Chương 95: TG5: Gối Ngọc [ H ]
Sau khi Thi Hồng Khấu cùng ngũ công chúa thoát được liền một mạch chạy về nơi ban đầu. Lúc này hai người mới bình ổn hô hấp.
Trong lòng Thi Hồng Khấu hận ch.ết ngũ công chúa, nàng vốn tưởng rằng nàng ta là kiều nữ không biết sự đời nhưng không ngờ đầu óc nàng ta lại hồ đồ như vậy. Một người hồ nháo không tính còn muốn kéo nàng xuống nước, nếu bị phát hiện thân phận, chẳng phải toàn bộ thanh danh của nàng sẽ bị huỷ hoại sao.
Nàng chán ghét nhưng cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Ngũ công chúa vẫn còn kinh hoảng, ngơ ngác chưa hoàn hồn.
Trong lòng Thi Hồng Khấu đã đoán được vài phần, dung mạo Mạnh Trường Khác cực đẹp ngũ công chúa cũng một nữ tử bình thường sao lại không động tâm được. Nhưng ngàn vạn lần không thể để ngũ công chúa gả cho Mạnh Trường Khác.
Vì thế nàng kéo ngũ công chúa qua, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói...
Bỏ chuyện hai người đang nói gì đó sang một bên. Lê Sân thấy hành động của Mạnh Trường Khác, không khỏi hơi giật mình nói:
"Gia, xảy ra chuyện gì sao?"
Mạnh Trường Khác duỗi tay ôm nàng vào trong lòng sau đó khẽ dùng sức đứng lên.
Nếu để cho Thi Hồng Khấu thấy cảnh này, sẽ không thể tin được. Nàng vốn tưởng rằng nửa đời sau của Mạnh Trường Khác sẽ chỉ là một phế nhân, lại không nghĩ hiện giờ hắn đã khỏe lại hơn nửa rồi.
Lê Sân bị động tác đột nhiên của hắn hù nhảy dựng, bất mãn nói:
"Gia, nô tỳ vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn cho người, đừng có vội vàng như vậy."
Sau khi nhất trụ kình thiên được thắp sáng cộng thêm đại bảo vệ sức khoẻ lúc trước , Mạnh Trường Khác đi được vài bước đã không thành vấn đề. Nhưng mới chỉ khỏi một nửa, Lê Sân sợ Mạnh Trường Khác tổn hại căn cơ nên vẫn như cũ bắt hắn ngồi xe lăn.
Mạnh Trường Khác lại không hề để bụng cười, vẫn ôm nàng, thuận tay cầm theo hộp đồ ăn nàng mang đến đi vào.
Đi vào trong chưa bao lâu, bên trong đã truyền đến tiếng Lê Sân kinh hô.
..."Ngươi cũng biết, hắn hiện giờ đã là một phế nhân?"
Trong lời nói của Thi Hồng Khấu ngầm cố ý nói rõ, không quan tâm ngũ công chúa nghe vào hay không, tóm lại ánh mắt nàng đã sáng lập loè lên.
Thi Hồng Khấu biết, Mạnh Trường Khác là người cũng có trọng lượng, ngũ công chúa cũng sẽ không để bụng với hắn. Nhiều nhất, chính là nhất thời không cam lòng thôi.
Ánh mắt nàng nặng nề nhìn về hướng vừa rồi, thầm nghĩ tìm thời điểm lập mưu với Tam hoàng tử. Nhìn dáng vẻ Mạnh Trường Khác có người bên cạnh nàng thấy không như ý. Mà nữ nhân là có thù tất báo.
Nếu Mạnh Trường Khác biết suy nghĩ, trong lòng nàng sẽ muốn cười nhạo một phen. Hắn có thể cho nàng có cơ hội lần hai hãm hại hắn sao?
Chẳng qua hiện hắn tại vội vàng nhấm nháp "Mỹ thực", không rảnh để chú ý đến nàng ta.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, xiêm y trên mặt đất dây dưa ở bên nhau, đã nhìn không ra là xiêm y của ai. Trâm ngọc mới vừa rồi ở trên đầu Lê Sân , lúc này cũng lẳng lặng nằm ở trên bàn.
Trên giường , trướng màn khẽ rủ xuống. Sống lưng duyên dáng của nữ tử bại lộ ở trong không khí, tóc đen da tuyết, như bức sơn thủy trên giấy Tuyên Thành.
Tay Mạnh Trường Khác dọc theo hai cánh mông no đủ kia một đường hướng lên trên, môi ở trên cổ Lê Sân lưa lại vệt đỏ ái muội.
Trên mặt Lê Sân mang theo một tia thoả mãn, dư vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ trên má nàng còn chưa rút đi. Xem ra, vừa rồi bọn họ đã có một lần hoan ái vui sướng tràn trề.
Mạnh Trường Khác làm như còn chưa thỏa mãn, duỗi tay xem chỗ kia của nàng, hiện giờ hai cánh thịt non còn hơi trừu động, chỉ bạc trong suốt dính nhớp hợp lại với tinh dich hắn lưu lại, đang từ khe hở phấn nộn kia chảy xuống.
Lê Sân yêu kiều rên rỉ một tiếng, nâng thân mình phối hợp với hắn. Mạnh Trường Khác cắn vành tai nàng, đem thùy tai bạch ngọc tinh xảo kia ngậm vào trong miệng.
Sau đó hắn liền nâng lên một chân thon dài trắng nõn của nàng, ƈôи ȶhịȶ dưới thân lại đi vào, chỉ trong nháy mắt, đã bị tầng tầng mị thịt bao bọc xô đẩy.