Chương 7-3
Nhìn thấy trên hành lang cách đó không xa có một nam tử đang đi đến, hai mắt Đổng Hải Đường nhìn không chớp mắt, kéo nô tỳ bên cạnh lại hỏi.
"Tiểu Thúy, người kia là ai?"
Tiểu Thúy bị phái đến hầu hạ nàng, ngẩng đầu nhìn, trả lời, "A, là vương gia của chúng ta, người đã trở lại."
"Người kia chính là Dự thân vương?!" Đổng Hải Đường giật mình. Nàng vẫn cho rằng bộ dạng của Dự thân vương vừa già vừa xấu, không ngờ hôm nay nhìn thấy, lại trẻ tuổi anh tuấn như vậy, nàng chưa từng gặp qua người nào tuấn mỹ như vậy.
"Đúng vậy."
Miên Dục nhanh chóng đi về phía các nàng, hắn vừa về đến phủ, liền vội vàng muốn gặp thê tử đã hai mấy ngày không được gặp.
"Vương gia vạn phúc." Hắn vừa đi đến trước mặt các nàng, Đổng Hải Đường vội vàng phúc thân, nũng nịu nói.
"Ừm." Đáng tiếc hắn ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, phất tay rồi nhanh chóng đi về phía trước.
"Người đi vội như vậy là định đi đâu vậy?" Thấy hắn ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không có, nàng có chút không vui hỏi.
"Tất nhiên là đến chỗ phúc tấn rồi." Tiểu Thúy liếc mắt nhìn nàng một cái. "Vương gia của chúng tôi rất yêu thương phúc tấn, mỗi lần phải đi ra ngoài, lúc quay về liền đến chỗ phúc tấn đầu tiên." Bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, bật thốt lên, "A, ta nhớ là phúc tấn đã đến phòng của Thường công tử, Vương gia quay về phòng sẽ không thấy phúc tấn, ta phải nhanh chóng đi thông báo cho phúc tấn."
"Không cần, để ta đi nói cho muội muội biết, không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống đi." Mâu quang nhíu lại, Đổng Hải Đường đuổi Tiểu Thúy đi, cũng không quay về phòng mà là đi về phía phòng ngủ của Hải Lăng.
Nàng sờ đầu, kéo vạt áo, trên mặt nở nụ cười kiều mỵ, đi về phía phòng ngủ, vừa lúc gặp Miên Dục đang không tìm thấy người.
"Vương gia, người không tìm thấy muội muội của ta sao?"
"Muội muội ngươi? Ngươi là ai?" Nghe vậy, Miên Dục nhíu mày nhìn thẳng nàng.
"Bẩm vương gia, ta là tỷ tỷ của Hải Lăng Hải Đường."
"Ngươi là tỷ tỷ của Hải Lăng?"
"Vâng, ta biết Hải Lăng ở đâu, để ta đưa vương gia qua."
"Vậy ngươi dẫn đường đi."
Dẫn người đi đến phòng nghỉ, Hải Đường nhìn sườn mặt của hắn, làm ra vẻ vô tình hỏi, "Vương gia chắc cũng biết chuyện Hải Lăng từng ái mộ một nam tử chứ?"
"Hải Lăng từng ái mộ một nam tử?" Nghe vậy, Miên Dục hơi nhíu mày.
"Đúng vậy, muội ấy không nói qua với người sao, vậy...Chúng ta vẫn là đừng nên qua, quay về phòng ngủ của Hải Lăng thì tốt hơn." Nàng che miệng, giống như nói gì đó không nên nói.
"Sao thế, ngươi nói rõ ràng đi? Hải Lăng ở đâu?" Hắn nhíu mày hỏi.
"Muội, muội ấy ở đây..." Vẻ mặt Đổng Hải Đường khó xử, tiếp đó nói, "Lúc này muội ấy đang ở phòng của Thường Hoằng biểu ca, từ nhỏ Hải Lăng đối với Thường Hoằng biểu ca..." Nói đến đây, nàng không nói tiếp, nghiêng đầu dò xét hắn.
Nàng không nói hết, nhưng bất kỳ ai nghe đều hiểu có ý gì, Miên Dục bất động thanh sắc hỏi, "Nam nhân kia ở trong phủ?"
"Đúng, hắn cùng ta đến thăm muội muội, muội muội có lòng tốt giữ ta ở lại một thời gian, ai ngờ hắn cũng ở lại không đi, thời gian này Hải Lăng thường đến tìm hắn...A!" Đổng Hải Đường tỏ vẻ kinh hoàng, "Ta không nên nói những lời này, ta nghĩ muội muội không nên tiếp tục ái mộ Thường Hoằng biểu ca mới đúng, dù sao muội ấy cũng gả cho vương gia rồi."
"Hắn ở trong phòng kia?" Hắc mâu trầm xuống.
"Ở ngay phòng đó."
Miên Dục vứt Đổng Hải Đường đang đắc ý lại, lập tức đi về phía căn phòng kia.
Đi tới ngoài phòng, hắn không gõ cửa mà đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Hải Lăng ở bên trong, nàng ngồi trước bàn, đang cùng một nam tử nói chuyện.
"...Biểu ca, huynh nghỉ ngơi thêm vài ngày, đừng vội vàng rời đi, có chuyện gì thì cũng để dưỡng bệnh tốt rồi nói."
"Nhưng mà ta đã làm phiền muội lâu như vậy, sao còn không biết xấu hổ nữa chứ?"
"Biểu ca đừng nói như vậy, tất cả mọi người đều là người nhà, huynh cứ an tâm ở chỗ này dưỡng bệnh, chỗ tỷ tỷ ta sẽ khuyên thêm..."
"A, vương gia, người đã về rồi!" Thoáng nhìn người đẩy cửa vào, Châu Nhi kêu lên.
Hải Lăng vội vàng quay đầu, vừa nhìn thấy Miên Dục, liền vui mừng tiến ra đón, "Chàng đã về."
"Nàng ở chỗ này làm gì?" Giọng nói của hắn hơi trầm xuống, tuấn mâu liền nhìn Thường Hoằng một cái, trong mắt lướt qua một tia không vui.
"Biểu ca và tỷ tỷ đến thăm thiếp, thời gian này ở tạm trong phủ." Nàng tiến lên kéo hắn đi vào trong phòng, giới thiệu cho hắn, "Đây là biểu ca của thiếp, Thường Hoằng biểu ca, huynh ấy bị phong hàn đã nhiều ngày, ở trong phủ dưỡng bệnh. Biểu ca, vị này là Dự thân vương."
Lãnh đạm gật đầu, Miên Dục không nói câu nào, liền trực tiếp dắt Hải Lăng rời đi.
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt phong trần mệt mỏi của phu quân, nhận thấy vẻ mặt lạnh lùng không vui của hắn, Hải Lăng chần chừ, nhẹ nhàng kéo tay hắn, săn sóc mở miệng nói, "Đi đường gấp gáp, chàng vất vả rồi, về phòng ngủ một lát đi."
Liếc mắt nhìn nàng một lúc, Miên Dục nói, "Ta muốn đi tắm trước, nàng hầu hạ ta."
Hải Lăng sửng sốt, gật đầu, "Được." Đây là lần đầu tiên hắn muốn nàng hầu hạ tắm rửa, nàng vội vàng phân phó Châu Nhi đi chuẩn bị nước và quần áo.
Sau khi Châu Nhi rời đi, Miên Dục hỏi, "Hắn tới bao lâu rồi?"
"Ai cơ?" Mấy giây sau, nàng mới hiểu ý, "Chàng nói tỷ tỷ và Thường Hoằng biểu ca sao? Ngày chàng rời đi, tỷ tỷ và biểu ca liền tới."
"Bọn họ vẫn ở đến bây giờ?"
"Ừm, Thường Hoằng biểu ca nhiễm phong hàn, mà tỷ tỷ lại..." Nàng dừng lại một chút, không biết nên nói chuyện tỷ tỷ với hắn như thế nào, liền nói, "Vẫn ở đến bây giờ."
"Chờ hắn tốt hơn, bảo hắn rời đi." Từ lúc thành thân đến bây giờ, ngoài hắn, nàng vẫn không thể chịu được có nam nhân đến quá gần nàng, nhưng vừa rồi, vậy mà nàng lại vô cùng thân thiện với nam tử kia, hơn nữa vẻ mặt thân thiết, cảnh kia khiến hắn vô cùng chướng mắt.
"Ừm, thiếp sẽ khuyên tỷ tỷ." Nhưng hình như tỷ tỷ ở lại trong phủ thành nghiện, không có ý định rời đi, nên làm sao bây giờ?
Thường Hoằng biểu ca vừa rồi nói, nếu tỷ tỷ không muốn đi cùng hắn, thì hắn sẽ rời đi một mình.
Vậy là có ý gì, hắn đã hết hy vọng với tỷ tỷ, nếu không thể khiến tỷ tỷ quay lại, thì từ nay mỗi người một ngả.
Ài, sao bọn họ lại thành ra như vậy chứ?
Không lâu, hai người cùng đi đến phòng tắm, hạ nhân đã chuẩn bị tốt nước ấm rồi lui ra ngoài, Hải Lăng ngại ngùng cởi quần áo cho Miên Dục.
"Nàng cũng tắm cùng đi."
"A, không, thiếp...." Nàng chưa kịp từ chối, đã bị hắn kéo vào bên trong bồn tắm, quần áo đều bị ướt hết.
Hắn gọn gàng cởi quần áo của nàng ra, vứt ra ngoài, sau đi mãnh liệt che môi nàng lại.
Một trận mây mưa qua đi, hai người mệt mỏi ôm nhau tựa vào bồn tắm.
Hải Lăng tựa vào trong ngực hắn tìm một chỗ thoải mái, chóp mũi ngửi mùi hương quen thuộc, khiến cho nàng dù đang trong mộng cũng nở nụ cười ngọt ngào.
Thiêm thiếp một lúc, Miên Dục liền tỉnh, quyến luyến hôn lên môi nàng, vuốt nhẹ má phấn non mềm của nàng.
"Ngoại trừ của ta, không cho phép cho trong lòng nàng có bất kỳ kẻ nào, có nghe hay không?" Hắn thấp giọng ra lệnh bên tai nàng.
Nàng đã ngủ say nên không có cách nào trả lời câu nói tràn ngập ham muốn chiếm hữu của hắn.
Hắn lấy quần áo trên bình phòng, nhẹ nhàng mặc vào cho nàng và bản thân, ôm nàng quay về phòng.
"Vương gia, phúc tấn ngủ rồi sao?"
"Ừm." Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sau khi đắp chăn cho nàng, Miên Dục quay đầu nhìn Châu Nhi, "Châu Nhi, ta có chuyện hỏi ngươi, ngươi đi theo ta."
"Vâng ạ." Nhìn sắc mặt vương gia trầm xuống, không biết người muốn hỏi chuyện gì, trong lòng Châu Nhi giật mình.
Đi theo hắn tới phòng khách, nàng nơm nớp lo sợ phúc thân, "Vương gia, người muốn hỏi Châu Nhi chuyện gì?"
"Là chuyện giữa tỷ tỷ của phúc tấn và biểu ca của nàng, bọn họ vì sao lại ở trong vương phủ lâu như vậy?"
Châu Nhi nghe vậy liền vui vẻ. Nếu vương gia chủ động hỏi, nàng nhất định phải mang tất cả những chuyện ác mà Đổng Hải Đường nói hết cho vương gia nghe! Nàng bắt đầu kể từng chuyện Đổng Hải Đường làm khi ở vương phủ.
Phát hiện theo như lời của Châu Nhi nói thì chỉ kể nhiều về Đổng Hải Đường, nhưng không có nhiều chuyện về Thường Hoằng, Miên Dục nhíu mày cắt ngang lời của Châu Nhi.
"Nam nhân tên Thường Hoằng kia vì sao không đi?"
"Này tất nhiên là do Hải Đường tiểu thư kia!"
"Có liên quan gì đến nàng?"
"Bọn họ là cùng nhau tới, tuy rằng phúc tấn không nói rõ, nhưng nô tỳ thấy bọn họ giống như một đối, chỉ là không biết vì sao, hình như Hải Đường tiểu thư không quan tâm đến Thường công tử, ngay cả khi Thường công tử bị bệnh cũng không quản, vẫn là phúc tấn có lòng tốt, mời đại phu đến khám và chữa bệnh cho Thường công tử."
"Phúc tấn hay đến thăm hắn sao?"
"Vâng, phúc tấn đã từng nói đến, năm đó nếu không có Thường công tử cứu người, thì người đã bị cưỡng bức, cho nên người vô cùng cảm kích Thường công tử."
"Là hắn cứu nàng?!" Nghe vậy Miên Dục nhíu mày, suy nghĩ một lát, phất tay nói, "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."