Chương 113: TG5: Thân Thuộc
Thẳng đến khi thái giám truyền chỉ đi rồi, thần hồn của Tần ma ma và mấy người khác còn chưa quay về.
Lê Sân thì rất thanh thản ngồi uống trà, không hề thấy khiế͙p͙ sợ. Kỳ thật thời điểm nàng thấy có chỉ tứ hôn tới, nàng cũng có thể đoán được rồi.
Tần ma ma còn có chút vô thố:
“Quận chúa, là sao?”
Vì sao là công tử nhà Mạnh thái phó?
Lê Sân cười cười nói:
“Đây là ý chỉ của thánh thượng, chúng ta không thể phỏng đoán lung tung. Đã là ban hôn, ta đây liền an tâm đợi gả là được.”
Huống hồ nếu không sớm gả đi, bụng nàng cũng không chịu nổi.
Tần ma ma nghe vậy, lúng ta lúng túng nói không nên lời. Lê Sân cũng không nhìn nàng, chỉ hướng về phía mấy nha hoàn:
“Các ngươi theo ta không lâu nhưng ta biết các ngươi rất trung thành với ta. Ta nói rõ ràng với các ngươi trước, ta sẽ không lấy nha hoàn của hồi môn đi theo làm thông phòng, nếu các ngươi có tâm tư này, nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ đi.”
Nàng nói, cười như không cười quét bốn người, trong mắt ngầm có thâm ý.
Bốn người nghe xong, lập tức quỳ xuống dập đầu nói:
“Nô tỳ tuyệt đối không dám có nửa tâm tư!”
Nói cũng rất ăn ý, nhìn như là thiệt tình thật.
Lê Sân vừa lòng gật đầu, tóm lại nàng chỉ đợi một câu này, nếu còn có người không thức thời, nàng sẽ có cớ để xử trí các nàng.
Một tuần sau, toàn bộ vương phủ đều như đang ở trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Sính lễ của hồi môn cuồn cuộn không ngừng nâng tiến vào, cơ hồ nhà kho vương phủ không đủ chỗ chứa.
Ngay cả Tần ma ma lúc đầu còn có chút không tình nguyện, nhìn thấy thành ý của Mạnh phủ cũng cảm thán.
Hôn kỳ đã định là hai tháng sau, hai người đều xem như là đã lớn tuổi, cũng không cần kéo dài lâu. Huống hồ ngày ấy vừa khéo là ngày tốt nhất trong năm này.
Lê Sân không có cha mẹ, nên người có quan hệ với nàng chỉ có mấy quý nhân trong cung. Mấy ngày sau nhiệm vụ này liền dừng ở trên người Hoàng Hậu nương nương.
Nàng nghĩ nàng vĩnh viễn sẽ không quên bộ dáng Hoàng Hậu nương nương tôn quý ưu nhã nghiêm trang giảng cho nàng thuật phòng the.
Nhưng mà sau chuyện này , nàng đã hiểu sau mình còn có một hậu thuẫn vững chắc để dừng chân.
Ngày năm tháng năm
Chiêng trống vang trời, hồng lụa trước mắt.
Mạnh Trường Khác mặc hồng y, ngồi trên lưng ngựa. Tóc dài búi lên mang quan , mặt thanh tú, môi mỏng như ngọc tạo thành người, chỉ bằng lời nói khó có thể hình dung hết vẻ đẹp.
Mấy cô nương ven đường nhìn thấy cực kỳ hâm mộ Lê Sân.
Nhưng mà đương sự hiện giờ lại không có để ý, cười đến thập phần sáng lạn có thể so với mặt trời.Sau khi được nâng ra nụ cười dưới thân áo cưới đỏ của Lê Sân càng rõ thêm vài phần.
Đợi cho cô dâu ngồi ổn định rồi, nhạc lại vang lên. Mười dặm hồng trang, mênh mông cuồn cuộn, Lê Sân lần này xuất giá độc nhất vô nhị.
Một đường hỉ nhạc vào đến Mạnh phủ, đợi đến khi đã bái thiên địa, Lê Sân lại được nâng vào cái sân quen thuộc kia. Lúc trước sau hoả hoạn, nơi này liền được trùng tu một lần, rất giống với trước kia.
Một thanh ngọc như ý bị Mạnh Trường Khác niết ở trong tay, hỉ nương chính mặt mày hớn hở nói lời cát tường. Trong đầu Lê Sân có chút rối loạn, nàng đã ở thế giới rất lâu, phần cảm tình này nàng cũng rất coi trọng.
Nhưng lúc này nàng lại có chút khẩn trương.
Nàng nắm hai tay, hơi nhắm mắt. Cho đến khi hỉ nương nói, khăn trùm đỏ trước mặt nàng rơi xuống, xung quanh khôi phục vẻ sáng ngời.
Thanh âm trầm thấp thấp hút không khí vang lên, nàng thoáng ngước mắt, đối diện trước mặt là một nam tử cười ấm áp, rối loạn vừa rồi ở trong lòng phú chốc liền hóa thành hư không.
Mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn ở bên nhau, như vậy là đủ lắm rồi.