Chương 63: TG4 - Chương 14
Sáng sớm ngày thứ hai Lê Sân mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, trên người còn có một ít bủn rủn, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
Nàng xoa xoa cổ, trên da thịt bóng loáng tràn đầy dấu hôn ái muội, Lê Sân bất đắc dĩ lè lưỡi, nghĩ xem ra hôm nay phải mặc áo cao cổ rồi.
Tối hôm qua bọn họ quá điên cuồng, thậm chí cơm cũng chưa kịp ăn, nàng cảm thấy mình hiện tại có thể gặm được một con trâu.
Hương thơm bữa sáng chui vào trong chóp mũi nàng, cánh mũi nàng mấp máy, chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Mép giường đã để sẵn quần áo của Khương Cảnh Văn, Lê Sân tròng áo sơmi lên trên người, chậm rì rì đi vào toilet rửa mặt , đồ dùng đã được Khương Cảnh Văn chuẩn bị đầy đủ hết. Nàng thu thập mình đơn giản một phen, hai chân trắng nõn trần trụi đi xuống lầu.
Khương Cảnh Văn đã đem bữa sáng đặt lên bàn, thấy Lê Sân đi xuống,áo sơ mi trên người ngắn đến đùi, loáng thoáng có thể thấy được phong cảnh bên dưới.
Hai mắt Lê Sân còn có một ít mông lung, theo bản năng liền tiến lên ôm eo hắn, cọ cọ phía sau lưng hắn, tiếng nói mang theo vài phần lười biếng.
Này giống như hành vi của tiểu sủng vật thành công chọc trúng điểm yếu của Khương Cảnh Văn, hắn xoay người đem nàng ôm vào trong lòng ngực, ngón tay khẽ vuốt tóc dài của nàng, giúp nàng chải tóc.
“Còn đau sao?”
Trên người hắn còn có mùi hương thức ăn , Lê Sân ở trong lòng ngực hắn ngửi ngửi, một đôi mắt hạnh mở to trừng trừng nói:
“Đói bụng.”
Khương Cảnh Văn nhéo mũi nàng , đem nàng đưa tới trước bàn ăn.
Trên bàn là bữa sáng kiểu Tây, đơn giản tinh xảo. Lê Sân ngậm một mảnh bánh nướng giòn xốp vào trong miệng, chỉ cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt.
Quả nhiên nàng thích nhất là nam nhân như vậy .
Lê Sân cảm thấy hệ thống này nhất định là đã chữa khỏi nàng, ở thế giới trước nàng vẫn có chút mệt mỏi, khi tỉnh đau đớn cùng thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng, nào có như lần này thoải mái an nhàn.
Sữa bò ấm áp chảy xuống yết hầu, Khương Cảnh Văn giúp nàng lau khóe miệng, hỏi:
“Hôm nay muốn nghỉ ngơi hay không, anh cho phép.”
Hắn nói liền cười, thế nhưng cũng mang theo vài phần trêu ghẹo.
Lê Sân lắc đầu:
“Không cần, em phải đi theo anh, không cho người khác thừa cơ hội cướp mất.”
Khương Cảnh Văn buồn cười liếc nàng:
“Anh được hoan nghênh như vậy?”
Lê Sân nghiêng cằm, nghiêm túc gật gật đầu, thần sắc còn nghiêm trọng.
“ Chỉ là anh không biết thôi, áp lực của em rất lớn.”
Khương Cảnh Văn rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng nhưng ngực lại không biết vì sao ấm áp. Hắn hôn ở trên trán của nàng một cái:
“Đã hiểu, hộ sĩ Lê.”
Lê Sân hướng hắn làm mặt quỷ, hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều ở không nói gì.
Đi vào bệnh viện, hai người cũng không có khiến cho mọi người chú ý. Lê Sân vào phòng trực ban thay quần áo, đang chuẩn bị cầm tư liệu đi tìm Khương Cảnh Văn, Liễu Lam lại đẩy cửa vào.
Hai người đối mặt nhau, trên mặt Liễu Lam toát ra vài phần xấu hổ. Lê Sân đánh giá trên dưới nàng, thấy bước chân nàng không vững, trên mặt lại phiếm hồng, trong lòng ước chừng đã đoán được nguyên nhân.
Nhìn không ra, Vưu Tiêu còn rất là mạnh nha. Chỉ là quá không chiếu cố nữ nhi, vẫn là Khương bác sĩ của nàng ôn nhu nhất.
Đây là điển hình dưa nhà mình tương đối ngọt, Lê Sân âm thầm muốn khoe khoang, lại đã quên trên cổ mình có những dấu hôn hồng nhạt ái muội, hiện ra ở trước mặt Liễu Lam.
Liễu Lam hiển nhiên chú ý tới, trong hai tròng mắt nàng lúc này liền toát ra một loại thần sắc khiến người khác khó có thể hình dung, ít nhất Lê Sân xem không hiểu lắm.
Cho nên ai cũng đều không có mở miệng, chỉ là mặt đối mặt trầm mặc.
Đang trong thời điểm trầm mặc thì cửa bị người gõ vang, tiếng nói của Khương Cảnh Văn từ ngoài cửa truyền đến:
“Hộ sĩ Lê ?”