Chương 7: TG1: Thủ Dâm

"Không có việc gì thì đừng tìm tôi."
Lê Sân liếc mắt ghét bỏ hắn một cái, xoay người đi vào trong phòng học.


Trước khi xuyên qua nàng còn ảo tưởng rằng nếu không cẩn thận thông đồng nam chủ , ba người có thể có một hồi tuồng kích động nhân tâm ngược luyến hay không . Không nghĩ tới hiện thực lại tàn khốc như thế , nam chủ như vậy cũng chỉ có thể sử dụng để làm nền cho sự tồn tại của ca ca.


Lê Sân kinh ngạc,trên đường về phòng học tâm nàng vẫn luôn không yên, sợ Lê Chiêu làm ra chuyện gì sợ nàng lo lắng mới không nói cho nàng. Nàng càng nghĩ càng ngồi không yên, cuối cùng vẫn xin thầy giáo về nhà.


Trước khi chạy về nhà, Lê Sân đi mua chút cháo thanh đạm , liền sợ thân thể Lê Chiêu không thoải mái, ăn không hết.
Thời điểm về đến nhà đã là buổi chiều, Lê Sân lấy chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ đánh thức Lê Chiêu có lẽ đang nghỉ ngơi.


Nàng rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng Lê Chiêu , nghiêng tai nghe, liền chuẩn bị mở cửa.
"..... Sân..... A........ Ừm... Sân...."
Sau đó không có hành động, phòng trong liền truyền đến một trận tiếng rên rỉ ,tiếng nói thanh nhuận của Lê Chiêu ngày xưa trở nên mất tiếng, như đang chịu thống khổ cực đại.


Lê Sân chỉ nghe thấy hắn hàm hồ kêu cái gì, nhưng nàng cũng không ngốc, làm sao mà nghe không ra hắn đang rên rỉ cái gì ?
Phản ứng đầu tiên của nàng là ca ca cư nhiên mang theo nữ nhân về nhà, vì thế nàng giận không thể mở cửa ra , muốn bắt gian tại giường.


available on google playdownload on app store


Cửa vừa mở ra , hình ảnh trước mắt lại làm nàng sợ ngây người.


Lê Chiêu hơi ngửa đầu,trên da thịt trắng như ngà voi lan tràn màu hồng nhạt. Vạt áo hắn hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh, trên ngực bao phủ một tầng mồ hôi mỏng. Xuống chút nữa, quần hắn đã bị cởi ra, hai đôi chân dài duỗi thẳng, ở giữa hai chân , Lê Chiêu một tay nắm lấy nam căn dữ tợn đầy gân xanh , loát động trên dưới.


Cự vật to lỗ chuông như đầu nấm không ngừng chảy ra dịch, đem hai luồng viên cầu phía trên bụi cỏ màu đen thấm ướt một mảnh.
Lúc này Lê Sân mới nghe rõ, người Lê Chiêu kêu chính là mình.


Hiển nhiên hắn không nghĩ tới Lê Sân sẽ đột nhiên xuất hiện, Lê Chiêu kinh ngạc, trong tay căng thẳng, lại nhịn không được bắn ra.
Tinh dịch uốn lượn qua nam căn, có vài giọt dính ở trên sàn nhà, hình thành một bức tranh mỹ nam thủ ɖâʍ ɖâʍ mĩ mà rung động lòng người.


Bị hình ảnh như thế đánh sâu vào trong tâm trí Lê Sân đáng xấu hổ ướt.
Lê Chiêu thấy nàng ngốc ngốc đứng ở tại chỗ, trong đầu oanh một tiếng, nổ thành trống rỗng. Hắn luống cuống thu thập tay chân đứng lên, muốn giải thích cái gì:
"A Sân, anh, em nghe anh nói --"
Lê Sân lại lắc đầu, ngăn cản hắn.


Hai mắt Lê Chiêu tối sầm lại, bả vai cũng sụp xuống, hắn biết lần này mình thật quá đáng, A Sân nhất định sẽ cho rằng mình thực ghê tởm.
Tưởng tượng đến A Sân rất có khả năng cách xa hắn như vậy, ngực Lê Chiêu liền đau tột đỉnh.
"Anh."


Sau một lúc lâu yên tĩnh , Lê Sân rốt cuộc dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc:
"Tên anh vừa mới gọi, có phải là tên của em hay không?"
Lê Chiêu lui về sau một bước, nửa ngồi ở mép giường:
"....... Thực xin lỗi."
Lê Sân bình tĩnh nhìn hắn:
"Vì sao không nói cho em biết."


Lê Chiêu nghe vậy, ảo não túm lấy tóc mình . Hắn biết mở miệng như thế nào? Mình đối với thân thể em gái có dục vọng, muốn hung hăng chiếm hữu nàng, cái này giống một lời nên nói sao?
Lê Sân lại không có để ý biểu hiện thống khổ của hắn , nói tiếp:
"Nếu anh nói cho em biết,"


Nàng nhoẻn miệng cười, chậm rãi ngồi xổm xuống , nâng gương mặt Lê Chiêu lên ,
"Làm sao anh biết, em sẽ không giúp anh ?"






Truyện liên quan