Chương 11
Tôi phải thừa nhận là tôi yêu em, cho dù em đã kết hôn và là mẹ của một đứa con.
Kể từ khi vào trung học, tôi không nhớ là đã có bao nhiêu cô gái theo đuổi tôi và tôi đã theo đuổi bao nhiêu cô gái, nhưng tôi dám chắc một điều, cho đến năm tôi hai mươi ba tuổi, tôi không thể nào tưởng tượng được là mình có thể yêu một người phụ nữ đã có chồng và là mẹ của một đứa con.
Nếu tôi không yêu em thì tại sao khi nghe tin em đã kết hôn, đã có con, tôi lại đau khổ đến vậy? Nhưng dù có đau khổ đến mấy thì tôi vẫn muốn nghe tiếp chuyện của em, thậm chí rất sốt ruột và mong chờ.
Từ hôm An Tâm kể cho tôi nghe về cuộc đời em đến giờ đã hơn một năm. Trong hơn một năm đó, tôi chưa bao giờ quên dù chỉ là một tình tiết trong câu chuyện, giờ đây nó không còn làm tôi đau khổ nữa mà ngược lại, tôi càng yêu em nhiều hơn.
Trong câu chuyện của em, điều khiến em nhớ nhung nhất là những tháng ngày làm công tác hậu cần tại đội Phòng chống ma túy Nam Đức. Tôi cũng đoán đúng, người đàn ông họ Phan mà tôi nhìn thấy ở cổng trường Kinh Sư đó đã gần năm mươi tuổi, ông ta giống như anh cả hay bố của An Tâm vậy. Sếp Phan không phải là người Nam Đức, quê ông ta ở thành phố Sa Mâu, cách Nam Đức ba trăm cây số về phía đông. Ông ta học tiểu học và trung học ở quê, định sau này sẽ lên thành phố học đại học, nhưng đang học trung học thì gia đình bị phá sản. Nguyên nhân là vì bố ông ta dính vào ma túy. Sau khi bố nghiện hút không lâu, mẹ ông ta liền bỏ nhà đi. Năm sếp Phan mười bảy tuổi, trong một lần bị sốc thuốc, bố ông ta đã ch.ết trong một căn nhà hoang ven đường, nghe nói khi ch.ết trông rất thảm hại. Người ta báo tin cho sếp Phan nhưng ông ta không đến nhận xác bố, cũng không biết ai đã chôn cất bố mình. Từ năm mười lăm tuổi, ông ta đã dọn vào sống trong ký túc xá của trường, không về nhà nữa và cũng không nhận người đã ch.ết vì nghiện hút ấy là bố mình.
Chưa tốt nghiệp trung học, sếp Phan đã đi tìm việc. Ông ta công tác trong ngành công an ở Sa Mâu ba mươi năm thì có đến mười lăm năm là ở trong đội Phòng chống tội phạm ma túy, đã phá được không biết bao nhiêu vụ án có liên quan đến ma túy. Một năm trước khi An Tâm đến Nam Đức nhận công tác, trong tỉnh có chủ trương điều động cán bộ đến địa phương khác công tác để tránh bị những tội phạm trong đường dây buôn bán ma túy báo thù. Địa điểm điều đến cũng được bảo mật. Chính vào thời điểm đó, sếp Phan đã được điều từ Sa Mâu đến Nam Đức. Đúng ra ông ta có thể đi cùng gia đình nhưng vợ ông ta thấy Nam Đức xa quá, trong khi chồng thì ít khi được ở nhà, lấy một người chồng là cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy thật chẳng khác nào làm bà quả phụ, đã thế suốt ngày phải sống trong lo âu, sợ hãi, nguy hiểm vì gia đình của những cảnh sát cũng thường xuyên trở thành mục tiêu của bọn tội phạm, thế là bà ta dẫn con về nhà mẹ đẻ ở Đại Lý sống. Họa hoằn lắm vào ngày Tết, sếp Phan mới về thăm vợ con một lần, còn vợ con ông thì chưa một lần tới Nam Đức.
Trong mắt An Tâm, sếp Phan là một người đàn ông có số khổ, lúc bố mẹ còn thì như trẻ mồ côi, lấy vợ rồi cũng như người độc thân. An Tâm vốn cho rằng một người thiếu thốn tình cảm, luôn sống trong trạng thái đối đầu với kẻ thù thì tính cách sẽ khô khan lắm, nhưng sự thực lại ngược lại, thời khắc đầu tiên An Tâm gặp sếp Phan, em đã thấy người đàn ông với khuôn mặt từng trải, khắc khổ ấy thực chất là một người giàu lòng yêu thương. Trong hơn một năm công tác ở Nam Đức, sếp Phan đã chăm lo cho An Tâm giống như một người cha chăm lo cho đứa con nhỏ của mình.
Trong đội Phòng chống ma túy Nam Đức, An Tâm là người duy nhất có bằng đại học nên có thể nói, sếp Phan chăm sóc em không chỉ là tình cảm của người cha dành cho cô con gái nhỏ mà còn thể hiện tình cảm dành cho những người có tri thức. Tình cảm ấy thể hiện ở việc ông không cho An Tâm tham gia vào những vụ án có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Nam Đức chính là một chiến trường, mà trên chiến trường, không có mối quan tâm nào lớn hơn việc bảo vệ tính mạng. Cuộc sống đó đối với một người gần như chưa bao giờ rời khỏi Bắc Kinh như tôi, quả thật ít nhiều có sự xa lạ và khó hình dung, giống như không cùng một thế giới vậy.
An Tâm cũng kể cho tôi nghe những vụ án ma túy được phá ở Nam Đức trong thời gian em làm việc ở đó. Nếu so sánh với những bộ phim Hồng Kông hay nước ngoài thì những vụ án đó rõ ràng là đơn giản và thiếu kịch tính hơn hẳn, chỉ có vài vụ miễn cưỡng được coi là đặc sắc. Nhưng dù là đơn giản hay kịch tính thì qua lời kể của An Tâm, nó cũng thú vị và chân thực hơn khi đọc báo hay xem ti vi. Tuy An Tâm không trực tiếp phá những vụ án đó nhưng em đã được tiếp xúc với những nhân vật chủ chốt trong các vụ án ở cả hai phe, do đó chuyện em kể giống như đang hồi tưởng lại quá khứ của chính mình vậy.
Từ lời An Tâm kể thì có thể thấy, cuộc sống của em ở Nam Đức rất thuận lợi, rất vui vẻ, chỉ là có chút cô đơn của một người trẻ tuổi. Hằng tháng, Trương Thiết Quân đi tàu hỏa đến thăm em hai lần, mỗi lần chỉ ở lại hai, ba ngày rồi lại vội vàng đi ngay. Cuộc tình chớp nhoáng với Mao Kiệt không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa An Tâm và Trương Thiết Quân, em yêu anh ta, nhớ anh ta và không có suy nghĩ gì khác, cuộc sống mà em mong muốn nhất lúc đó chính là ngày nào cũng được gặp anh ta. Còn Trương Thiết Quân thì không thích cuộc sống của một đôi Ngưu Lang, Chức Nữ. Anh ta đã bàn với An Tâm xem có nên chuyển tới Nhật Báo Nam Đức làm việc không.
Nói tóm lại, An Tâm là một người con gái sống lý trí và có tinh thần trách nhiệm cao nên em đã dứt khoát cắt đứt mối quan hệ nguy hiểm với Mao Kiệt. Có lẽ những người làm cảnh sát thì quyết đoán hơn người bình thường, chuyện giữa em và Mao Kiệt đến nhanh đi cũng nhanh, người không biết thần không hay. Mặc dù sau này khi kể lại cho tôi nghe, em thừa nhận là mình có lỗi với Mao Kiệt. Một thời gian dài sau đó, em sống trong tội lỗi với cả Mao Kiệt và Trương Thiết Quân.
Đối với Trương Thiết Quân, em có thể bù đắp cho anh ta bằng cách đối xử với anh ta tốt hơn trước gấp nhiều lần. Em tìm mọi cách làm cho cuộc sống của em và anh ta được hạnh phúc. Mỗi lần Trương Thiết Quân đến thăm, em lại làm đủ các món ngon cho anh ta ăn, tối đến thì đấm lưng bóp vai, trước khi đi ngủ còn rửa chân cho anh ta. Em cố gắng làm cho căn phòng nhỏ có không khí ấm áp của một gia đình. Em làm như vậy một phần xuất phát từ bản tính, một phần là bù đắp lại tình cảm cho Thiết Quân.
Đúng nửa năm sau khi An Tâm đến Nam Đức, không biết tỉnh thu ở đâu được một khoản tiền, liền tặng cho đội cảnh sát để tổ chức khám sức khỏe toàn diện. Lúc đó đang trong thời kỳ khó khăn, rất nhiều người đến tiền mua thuốc còn không có, giờ có bệnh hay không bênh đều được đi kiểm tra. Lần kiểm tr.a sức khỏe đó, chỉ có hai trường hợp có vấn đề, một là đội phó bị bệnh lao, trường hợp còn lại là An Tâm. Bác sĩ hỏi An Tâm gần đây có thấy trong người khó chịu không. An Tâm nói không, em còn trẻ, từ nhỏ đã khỏe mạnh, lại tập Teakwondo thì có gì là không ổn. Em chưa từng phải đi khám. Em không nhạy cảm lắm về những thay đổi của cơ thể, những lúc bị bệnh lặt vặt như nhức đầu, ho, sổ mũi cũng không cần uống thuốc, chỉ mấy ngày là tự khỏi. Nhưng bác sĩ vẫn hỏi lại, em đành nghĩ kĩ lại, nói là gần đây hơi chóng mặt, buồn nôn, nhưng vẫn ổn. Sau đó, em sực nhớ ra, tháng đó em không có kinh, không biết có phải bị bệnh không. Vị bác sĩ nữ đó cũng là người tế nhị, muốn giữ thể diện cho An Tâm, bà ta đợi xung quanh không còn ai mới nghiêm nghị hỏi: “Em đã kết hôn chưa?”
Nhìn em giống như một thiếu nữ nên bác sĩ mới hỏi vậy. Khi nghe em nói ra ba chữ “chưa kết hôn”, bác sĩ lạnh lùng gật đầu, nói: “Em có thai rồi.”
An Tâm giật mình, em không những nhìn giống một thiếu nữ mà trong suy nghĩ, em vẫn cho mình là một đứa trẻ con. Em mới tốt nghiệp đại học, chưa tròn hai mốt tuổi, chưa từng nghĩ đến chuyện có con nên rất bất ngờ khi biết tin đó. Khi gần gũi với Trương Thiết Quân, em có dùng biện pháp phòng tránh, sao lại có thai được. Việc này khiến An Tâm bối rối và lo lắng vô cùng. Bác sĩ giữ thể diện cho em nhưng không thể bỏ qua nguyên tắc của cơ quan được. Sau đó, bác sĩ đã âm thầm nói chuyện với sếp Phan, đội trưởng của em. Sếp Phan biết mối quan hệ giữa Trương Thiết Quân và em. Bố Trương Thiết Quân là cán bộ công an đã nghỉ hưu, còn là hiệu trưởng của Học viện Cảnh sát duy nhất của tỉnh Vân Nam nên cũng có uy trong ngành. Chính vì những lý do đó, sếp Phan cũng hiểu và thông cảm cho việc An Tâm có thai, nên khi xử lý cũng có phần khoan dung, không phê bình hay kỷ luật An Tâm trước toàn đội. Ông chỉ đề nghị riêng An Tâm, bảo em mau chóng đến bệnh viện giải quyết cái thai.
Việc con gái chưa kết hôn mà đã có thai, ở trong một thành phố nhỏ như Nam Đức, đặc biệt lại là trong ngành công an, không phải là việc tốt đẹp.
An Tâm vội gọi điện đường dài cho Trương Thiết Quân. Anh ta liền đi tàu đến Nam Đức ngay trong ngày hôm đó, còn truyền đạt lại ý kiến chính thức của mẹ mình, đó là phải giữ đứa bé đó lại.
Giữ đứa bé lại thì phải tính sao? Hai tháng nữa, ai cũng sẽ nhận ra bụng của An Tâm to lên, nhưng An Tâm và Thiết Quân đều không dám làm trái lệnh người mẹ nghiêm khắc của anh ta. May là mẹ Thiết Quân đã tặng cho An Tâm một niềm hạnh phúc to lớn: Kết hôn với con trai duy nhất của bà ta.
An Tâm nhanh chóng xin đội trưởng cho nghỉ phép để về lo đám cưới. Khi đó, trong đội có rất nhiều việc, nhưng sếp Phan vẫn cho phép An Tâm nghỉ. Thế là An Tâm trở về Bình Quảng và ở đó nửa tháng. Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn bốn sao, cũng được tính vào hàng sang trọng. Bố mẹ Trương Thiết Quân đều là nhân vật đức cao vọng trọng, bản thân anh ta lại công tác trong ban Tuyên truyền của thành ủy, giao thiệp rộng rãi nên báo giới, chính giới, công an… đều có sếp lớn đến dự và có cả ca sĩ nổi tiếng đến chúc mừng và biểu diễn. Thậm chí đài truyền hình Bình Quảng còn cử cả nhân viên quay phim chuyên nghiệp đến giúp thu hình đám cưới.
Hôn lễ náo nhiệt kết thúc, Thiết Quân và An Tâm về quê em, ở lại đó hai ngày. Sau đó, họ tạm biệt bố mẹ An Tâm để đi Côn Minh, rồi từ Côn Minh đi Bắc Kinh hưởng tuần trăng mật.
Đó là lần đầu tiên An Tâm tới Bắc Kinh và thành phố này đã để lại ấn tượng tốt cho em. Nhờ mối qua hệ của mẹ Thiết Quân, họ được ở trong một khách sạn sang trọng trên đường Trường An. Hai người đi thăm Thiên An Môn, Cố Cung, sau đó Thiết Quân đi thăm mấy người bạn học cùng đại học. An Tâm đến thăm một giáo viên cũ, đó là người thân duy nhất của em ở Bắc Kinh. Sau đó, cả hai đi mua quà cho bố mẹ hai bên.
Ở Bắc Kinh được hơn một tuần, hai người vui vẻ mang theo túi lớn túi nhỏ làm quà, đi tàu hỏa về Bình Quảng. Tuần trăng mật ngắn ngủi đã kết thúc nhưng hai người không muốn phân ly. Sau nhiều lần bàn bạc và thuyết phục mẹ của Thiết Quân, họ quyết định Thiết Quân sẽ xin phép đơn vị, đến Nhật báo Nam Đức công tác một năm dưới hình thức trao đổi nhân sự. Đó cũng là việc mà cấp trên của Thiết Quân đã từng thông báo.
An Tâm về Nam Đức trước, vì kỳ nghỉ phép của em đã hết. Rất nhanh sau đó, Thiết Quân mang theo va ly lớn va ly bé, trông như đang chuyển nhà đến thành phố biên giới xa xôi đó. Lãnh đạo tỉnh rất quan tâm đến Thiết Quân, còn mời hai vợ chồng họ đi ăn cơm và bố trí cho họ một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách.
Ngày dọn nhà, sếp Phan kéo theo mấy người nữa đến giúp, nhìn đôi uyên ương trai tài gái sắc đó, không ai là không ngưỡng mộ. Sếp Phan giống như người anh cả, cười nói vui vẻ với Thiết Quân. “Cậu lớn hơn An Tâm, nên không được bắt nạt con bé, nó là em gái của toàn đội chúng tôi đấy.”
Thiết Quân cũng cười. “Cháu bắt nạt nổi cô ấy sao? Cô ấy là quán quân Teakwondo, chỉ một đá là đá cháu tới bệnh viện rồi.”
Mọi người đều biết, vợ chồng son tình cảm mặn nồng, chưa biết ai sẽ bắt nạt ai.
Tuy An Tâm đã có nhà mới nhưng bộ Công an vẫn không lấy lại căn phòng đã phân cho em. Nơi đó rất gần nơi An Tâm làm việc nhưng lại xa cơ quan của Thiết Quân. Do tính chất công việc, An Tâm thường tăng ca đến khuya, đặc biệt là gần ngày lễ Quốc khánh, công an phải tăng cường bảo vệ cho dân cho nước, thế nên em bận rộn suốt ngày. Trong đội Phòng chống ma túy, bất kể là vụ án do ai đảm nhiệm, chỉ cần sếp Phan chưa về là An Tâm phải ở lại để biết hồ sơ vụ án và trực điện thoại. Hôm nào An Tâm không về nhà, Thiết Quân tan ca liền đến chỗ em, hai người ở lại căn phòng nhỏ của An Tâm. Còn bình thường, anh ta về đến nhà cũng là lúc em đi ngủ, không có tâm trạng nào nói chuyện hay làm việc khác, sáng hôm sau, Thiết Quân chưa dậy, An Tâm đã ra khỏi nhà.
Thiết Quân xót vợ, bèn nói: “Trước đây em nói em rất bận, nhưng anh không ngờ em lại bận đến thế này, hay chúng ta nghĩ cách tìm việc khác cho em nhé. Phụ nữ đi sớm về khuya không phải là chuyện hay đâu. Giờ em còn trẻ, chưa cảm thấy mệt mỏi, nhưng già rồi thì làm thế nào?”
An Tâm chỉ cười, không có ý kiến gì đối với chuyện đổi việc. Thiết Quân không hiểu sao An Tâm lại thích nghề cảnh sát như vậy. Em nói với anh ta: “En khổ cực cũng không sao, nhưng em cảm thấy có lỗi với anh. Đợi qua đợt này, em sẽ về sớm nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cho anh. Em chắc chắn sẽ làm một người vợ hiền. Em không nói dối đâu, sau này anh sẽ biết thôi.”
Đêm Quốc khánh, toàn đội được điều đi giữ trật tự cho lễ liên hoan mừng ngày Quốc khánh của thành phố Nam Đức, Thiết Quân cũng phải đến đó làm phỏng vấn trực tiếp. Hai người bèn hẹn nhau xong việc sẽ về căn phòng nhỏ của An Tâm, bởi sáng hôm sau, Thiết Quân được ngủ nướng còn An Tâm vẫn phải dậy sớm đi làm.
Buổi lễ kết thúc, An Tâm về phòng mà vẫn chưa thấy Thiết Quân về. Em liền đun nước, sau đó đi mua trứng gà luộc, đợi Thiết Quân về, đói sẽ ăn.
Khoảng mười rưỡi tối, có người gõ cửa. An Tâm tưởng Thiết Quân quên chìa khóa, bèn đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, em liền giật mình hoảng hốt, hóa ra người đứng ở cửa là tình nhân cũ bấy lâu không gặp, Mao Kiệt.
Em thực sự sợ hãi, không phải sợ Mao Kiệt mà là sợ Thiết Quân. Thiết Quân sắp về rồi, không chừng đã gần đến nhà. Em không muốn Thiết Quân biết trong thời gian ở đây, em có người khác, không muốn cuộc sống hạnh phúc chỉ mới bắt đầu sẽ bị phá tan.
Mặt An Tâm trắng bệch, miệng lắp bắp: “Mao Kiệt… anh… đến đây là gì? Anh mau đi đi. Em còn có việc…”
Mặt Mao Kiệt hơi đỏ, xem ra anh ta vừa mới uống rượu, nhưng chưa say. Anh ta ôm chầm lấy An Tâm, nói: “Em yêu, anh nhớ em đến phát điên rồi!”
An Tâm nghĩ nên nói cho anh ta biết em đã kết hôn, em là gái đã có chồng, chuyện tình cảm hoang đường giữa hai người không thể nào tiếp tục được nữa. Nhưng em lại không nói ra, vì em hiểu tính khí của Mao Kiệt, hơn nữa anh ta mới uống rượu, nói với anh ta những điều đó chỉ làm anh ta thêm điên tiết mà thôi. Chi bằng đuổi anh ta đi trước, sau này sẽ từ từ giải thích. Thế là em vùng vẫy khỏi vòng tay của anh ta, nói: “Mao Kiệt, em còn có việc phải đi gấp. Hôm khác chúng ta nói chuyện được không?”
Mao Kiệt nhìn em hồi lâu, cuối cùng gật đầu, đáp: “Được thôi. Muộn thế này em còn đi đâu? Để anh đưa em đi.”
An Tâm liền tắt đèn, đi ra khỏi phòng và khóa cửa lại, vì trong phòng có quá nhiều đồ vật chứng tỏ có hai người cùng ở, Mao Kiệt mà nhìn thấy chắc chắn sẽ hỏi em đến cùng, mà thời gian thì không cho phép em lằng nhằng với anh ta. An Tâm đi ra con đường lớn về phía nam, ngược hướng về nhà của Thiết Quân.
Mao Kiệt đi theo em, hỏi: “Muộn thế này rồi, rốt cuộc em muốn đi đâu?”
An Tâm vẫn đi rất nhanh, trên đường, em gặp một trạm xe buýt đường dài, vừa đúng lúc có một chiếc xe đang nổ máy chuẩn bị khởi hành. Em bèn nói với Mao Kiệt: “Ngày mai, sau giờ tối, hẹn gặp anh ở cổng chợ. Giờ em có việc phải đi gấp.”
Dứt lời, An Tâm nhảy lên xe. Em nhìn thấy Mao Kiệt đứng ngây ra ở đó, bóng anh ta trải dài dưới ánh đèn đường vàng vọt. Em không thể không công nhận, Mao Kiệt rất đẹp trai, bất kỳ cô nào gặp anh ta cũng sẽ xiêu lòng.
Xe đi được một đoạn ngắn, An Tâm liền giơ thẻ cảnh sát ra yêu cầu tài xế dừng lại. Tài xế tất nhiên không dám trái lệnh. Trước những con mắt kinh ngạc của hành khách trên xe, An Tâm bước xuống xe với vẻ mặt nghiêm nghị.
Em chạy thẳng một mạch về căn phòng nhỏ, thấy Thiết Quân đã về nhà. Anh ta nghi hoặc hỏi: “Buổi lễ kết thúc sớm rồi mà, sao giờ này em mới về?”
An Tâm đáp: “Bọn em phải ở lại dọn dẹp, không có lệnh của cấp trên thì ai dám đi về.”
“Anh nhìn thấy trứng gà để trên bàn, tưởng em đã về rồi chứ.”
“Trứng gà đó em mua trước khi đi làm, sợ anh về sẽ đói.” An Tâm nói dối.
“Anh cũng đói lắm rồi đây, tòa soạn có chuẩn bị cơm hộp nhưng anh không có thời gian ăn.”
Sau đó, Thiết Quân bóc trứng ăn ngon lành. Vừa ăn anh ta vừa kể chuyện xảy ra tối hôm đó. An Tâm rót một ly trà cho Thiết Quân, lúc này tim em mới đập bình thường trở lại.
Ngày hôm sau, vừa tan ca, An Tâm liền gọi điện đến tòa soạn của Thiết Quân, nói buổi tối em phải tăng ca, sẽ về nhà muộn. Em phải nói dối là đến hiện trường, nếu không Thiết Quân sẽ đến cơ quan tìm em, dù gì anh ta cũng rất thân với sếp Phan. Tuy em ít khi phải ra hiện trường nhưng tăng ca lại là chuyện nhiều như cơm bữa, Thiết Quân không mảy may nghi ngờ, nói anh ta sẽ đi ăn cơm cùng với mấy người đồng nghiệp, tối về căn phòng của An Tâm.
Vừa dập máy, An Tâm vội vàng thay quần áo, đi đến chợ.
Khi em đến nơi, vẫn chưa tới giờ hẹn nhưng Mao Kiệt đã đứng đợi sẵn ở đó. Hôm đó, anh ta ăn mặc rất bảnh bao, nào là áo vest quần âu, sơ mi là thẳng tắp. Giữa đám đông dân lao động mặt mũi lem luốc đầy bụi bặm đang đi qua đi lại ở cổng chợ, Mao Kiệt dường như tỏa sáng lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn. Mao Kiệt nhìn thấy em, liền nở nụ cười tươi rói. Nhưng An Tâm lại dùng ngữ điệu nghiêm nghị để đối đáp với anh ta: “Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện được không?”
Mao Kiệt không nhận ra sự khác thường đó, vươn tay ôm lấy eo An Tâm, kéo em tới bãi đỗ xe, vừa đi vừa hào hứng nói: “Đi nào, chúng ta tới chỗ nào đó ăn cơm.”
An Tâm không ngờ Mao Kiệt lại ở hữu một chiếc Volkswagen Santana 2000 mới cứng. Ở Nam Đức, số người có loại xe này rất ít. An Tâm nhớ lại, lần đầu tiên đến nhà Mao Kiệt, em đã có ấn tượng nhà anh ta thuộc hàng khá giả. Bố mẹ và anh trai Mao Kiệt đều làm nghề buôn bán, nhìn ngôi nhà và chiếc xe trước mặt có thể thấy họ làm ăn cũng khá.
Mao Kiệt đưa An Tâm đến một nhà hàng nổi tiếng bậc nhất Nam Đức. An Tâm cứ ngồi trong xe không chịu xuống vì em không muốn đi cùng Mao Kiệt đến những nơi đông người, nhỡ có người quen bắt gặp thì thật khó xử. Nam Đức nhỏ bé, đi đến đâu cũng dễ dàng gặp người quen.
“Chúng ta đến chỗ khác đi, ăn hay không không quan trọng, chỉ cần tìm chỗ nào đó yên tĩnh có thể nói chuyện là được rồi.” An Tâm đề nghị.
Mao Kiệt khẽ nhíu mày rồi cười, nói: “Nơi yên tĩnh hả? Có ngay!”
Nói rồi, anh ta nổi máy, vòng vèo một hồi đã ra đến ngoại thành. An Tâm nghi ngại hỏi: “Anh đi đâu thế?” Thực lòng thì em muốn đến một nơi nào đó càng xa càng tốt, nơi không ai có thể nhìn thấy họ, như vậy em mới cảm thấy bớt lo lắng.
An Tâm nhận ra họ đang đi về phía núi Nam Mãnh. Mười phút sau, xe đã vào một vùng sơn cước rộng lớn. Mặt trời còn chưa tắt nắng, phong cảnh hai bên đường nên thơ hữu tình, núi non trùng điệp, rừng cây xanh rì tắm mình trong ráng chiều, vẻ đẹp đó thật khiến lòng người xao động. Qua nửa dãy núi thì An Tâm nhìn thấy một vách đá với rất nhiều hang động, đối diện vách đá là một căn nhà đứng trơ trọi, tựa lưng vào sườn núi. Nóc nhà được lợp từ lá cỏ giống nhà của người Đức Ngang, phía dưới là kết cấu cột trụ mang phong cách kiến trúc của dân tộc Lật Túc, trong đó cây cột lớn nhất lại giống cột nhà của người Thái, chỉ có thể dùng hai từ “đẹp” và “lạ” để miêu tả. An Tâm đã từng nhìn thấy ngôi nhà đó trên báo, đó là một quán trà nổi tiếng của núi Nam Mãnh.
Nghe nói, quán trà này đông khách nhất vào buổi trưa, nhưng tối đến lại rất yên tĩnh. Khi hai người đi vào, trong quán không có khách nào khác. Họ chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ, gọi trà và vài món điểm tâm. Mao Kiệt còn dặn bà chủ làm thêm hai bát mì, sau đó, anh ta nhìn An Tâm bằng ánh mắt biết cười, hỏi: “Thế nào, chỗ này đã đủ lãng mạn chưa?”
An Tâm quay mặt đi chỗ khác, không buồn trả lời anh ta. Từ cửa sổ, em có thể nhìn thấy hàng cây xanh rì đang từ từ bị màn đêm bao trùm.
Mao Kiệt cầm lấy tay An Tâm, khiến em giật mình mà thu tay lại. Mao Kiệt lại càng cảm thấy thích thú, hình như anh ta thích típ con gái rụt rè, vì như vậy càng khơi dậy ý muốn chiếm hữu trong lòng anh ta. Mao Kiệt thở dài, nói: “Chúng mình về sống với nhau nhé? Anh sẽ tìm nhà, khi nào có nhà rồi thì em dọn về đó ở, như vậy em cũng thấy thoải mái hơn, được không?”
An Tâm đương nhiên không để ý đến câu hỏi của anh ta. Em bắt buộc phải nói hết sự thật với anh ta, nhưng không biết phải mở lời thế nào. Sau một hồi suy nghĩ, em hỏi Mao Kiệt: “Giữa chúng ta có quan hệ gì chứ, sao có thể sống cùng nhau?”
Mao Kiệt điềm nhiên cười, nói: “Em đừng có suy nghĩ cổ hủ như thế. Thanh niên bây giờ sống thử đầy ra đấy, có gì lạ đâu! Chúng ta có thể tìm nơi nào đó xa trường em. Bố anh nói sẽ cho anh cái xe kia, hằng ngày anh sẽ đi đón em, không để cho lãnh đạo trường em bắt gặp đâu. Mà em đang dạy ở trường nào vậy? Nói cho anh biết đi, anh hứa sẽ không đến trường tìm em, em sợ gì chứ.”
An Tâm quen Mao Kiệt lâu như vậy nhưng em chưa từng nói cho anh ta biết em làm việc ở đâu. Không phải em sợ Mao Kiệt tìm đến tận nơi, mà là đội Phòng chống ma túy có quy định, đối với những người không thân không quen, tuyệt đối không được để lộ chức danh và công việc của mình. Lý do rất đơn giản: Nam Đức là nơi tệ nạn ma túy hoành hành, trông thì có vẻ bình yên, nhưng đằng sau vẻ bình yên ấy lại là một chiến trường ác liệt. An Tâm là người rất tuân thủ quy tắc, em nói dối anh ta mình là giáo viên tiểu học, giống như sau này em nói dối tôi vậy. Có lẽ em nghĩ rằng giáo viên là một nghề rất cao thượng, và cũng phù hợp với vẻ ngoài của em.
Mao Kiệt lại nói: “Em có thích cái nghề gõ đầu trẻ đó không? Nếu không thích thì bỏ việc đi, anh sẽ nuôi em. Bố mẹ anh chiều anh lắm, anh muốn bao nhiêu tiền bố mẹ cũng cho. Nếu em đồng ý, hôm này anh sẽ dẫn em đi gặp họ.”
Cuối cùng, An Tâm cũng nói ra những điều mình muốn nói, cố gắng thật tế nhị. “Mao Kiệt, em biết anh rất thương em. Thật lòng, em thấy anh là người tốt, chính vì vậy em muốn nói thật với anh… Em… em đã kết hôn rồi, em là người đã có gia đình, không thể làm bạn với anh được nữa… Thực ra, một người đẹp trai, gia đình lại giàu có như anh thì thiếu gì sự lựa chọn.”
Sự thẳng thắn của An Tâm khiến Mao Kiệt ngạc nhiên, thậm chí sững sờ. Thượng đế ban cho em ngoại hình làm say đắm lòng người và một gương mặt ngây thơ, không ai có thể ngờ được em đã là một người phụ nữ có chồng. Mao Kiệt cũng giống tôi, bị vẻ ngoài của em lừa gạt. Anh ta đã nhận ra đó là sự thật thông qua biểu cảm nghiêm túc của em và phản ứng đầu tiên sau sự ngỡ ngàng là phẫn nộ.
“Nói như vậy tức là em đã lừa anh? Rốt cuộc thì em bao nhiêu tuổi?”
An Tâm thấy anh ta giận đến mức đỏ mặt tía tai thì trong lòng cũng sợ hãi, nhưng sự thật này không thể né tránh. Em nói: “Mao Kiệt, nếu anh cho rằng em lừa anh, vậy thì em xin lỗi anh. Em không muốn tiếp tục lừa dối anh nữa. Nếu chúng ta tiếp tục mối quan hệ này, chẳng phải em càng có lỗi với anh sao?”
Mao Kiệt nhìn thẳng vào mặt em, rất lâu sau mới nói: “Anh biết rồi, em ghét anh, muốn chia tay với anh, nên em mới cố ý nói như vậy, đúng không?”
Lúc này, An Tâm đã bình tĩnh lại, nói: “Chẳng phải em và anh đã chia tay rồi ư? Chia tay anh rồi em mới đi lấy chồng. Tối qua, anh uống say rồi đến tìm em, nên em bắt buộc phải nói sự thật cho anh biết.”
Mao Kiệt bỗng nhiên dịu giọng xuống, giống như van nài: “Chúng ta không chia tay, không hề chia tay. Quãng thời gian đó, anh phải đi làm ăn xa với anh trai, vừa về là anh đến tìm em ngay. Anh chưa từng có ý định rời bỏ em, anh rất thích em, em đừng nói dối anh có được không?”
Phản ứng trẻ con của Mao Kiệt khiến An Tâm không thể không dùng giọng vỗ về: “Anh đã là người lớn rồi, nên sống có lý trí một chút, chúng ta không còn là những đứa trẻ để tiếp tục chuyện hoang đường đó nữa.”
An Tâm chưa dứt lời, Mao Kiệt đã đẩy bàn ra, đứng lên bỏ đi. Được mấy bước, anh ta quay lại, chống hai tay xuống mặt bàn, kề bộ mặt đằng đằng sát khí vào sát mặt An Tâm, quát hỏi: “Rốt cuộc em đã lấy ai? Là thằng nào hả?”
An Tâm cắn môi không nói. Mao Kiệt cũng không đợi em trả lời, vì ngay sau đó anh ta đã cho em một cái tát trời giáng, khiến em ngã khỏi ghế.
Tát xong, Mao Kiệt hậm hực bỏ đi. Khi anh ta quát tháo và đánh An Tâm, nhân viên phục vụ và bà chủ quán đều có mặt ở đó, họ sợ hãi đến nỗi chỉ biết ngây người nhìn. Sau đó, thấy Mao Kiệt đi rồi, còn An Tâm thì ngồi run rẩy dưới đất, họ cũng không dám chạy đến hỏi han.
An Tâm cúi đầu, cố gắng không để nước mắt trào ra. Một lúc sau, em ngẩng đầu lên, nhìn nhân viên phục vụ và bà chủ quán đang đứng nép vào góc nhà mà nghẹn ngào nói một câu: “Tính tiền.”
Một mình An Tâm xuống núi. Được nửa đường, trời đã tối đen. Mặc dù là một cảnh sát nhưng em không tránh khỏi sợ hãi. Đường núi quanh co, hai bên cây cối um tùm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chim rừng kêu, An Tâm biết trên núi không có người nhưng cảm giác vẫn rờn rợn. Cảm xúc buồn tủi, sợ hãi, hối hận đan xen nhau, khiến nước mắt em cứ chực trào ra.
Em không hận Mao Kiệt, vì em biết tính khí của anh ta. Hơn nữa, đó cũng là phiền phức do tình cảm nhất thời của em gây ra, em phải gánh chịu hậu quả. Em chỉ mong sự việc kết thúc ở đó, cầu mong cái tát cũng chính là dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ, và sau khi đã hả giận, Mao Kiệt sẽ vĩnh viễn không đến tìm em nữa.
An Tâm xuống núi, men theo đường cái về thành phố, đi được nửa đường, em xin đi nhờ một chiếc xe quân đội, về đến gần căn nhà Thiết Quân được phân thì đã gần chín giờ tối. Em hi vọng chuyện giữa em và Mao Kiệt đã kết thúc, nhưng lại có cảm giác mơ hồ rằng nó vẫn chưa thể kết thúc. Mao Kiệt là một người nóng nảy. Ban đầu, em đã lầm tưởng sự nóng nảy đó là sôi động, nhiệt tình và cảm thấy anh ta thật quyến rũ, nhưng đến lúc đó em đã bắt đầu nhận ra sự nguy hiểm của anh ta. Có thể ngay trong đêm đó, hoặc là sáng hôm sau, Mao Kiệt sẽ tìm đến căn phòng trong ký túc xá của em để làm ầm lên hoặc là xin lỗi. Do đó, em không thể về đó được. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng An Tâm vẫn cố gắng chạy thật nhanh về ngôi nhà chung của em và Thiết Quân. Trong nhà có điện thoại, em liền gọi cho Thiết Quân. Anh ta đã về ký túc xá từ lâu và đang nằm trên giường đọc sách, đợi em về.
Thiết Quân hỏi: “Em đi đâu mà giờ này vẫn chưa về?”
An Tâm liền bịa một lý do: “Em đến hiện trường gần nhà.”
“Bây giờ cũng muộn rồi, em cứ về nhà ngủ đi.”
“Anh không về đây à?” An Tâm lo lắng hỏi.
Thiết Quân ngáp dài một cái, đáp: “Anh không đi đâu, tối nay em ngủ một mình ở đó đi, có gì mai hẵng nói.”
An Tâm liền nhõng nhẽo: “Không, em nhớ anh, anh mau về đây đi…”
An Tâm rất ít khi làm nũng như thế. Hành động này của em khiến Thiết Quân bật cười. “Có thật là nhớ anh không? Được, anh về ngay.”
“Vậy anh nhanh lên nhé!”
Đặt điện thoại xuống, An Tâm thở phào một hơi. Em không muốn Thiết Quân ở lại ký túc xá, nhỡ Mao Kiệt tìm đến rồi họ chạm mặt nhau, thật không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
Từ hôm đó, An Tâm không quay về ký túc xá nữa. Cho dù tan ca muộn hay sáng phải dậy sớm, em cũng lặn lội băng qua nửa thành phố để về ngôi nhà ở phía bắc. Thiết Quân cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi: “Em không thích ở trong căn phòng đơn vị cấp cho nữa à? Ngủ tạm ở đó một đêm không được sao, chạy về tận đây làm gì cho mệt?”
Nhưng An Tâm cũng đã học được cách làm nũng Thiết Quân và dùng cách đó để che đậy hành vi bất thường của mình. “Không, em muốn ở đây cơ, dù sao nó cũng giống một căn nhà hơn. Hết giờ làm, em muốn về một nơi mang đến cho em cảm giác ấm áp của một gia đình. Hơn nữa, em cũng muốn anh về nhà được thoải mái. Căn phòng kia lâu rồi không có hơi người, ẩm thấp lắm, sống ở đó không dễ chịu chút nào. Bọn mình là vợ chồng rồi, phải sống cho thật thoải mái và hạnh phúc chứ.”
Từ đó, An Tâm không quay lại căn phòng đó, không gặp lại Mao Kiệt nữa. Không biết anh ta có đến tìm em không.
Đó chính là cuộc hôn nhân của An Tâm, vừa hạnh phúc lại vừa đầy rẫy bất an. Thế mới biết, người đã có gia đình lại còn có tình nhân thật là khổ, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Điện thoại reo không dám nhấc máy, có người gõ cửa không dám mở, thật giống như đang mắc tội. Ngay đến một kẻ háo sắc ham giàu như Lưu Minh Hạp cũng đã có lần phải than thở một câu rằng, nhiều chuyện tốt đến cùng một lúc chưa hẳn đã là chuyện tốt, giống như kẻ giàu có thì đừng mong làm quan, mà đã làm quan thì đừng mong giàu có. Ông Trời rất công bằng, không cho ai tất cả bao giờ. Chính vì vậy, khi bạn nghĩ ai đó hạnh phúc, kỳ thực người đó chưa chắc đã hạnh phúc.