Chương 111: TG5: Ghen Ghét
Bọn họ ẩn nấp ở phía sau, đằng trước lại náo nhiệt nên cũng không có người phát hiện ra. Lê Sân chỉ véo Mạnh Trường Khác một cái thôi nhưng sau đó khó khăn lắm mới thu tay lại được thì liền có người nhìn tới chỗ hai người.
Vừa đúng lúc chính là quý nữ tuổi nhỏ lúc trước, nàng nhớ mang máng hình như đây là thứ nữ của Hoàng thượng thư , lúc này cố tình nhìn xuống chỗ này.
"A, sao lại để quận chúa ngồi xuống tận chỗ này."
Nàng kéo kéo người bên người, nhỏ giọng nói,
"Nếu để chậm trễ nàng, không chừng lát nữa chúng ta sẽ bị Uyển tỷ tỷ quở trách."
Người nọ đi theo nàng ta hướng tới chỗ này nói:
"Có lẽ quận chúa không thích náo nhiệt nên muốn ngồi ở chỗ này." Nàng nói nhưng tầm mắt lại rơi xuống trên người Mạnh Trường Khác, lát sau quay lại Lê Sân, qua lại như vậy vài lần, mới có chút bừng tỉnh nói:
"...Ngươi có phát hiện ra quận chúa và Mạnh công tử đều thật đẹp không, trông rất xứng đôi."
Nàng ta vốn là người có chút mơ hồ, nghĩ bên người là người quen nên không kiêng kỵ nói ra. Lời này bị mấy người gần nàng nghe thấy thu hút càng nhiều người quay lại nhìn hai người , đến cuối cùng không có ai chú ý đến hai nhân vật chính chân chính.
Lê Sân không thích dẫn đến nhiều sự chú ý như vậy, lúc này sắc mặt nhạt đi, có thêm vài phần kiêu căng.
Mạnh Trường Khác không để bụng cầm một khối điểm tâm lên, đặt ở bên miệng cắn một ngụm. Vị ngọt thanh trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng hắn, mày hắn nhăn lại, miễn cưỡng nuốt xuống.
"Một người tiêu soái phóng túng nhưng thật ra lại thanh nhàn."
Vừa nói Hàn công tử vừa đi xuống tới, hắn thẳng thắn hô tự của Mạnh Trường Khác, thoạt nhìn giống như cực kỳ quen thuộc với hắn.
Mạnh Trường Khác có lệ cười cười:
"Chỉ là tại hạ cảm thấy mình tài hèn học ít, cũng không muốn đi xem náo nhiệt."
Hàn công tử tuổi còn nhỏ chưa có công danh gì nên khi nhìn thấy Lê Sân, hơi hơi câu nệ.
Lê Sân nghe ra ý nghĩ khác của Mạnh Trường Khác:
-- Quá mức nhàm chán, không có hứng thú.
Thật ra vị đại gia này vẫn trước sau như một không cho người khác mặt mũi.
Lê Sân không nhịn được, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Cười đến mắt đẹp rạng ngời, sáng trong như hoa xuân.
Hôm nay nàng trang điểm thanh nhã, cũng không mất đi vẻ long trọng, nhưng bởi vì tư thái không giận không vui kia đè ép lên đầu những người khác. Kỳ thật đây đều là những thiếu nữ xanh miết chưa trải sự đời, luận về phong tình, tất nhiên kém hơn Lê Sân rất nhiều.
Các nàng thắng ở vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên nhưng đối với nam tử vẫn là Lê Sân có sức hấp dẫn người hơn.
Ngay cả ánh mắt của Hàn công tử cũng đã rung động.
Ánh mắt Mạnh Trường Khác nổi lên một tia biến hóa, lúc này Lê Sân đã thu lại nụ cười, vẫn là bộ dáng không buồn không vui.
Mạnh Trường Khác liếc nhìn nàng một cái:
Sau này sẽ tính sổ!
Lê Sân làm bộ như mình không nhìn thấy.
Lúc này cô nương hoàng sam đi đến bên cạnh Lê Sân, khí chất của nàng cũng rất nhàn nhã, cũng coi như là mỹ nhân xuất sắc, Lê Sân nghĩ nếu nàng có một đứa con trai cũng sẽ muốn cưới một cô nương đoan trang hào phóng như vậy vào nhà.
"Quận chúa, sao người không thử chơi một lần?"
Nàng nghiêng người chỉ phía trước, ngữ khí cũng dịu dàng khả ái nhưng Lê Sân mẫn cảm phát hiện ra cô nương này đang ghi hận mình.
Nhìn, chỉ một câu nói liền đẩy mình lên vị trí cô lập, không thể nói là quá khéo đi.
Nàng chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm mỹ nữ, vì sao muốn bức nàng trạch đấu a quăng ngã ( ╯‵□′ ) ╯︵┴─┴
Nàng nhìn thấy thâm ý dấu diếm của hoàng sam cô nương, lại nhìn Hàn công tử trộm liếc nàng, cơ hồ nội tâm sắp bị làm hỏng.
"Ta không muốn làm lớn, chỉ xem một chút thôi."
Lê Sân quyết định lấy lễ trước, tư thái khiêm tốn sẽ không khiến cho người khác chán ghét.
Dù sao nàng thay đổi giữa chừng thành quận chúa, không hiểu cũng là bình thường, lợn ch.ết không sợ nước sôi.
Mạnh Trường Khác nhìn, yên lặng đem tầm mắt đặt ở trên người cô nương hoàng sam, dị sắc trong mắt chợt lóe qua.
Nàng vừa dứt lời, Hàn công tử kia liền tích cực tiếp lời nói:
"Chỉ là tùy ý chơi thôi mà, quận chúa không cần khiêm tốn."
Nghe Hàn công tử nói, khóe miệng Lê Sân không tự giác run rẩy hai lần.
Nàng! Một! Chút! Cũng! Không! Khiêm! Tốn!