Chương 72: TG5: Quất?
Khoảnh khắc cửa mở ra , ánh nắng chiếu sáng sườn mặt Mạnh Trường Khác. Độ cong cằm của hắn tinh xảo tuyệt đẹp.
Khi hắn ghé mắt nhìn ra đây , da như sương tuyết, mặc mi tú dật, đôi mắt đen nhánh giống như màn sương mỏng, vừa như hoa sáng trong vừa mang theo thâm ý nồng đậm làm người trong mắt hắn như gợn sóng nổi lên rồi hạ xuống.
Phía dưới là mũi cao tuấn dật, môi hắn màu hồng nhạt. Khi hắn lẳng lặng nhìn lại đây như vậy khuôn mặt tựa yêu tựa tiên, mặc dù thần sắc lãnh đạm nhưng lại không xa cách.
Nam tử cũng có thể có ngũ quan đẹp tuyệt luân diễm lệ như vậy , nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng hắn lại cứ làm cho người ta cảm thấy nửa phần âm nhu, tóc xanh đen như thác nước chảy xuống, càng làm cho dung nhan hắn có thêm vẻ rõ ràng không thể quên.
Lê Sân dại ra một lát, nhìn theo ánh mắt ủ dột của Mạnh Trường Khác nhanh chóng tỉnh táo lại.
Mẹ nó, thật là thất sách, nàng cư nhiên xem mỹ nhân đến thất thần.
Nhưng tưởng tượng đến có thể đem nam tử như vậy đè ở dưới thân, xem bộ dáng hắn động tình, nháy mắt Lê Sân tràn ngập năng lượng.
Hệ thống, xem ra lương tâm ngươi còn chưa bị chó ăn.
Hệ thống: 【... 】
Trong lòng Lê Sân đang gào rống cảm tạ trời đất nhưng trên mặt vẫn tỏ ra trầm ổn. Nàng xinh đẹp đứng lặng ở cách đó không xa, vô bi vô hỉ.
Mạnh Trường Khác phảng phất bị nàng đả kich đợi cho Lê Sân vào bên trong, hắn liền cười lạnh một tiếng, đôi tay gắt gao nắm chiếc ghế ở dưới thân. Bàn tay vốn thon dài rõ ràng đã hiện gân xanh dữ tợn, khuôn mặt hiện ra vài phần đáng sợ.
"Oanh Ca ở đâu?"
Mạnh Trường Khác nhìn gương mặt Lê Sân, đè thấp giọng, ẩn nhẫn giận dữ nói.
Lê Sân trầm ngâm một lát, lúc này mới rất do dự nói:
"Oanh Ca muội muội quỳ thủy chưa qua, sợ làm gia dính đen đủi, mới đổi là nô tỳ."
Mạnh Trường Khác nghe vậy, nhấp môi, chỗ kia vốn không có vài phần huyết sắc, hiện giờ càng thêm xanh trắng.
Lê Sân đau nhìn cánh môi no đủ duyên dáng kia bị chủ nhân nó chà đạp không thành bộ dáng, trong lòng nhịn không được hô to, nếu là nàng tới thì thật tốt.
"Hay cho Oanh Ca."
Mạnh Trường Khác châm biếm, ánh mắt sâu thẳm quay lại trên người Lê Sân.
"Cũng thế, sớm muộn gì đều luân thượng."
Trầm mặc hồi lâu, Mạnh Trường Khác mới cực nhẹ lẩm bẩm nói, lời này chui vào lỗ tai Lê Sân, nàng lập tức thu hồi tâm tư, cụp mi rũ mắt.
Nàng biết, kế tiếp sợ là sẽ bắt đầu rồi.
Làm sao đây, trong lòng còn có kich động nhỏ.?(ˉ?ˉ?) mỹ nhân nhi, nàng liền tới.
Quả nhiên, Mạnh Trường Khác cổ giãn ra, nàng đi đến trước người hắn.
Lê Sân bình tĩnh buông hộp đồ ăn trong tay, thuận theo ngồi quỳ trước người Mạnh Trường Khác, nàng cúi đầu, chỉ để lại một đỉnh đầu đen nhánh.
"Đem quần áo cởi," Mạnh Trường Khác lãnh đạm nói, "Một đồ cũng không được giữ lại."
Trong tay của hắn không biết khi nào có thêm một chiếc roi mềm, mang theo gai ngược, nhìn qua thập phần đáng sợ.
Lê Sân biết, đây là vũ khí trước kia của hắn chỉ là hiện giờ, lại phải dùng ở trên người nàng.
Sau khi Mạnh Trường Khác nói xong, liền rũ mi xem cái roi kia, lông mi thật dài như cánh bướm, ở trên da thịt bạch ngọc tinh tế của hắn như bức họa.
Mỹ nhân như vậy, vẽ trong tranh.
Trên mặt Lê Sân xuất hiện si tâm hai giây liền nhanh chóng thối lui, nhanh làm cho Mạnh Trường Khác không thể phát hiện được. Nhưng chờ hắn lần thứ hai nhìn về phía Lê Sân, nàng lại không có dựa theo hắn phân phó cởi xiêm y, ngược lại chậm rãi đứng lên, hơi mỉm cười.
"Gia, nô tỳ biết ngày gần đây gia ăn uống không tốt, liền làm chút thức ăn. Chờ gia dùng sau, lại đánh nô tỳ cũng không muộn."
Mạnh Trường Khác đối với hành vi nàng không nghe lời thực phản cảm, ánh mắt sâu thêm, roi kia liền thẳng tắp hướng đến nàng, mang theo một tia tiếng xé gió.
Lê Sân đứng ở tại chỗ, khí định thần nhàn thoáng lui, liền tránh khỏi roi hắn.