Chương 103: TG5: Một Khắc Thoáng Nhìn Ngỡ Cách Ngàn Thu

Từ ngày hỏa hoạn ấy đến nay cũng đã qua hơn nửa tháng.
Rốt cuộc Lê Sân vẫn không đi Mạnh phủ. Tuy nàng quyết định phải gả đi nhưng hiện tại sợ thấy Mạnh Trường Khác lại không biết giải thích như thế nào, cho nên nàng tùy ý chọn một nhà, Tần ma ma nhíu mày, nàng liền hiểu rõ.


Nói là dự tiệc thưởng cảnh nhưng chỉ là chỗ cho những người đó đua đòi với nhau, trong tối ngoài sáng lục đục đấu nhau. Bên trong cửa son nhà lớn, trừ phát sinh sự việc không đâu, những nữ tử đó cũng không có hoạt động giải trí gì đặc sắc.


Nàng chỉ là một người đứng ở bên ngoài xem. Nàng vẫn còn rất thanh tỉnh, toàn bộ hành trình đều không nói chuyện lớn, vừa không thân cận vừa không xa cách.


Không ai có thể nhìn ra sai lầm củq nàng. Chỉ là khuôn mặt nàng vẫn luôn đạm mạc ngồi ở chỗ nào chỗ đấy khó tránh khỏi bị người khác lén lút nói nhỏ.
“Quận chúa, sao không người không trò chuyện với Lạc phu nhân?”


Tần ma ma dặn dò Vân Liên đi theo nàng đến , đề phòng quận chúa thực hiện sai quy củ đồng thời nhanh làm cho nàng nhập vào trong vòng luẩn quẩn này. Nhưng không ngờ quận chúa cao cao nhà mình lại không có nửa phần ý tứ.
Lê Sân nhấp một ngụm nước trà, bình tĩnh nói:


“Vân Liên, không phải là không ý tứ làm như vậy là tốt nhất. Lấy tình thế hiện tại của ta, ra vẻ quá thân cận mới là khác người.”
Vân Liên không nghĩ nàng sẽ nói những lời này, nhất thời cổ họng tắc nghẽn, không còn lời nào để nói.


available on google playdownload on app store


Lê Sân buông ly sứ trong tay, mi buông xuống, lông mi dài cong vút che lại biểu tình của nàng, chỉ có mình nàng hiểu, nàng hiện tại…
—— có bao nhiêu nhàm chán.
Bị bức rất mệt a xốc bàn (ノ=Д=)ノ┻━┻


May mắn yến hội lần này không kéo dài, chỉ dùng chút điểm tâm, Lê Sân liền lấy lí do thân thể còn khó chịu nên đi về đầu tiên, Vân Liên tựa hồ còn ở trong dư vị lời nói của nàng, cũng không ngăn lại.


Lên xe ngựa, Vân Liên cũng vẫn không mở miệng, Lê Sân mẫn cảm phát hiện,ánh mắt Vân Liên nhìn mình đã có chút không giống trước, đương nhiên, là theo hướng tốt lên.
Lê Sân hơi mỉm cười, một tay gối bên mái, dựa vào trên cửa sổ xe , nhìn ra bên ngoài qua màn sa.


Lê Sân vén màn kia lên một chút, để ánh sáng ấm áp kia dừng ở trên má mình.
Đường cong sườn mặt tinh xảo của nàng bị nhiễm một tầng vàng rực, trên thùy tai lả lướt mượt mà điểm một bông hoa trân châu, nàng da tuyết môi đỏ, dung nhan đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.


Vân Liên lúc này đã lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên buông sa màn xuống.
“Quận chúa, cẩn thận bị người khác nhìn lén.”
Nàng hơi giận nhìn Lê Sân, như sợ nàng lại làm ra hành động khác người khác.


Trong lòng Lê Sân biết nàng muốn tốt cho bản thân mình nhưng vẫn tiếc nuối muốn phơi nắng một lát. Thôi, tùy nàng bố trí vậy.
Nhưng các nàng chưa từng chú ý tới, một khắc thoáng nhìn này làm rối loạn tâm hai người cách đó không xa.


Một là Tam hoàng tử, vừa lúc xe ngựa đi ngang qua nơi này, đã bị cảnh đẹp hiếm có này hấp dẫn.


Bởi vì hệ thống trừ Mạnh Trường Khác, tất cả mọi người cơ hồ đều không nhớ rõ diện mạo thông phòng “Lê Sân”, chỉ biết được nàng đã từng tồn tại nhưng khuôn mặt kia lại là một mảng mơ hồ.
Tam hoàng tử này đã quen thuộc mặt nàng, hơi có chút hứng thú rồi không còn nhìn nữa.


Mà một người khác, ngựa ẩn ở cách đó không xa, một thân cẩm y ngọc trúc, thịnh nhan lệ tư, mặt mày như họa , không có chỗ nào không đẹp đẽ.
Đỉnh đầu hắn không biết khi nào đã lặng yên đình trệ, đôi mắt nhìn thẳng hướng xe ngựa kia, si ngốc.
“Là nàng… Là nàng…”


Hắn lẩm bẩm , thần sắc vừa vui vừa buồn, không thể phân biệt rõ ràng.
“Gia?”
Mạnh Nhị chần chờ gọi hắn.
Mạnh Trường Khác đột nhiên cúi đầu, cầm thật chặt dây cương, như thể chỉ có làm thế này mới có thể bình tĩnh trở lại.






Truyện liên quan