Chương 109: TG5: Duyên Phận Trong Yến Hội

Qua ba ngày sau khi gặp Mạnh Trường Khác , Lê Sân đã bị Tần ma ma thúc giục ra cửa. Hiện giờ nàng đã thay đổi thành quận chúa nên hôn sự cũng thật khẩn trương, không thể trì hoãn thêm nữa.


Thật ra Lê Sân không sợ, Mạnh Trường Khác có chức quan, lúc trước cũng coi như là thanh niên tài tuấn. Mạnh phụ vừa lúc là thái phó đương triều, rất có uy tín, toàn gia trong sạch, hoàng đế cũng nên vui vẻ cho bọn hắn một sự bảo đảm.


Thái Tử là người nhân hậu nhưng đối với việc trị quốc lại do dự không quyết đoán, nói tóm lại, hắn là con mèo không có móng vuốt mà thích dương oai.
Lúc Lê Sân xem cốt truyện liền nghĩ, viết về Thái Tử xuất sắc như vậy, vì sao cuối cùng vẫn là Tam hoàng tử làm hoàng đế.


Lúc sau nàng liền hiểu ra, đại khái tác giả muốn biểu đạt ra nam chủ của mình so sánh với người như vậy mới làm nổi bật lên cực điểm ưu tú, mới có thể hiện ra ánh hào quang của nam chủ.


Như vậy hoàng đế cũng sẽ không đầu đất đến nỗi phế Thái Tử, Mạnh phụ chỉ là trung quân, mà Mạnh Trường Khác tại Tam hoàng tử nên liền biến thành không hơn không kém Thái Tử. Thực tế Lê Sân cảm thấy rất thỏa đáng nhưng nếu Thái Tử không phải là phế vật được hoàng đế sủng ái như vậy nàng cũng không nghĩ nhiều.


Lê Sân định vị thật chuẩn xác, nhà chồng của mình, nhất định phải có nhất định quyền cao chức trọng. Sự lựa chọn ít dao động nhất không chừng là một thế tộc rất cường thế, để cột bọn họ vào một thuyền; còn một lựa chọn khác là người một nhà, để trấn an nhân tâm.


available on google playdownload on app store


Nhìn xem, quận chúa trẫm yêu thích như vậy đều gả tại đây, tự nhiên các ngươi sẽ không bỏ được mà khai đao.
Mà hoàng đế đối với mình đặc biệt nên phần lớn bộ phận vẫn thấy nàng có giá trị lợi dụng. Nói đến cùng,người hoàng gia có mấy ai chân chính lương thiện đâu.


Trang điểm xong, Lê Sân bị mấy người vây quanh, lại bước lên hành trình dự tiệc.
Nàng đối loại người ngoài sáng hài hòa, trong tối tranh đấu thực sự không có hứng thú gì hết. Trên mặt thì nhã nhặn lịch sự nhưng trong lòng đã sớm chu mỏ không thú vị.


Yến hội lần này mang danh là ngắm hoa, nghe nói còn làm rất long trọng. Nam nữ phân riêng, phải tốn rất nhiều tâm tư dựng lên một tấm bình phong ngăn cách.


Lê Sân cảm thấy đây là biến tướng để vị cô nương nào vừa độ tuổi trong phủ xem phu quân tương lai. Nàng phóng tầm mắt nhìn, thấy một cô nương hoàng sam cụp mắt rũ mi, ước chừng mười lăm sáu tuổi, nhu mĩ đoan trang, lúc này đang cắn môi, như đang nghe động tĩnh khác.


Không có điều gì bất ngờ xảy ra chắc chắn là nàng ấy.
Tai mắt của cô nương kia thật thông tuệ, tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Lê Sân, khi ngước mắt nhìn nàng, cười rất thẹn thùng.


Một tay Lê Sân chống cằm, đôi mắt đẹp doanh doanh hàm ánh nước, một động tác cực kỳ bình thường cũng biến thành yểu điệu lả lướt, nhìn một lần không thể quên.
Nàng gật gật đầu, tự phụ lại không khiến cho người ta cảm thấy cao ngạo. Mặt ngoài này đã được nàng thuần thục sử dụng.


Cô nương kia ngẩn người, cười cúi đầu.
Tiếng bên tấm bình phong đã dần nhỏ lại, mới vừa rồi còn có người đẩy ly, lúc này đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Quý nữ bên cạnh Lê Sân còn ở nhỏ giọng thảo luận, nàng nghiêng tai nghe, đã nghe thấy một người nói:


"Tiểu công tử Hàn gia kia, văn phong cũng rất nổi bật nha."
Một người khác liền đáp:
"Bộ dáng cũng đường đường chính chính, mới vừa rồi ta vừa trộm liếc nhìn mắt một cái, rất xứng đôi với uyển tỷ tỷ."


Người nọ vừa nói vừa nhìn thiếu nữ hoàng sam, không ngoài ý muốn nhìn thấy hai má nàng đỏ như lửa thiêu.
Các nàng đều che miệng nở nụ cười, Lê Sân tính tượng trưng cong cong môi, liền chuyển tầm mắt tới nơi khác.


Lúc này, một thiếu nữ tuổi nhìn còn nhỏ lắm lời nói thêm, biểu tình trên mặt thần thần bí bí:
"Ai, nhưng nhìn hắn không đẹp mắt lắm, ta vừa mới vô ý nhìn thấy một người, đó mới chính là Phan An* tái thế !"
Điều này làm mấy người khác đều nổi lên hứng thú:
"Là công tử nhà ai?"


Thiếu nữ kia mím môi, không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình miệng:
Mạnh.


*Phan An được ví như đại mỹ nam thời cổ đại tại Trung Hoa với tướng mạo thoát phàm thoát tục, lại nho nhã thư sinh, đã làm biết bao nhiêu cô nàng cùng thời phải ch.ết mê ch.ết mệt vì chàng, vì thế, số lượng những cô nương theo đuổi Phan An phải nói là nhiều không kể hết. Tương truyền, mỗi khi ra phố, bất kỳ cô gái nào gặp được Phan An cũng phải ngẩn ngơ ngoái đầu nhìn theo trong sự ao ước có được một đấng phu quân như chàng.


Tuy vậy mà, chữ "An" trong cái tên của đại mỹ nam này hoàn toàn trái ngược với cuộc đời chàng. Có thể nói, cuộc đời của chàng trai hào hoa phong nhã lại tràn đầy những bi kịch dính dáng tới vấn đề chính trị của triều đình thời điểm đó. Do đẹp mã, nên Phan An sớm được gia tộc Giả thị, đặc biệt là Hoàng hậu Giả Nam Phong nổi tiếng đam mê các anh chàng khôi ngô tuấn tú trọng dụng. Và chính Phan An cũng lợi dụng mối quan hệ này để vạch ra cho mình còn đường thăng quan tiến chức.


Nhưng chơi với dao có ngày đứt tay, Phan An đã sớm bị cuốn vào một âm mưu thâm độc do chính Giả Nam Phong sắp bày, cũng chính âm mưu này đã hại ch.ết chàng về sau. Sử liệu ghi lại, do muốn làm bá chủ trong triều, Hoàng hậu Giả Nam Phong đã tìm cách phế truất Thái tử và mẹ ruột của ngài, nên bà ta đã mượn tay của Phan An để viết một bản tế mạo danh Thái tử tạo phản. Mọi việc diễn ra trót lọt, Thái tử sau đó bị phế, mẹ ruột của ngài cũng ch.ết trong tức tưởi.Nhưng tiếc rằng không lâu sau đó, triều đại do Hoàng hậu Giả Nam Phong bị lật đổ, kéo theo những con cờ trong tay bà ta lần lượt bị xử tội, tất nhiên trong đó có đại mỹ nam Phan An. Thậm chí, Phan An chẳng những bị xử tội ch.ết mà còn bị tru di tam tộc. Quả thật, đây là một cái kết quá sức đau lòng dành cho một đại mỹ nam của Trung Hoa được lưu danh muôn đời này, chỉ vì hai chữ "chính trị".






Truyện liên quan