưới đêm tối không trăng không sao, người bình thường nhìn không thấy rõ, nhưng nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng mọi thứ.
Khi những cây đao cây thương chém xuống từng người, máu phun ra, khiến cho sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.
Gió lạnh mang theo mùi máu tươi quẩn quanh chóp mũi, Hải Lăng ngồi trên lưng ngựa cảm giác buồn nôn.
Nàng chưa từng trải qua việc tàn nhẫn như thế này.
Một, hai trăm quan binh truy kích và tiêu diệt hai, ba mươi tên loạn đảng, những người đó yếu không địch lại mạnh, bị ép phải ẩn thân trong bóng tối, lại đều dưới sự chỉ điểm của nàng, đều bị chém ch.ết.
Miên Dục ngồi sau lưng nàng, mặc dù phát hiện nàng có chỗ không thích hợp, lại chỉ nghĩ là nàng sợ hãi, cho nên nhẹ nhàng an ủi bên tai nàng.
"Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm nàng bị thương."
Nàng chỉ lắc đầu, trong mắt chứa lệ, nhìn những người vì nàng mà bị giết, một cảm giác tội lỗi dâng lên trong ngực nàng.
Nàng không muốn chỉ ra chỗ những người đó, nàng không muốn trơ mắt nhìn bọn họ bị giết, mặc kệ là loạn đảng bị quan binh giết, hay là quan binh ch.ết dưới kiếm loạn đảng, tất cả đều thật đáng sợ, thật đáng sợ....
Đừng, đừng giết người nữa!
"Dục phúc tấn, còn người nào trốn mất nữa không?" Phúc bối lạc thúc ngựa đến bên cạnh nàng hỏi. Lần vây quét này bọn họ đã toàn thắng, có thêm sự chỉ điểm của nàng, gần như một lưới đã bắt hết những tên loạn đảng này.
Hải Lăng lắc đầu, nói không ra lời, cảm thấy trong bụng càng lúc càng đau.
Thấy nàng không trả lời, Phúc bối lạc truy hỏi: "Dục phúc tấn, còn có mười mấy người trốn ở..."
"Hải Lăng?" Cuối cùng Miên Dục phát hiện ra điều không đúng.
"Nôn!" Rốt cuộc nàng ói ra, hai mắt nhắm lại, lập tức ngất đi, đồng thời dưới thân nàng cũng thấm ướt một mảng, máu tươi chảy ra.
***********************
Mây đen che kín trời, che đi ánh mặt trời rực rỡ.
Trên mặt Hải Lăng cũng mất đi nụ cười, nàng thất thần mở to mắt nhìn đầu giường.
Lần này thay Phúc bối lạc vây quét loạn đảng, nàng phải trả giá đắt là mất đi thai nhi mới hơn hai tháng của nàng.
Nàng làm mẹ mà không thể bảo vệ được con của mình!
Thật xin lỗi, hài tử, mẹ có lỗi với con, là mẹ đã hại ch.ết những người đó, cho nên ông trời mới trừng phạt lên người con!
Đều là mẹ không tốt, đều là mẹ không tốt!
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng nhắm mắt lại, che đi tất cả đau khổ trong mắt, lật người, mặt hướng vào bên trong, không muốn nhìn thấy ai.
Đi đến bên giường, ánh mắt Miên Dục u sầu nhìn bóng lưng của nàng.
Hắn không biết nàng mang thai, mãi đến khi nàng mất đứa con của bọn họ, hắn mới biết việc này.
Hắn khổ ở vì đứa con của hai người không thể đến với thế giới này, càng khổ sở vì thái độ lạnh lùng của nàng.
Gương mặt nàng đã mất đi nụ cười chỉ còn lại bi phẫn, từ lúc tỉnh dậy, nàng không chịu nói một câu với hắn.
Buổi tối khi đi ngủ, nàng cũng không thể ngủ an ổn, thường gặp ác mộng, khiến cho lòng hắn cứ thắt lại.
"Nàng muốn ta phải làm thế nào thì mới bằng lòng tha thứ cho ta?" Hắn biết nàng không ngủ, bi thương nói.
"..." Bảy ngày nay Hải Lăng đều trầm mặc không nói gì. Nàng cái gì cũng không muốn nói, chỉ sợ chính mình vừa mở miệng ra liền không chịu được mà oán hận hắn.
Nàng biết việc này không thể trách hắn, nàng không muốn lấy hắn ra để trách cứ.
Ngày đó khi Miên Dục biết nàng sinh non, vẻ mặt giật mình cùng ánh mắt đau đớn của hắn, đều khiến cho nàng không có cách nào mà trách móc hắn được.
Là lỗi của nàng, vì chuyện xảy ra trong ngày sinh nhật của hắn mà giận dỗi không lập tức nói cho hắn biết việc mình có thai, sau đó lại mê muội trong bản Tống khắc kia, quên mất việc này.
Mà đứa con của bọn họ....cứ như vậy không còn nữa! Có thể trách ai bây giờ?
"Nếu ta biết nàng có thai, bất luận là thế nào ta cũng sẽ không để cho nàng đi giúp Thất thúc." Miên Dục tự trách nói.
Những lời này không an ủi được Hải Lăng, ngược lại giống như đang chỉ trích nàng không nói cho hắn biết việc nàng có thai, nàng cắn môi, hốc mắt đỏ bừng.
Thấy nàng vẫn im lặng như cũ, hắn lại nói thêm: "Đừng đau lòng nữa, sau này nàng muốn mấy đứa nhỏ, ta đều sẽ cho nàng."
Cuối cùng Hải Lăng cũng mở miệng, "Mặc kệ là có mấy đứa con, cũng không phải là đứa con này, không phải!"
Miên Dục nghe vậy cứng lời, không biết phải nói gì.
Lúc này, tiếng của Châu Nhi truyền đến, "Bối lạc gia, Thất a ca cùng với Phúc bối lạc đến thăm phúc tấn."
Lập tức hắn giận tái mặt. "Bọn họ còn có mặt mũi đến đây!" Tức giận đùng đùng rời khỏi phòng ngủ.
Ở tiền sảnh đang có mấy người ngồi, vừa nhìn thấy hắn tiến vào, vẻ mặt của mọi người liền nở nụ cười lấy lòng.
Thấy a ca nhìn về phía Phúc bối lạc, ý bảo hắn lên tiếng trước, Phúc bối lạc âm thầm kêu khổ trong lòng, nhìn về phía gương mặt lạnh băng của Miên Dục, đành phải gượng cười, nói: "Miên Dục, chúng ta đến thăm Dục phúc tấn, sức khỏe của phúc tấn không có việc gì chứ?"
"Ngươi nói xem?"
Ánh mắt lạnh băng phóng đến, lạnh lẽo khiến Phúc bối lạc lạnh run người.
"Ta, ta cùng Thất a ca mang theo một chút thuốc bổ tốt nhất, muốn đưa cho phúc tấn của ngươi bồi dưỡng. Hài tử không còn chúng ta cũng rất tiếc, chẳng qua là chăm sóc tốt, về sau muốn mấy đứa, đều, đều có thể sinh." Sao lại dùng ánh mắt oán độc như vậy trừng hắn, hắn vô cùng vô tội có được không?
Hắn nào biết Dục phúc tấn có thai, hơn nữa ngày đó cũng chỉ ở bên cạnh nhìn, thay bọn họ chỉ ra những tên phản loạn trốn đi, nào biết nàng ấy nhìn thôi mà cũng sinh non hả?
Thấy vẻ mặt u ám muốn giết người của hắn, Thất a ca cũng vội bồi thêm nói: "Đúng vậy, hiện giờ quan trọng nhất là để Dục phúc tấn điều dưỡng thân thể, những thứ thuốc này đều là thuốc bổ ta mang từ trong cung đến, sau này dưỡng tốt thân thể, muốn sinh bao nhiêu thì sinh."
"Dù có sinh thì cũng phải là đứa nhỏ này nữa rồi!" Miên Dục không thể nhịn được, nắm lấy cổ Phúc bối lạc, hung tợn hỏi: "Lúc trước ngươi đảm bảo với ta tuyệt đối không khiến nàng có chút tổn thương nào? Ngươi nói đi, ngươi muốn đền đứa nhỏ cho ta thế nào?"
"Ta, ta, ta...." Hắn sắp bị hắn bóp cổ ch.ết rồi, "Ngươi, ngươi, ngươi thả, thả tay..."
"Miên Dục, ngươi thật muốn bóp ch.ết hắn sao, mau buông tay!" Thất a ca thấy, nhanh chóng tiến lên muốn gỡ hắn ra.
Nhưng lực nắm của hắn rất lớn, Thất a ca không thể làm gì, dưới tình thế cấp bách nói: "Việc này cũng không thể trách chúng ta, nếu biết chuyện phúc tấn của cháu có thai, ta tuyệt đối không để cho nàng ấy đi, không phải bản thân cháu cũng không biết sao? Sao có thể đổ hết lên đầu chúng ta?"
Bị hắn nói như vậy, Miên Dục lạnh mặt buông Phúc bối lạc ra, gầm lên ra lệnh đuổi khách, "Biến, toàn bộ đều biến hết đi cho ta!"
"Được, được, chúng ta đi, cháu đừng tức giận." Thất a ca vội vàng kéo Phúc bối lạc đang thở dốc vội vàng rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Miên Dục phẫn nộ gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, tiếp đó một chưởng đánh nát cái bàn.
********************
Nhìn người ngồi trong sân, ngẩn người nhìn chằm chằm một đóa hoa, Châu Nhi nhịn không được thở dài một cái.
Mới ngắn ngủi hơn mười ngày, phúc tấn đã tiều tụy đi rất nhiều, gầy yếu kinh người, ngài ấy giống như đã quên mất cười là như thế nào, trên mặt luôn là đờ đẫn vô thần, khiến người khác nhìn thấy đều chua xót không đành.
Thỉnh thoảng, nàng còn nghe thấy phúc tấn tự thì thào, nói là thật xin lỗi, đều là do nàng hại ch.ết bọn họ, nếu bọn họ muốn tìm người đòi mạng thì tìm nàng là được, đừng làm hại đến con của nàng.
Xem ra mất đi đứa con, phúc tấn vô cùng tự trách, cho nên vẫn luôn không vui.
Châu Nhi đến bên cạnh Hải Lăng, khuyên nhủ, "Phúc tấn, bên ngoài trời lạnh, quay về phòng đi."
Nàng yên lặng đứng dậy, trở lại phòng ngủ.
"Bối lạc gia nói ngày hôm nay có việc nên sẽ về trễ."
"Ừm." Nàng hừ nhẹ một tiếng.
"Người đừng như vậy nữa, người còn tiếp tục như vậy, sẽ càng khiến cho Bối lạc gia phiền lòng." Không có nam nhân nào muốn có một thê tử luôn buồn phiền, nàng thật lo lắng cho phúc tấn, một khi không có sự sủng ái của Bối lạc gia, vậy thì phúc tấn phải làm gì mới tốt?
Một lúc sau, Hải Lăng vẫn không trả lời.
"Phúc tấn, thứ cho nô tỳ vô lễ, nhưng nô tỳ có chuyện không nói không được." Châu Nhi nhịn không được trong lòng liền nói ra, "Nói thật ra, mất đi hài tử, người thương tâm, Bối lạc gia cũng không chịu được, lần trước Thất a ca cùng Phúc bối lạc đến thăm người, nghe nói Bối lạc gia đã phát hỏa với bọn họ, còn đuổi bọn họ đi. Bối lạc gia yêu thương người như vậy, gần nửa tháng nay vẫn luôn an ủi người, nhưng nhẫn nại của con người cũng có hạn, người còn tiếp tục như vậy, rồi đến một ngày Bối lạc gia sẽ không còn kiên nhẫn với người nữa."
Nhắm mắt lại nắm chặt tay, Hải Lăng muốn mở miệng nói, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng thái giám thông báo, "Dục phúc tấn, thái hậu đến."
"Cái gì?" Nàng và Châu Nhi đều kinh hãi, "Thái hậu!?"
"Không sai, thái hậu là đặc biệt đến thăm Dục phúc tấn."
"Thái hậu đang ở đâu?"
"Sắp đến nơi rồi."