Chương 117: TG5: Ngoại Truyện: Cuộc Sống Hàng Ngày Của Thai Phụ
Khi Lê Sân mang thai đến tháng thứ ba mới cảm nhận được thế nào là gian khổ.
Làm một thai phụ được sủng lên trời, nàng tương đối kiêu ngạo. Mà Mạnh Trường Khác đã thành công lên chức thê nô, bận trước bận sau, sợ Lê Sân có gì sơ xuất.
Hiện giờ hắn từng bước thăng chức, ở trên triều gió xuôi nước chảy. Điều này lại không phải tự nhiên mà có được, Lê Sân hiểu hắn đã được hoàng đế tín nhiệm.
Ngày ấy theo như lời hắn nói ở bên tai nàng , sở dĩ hắn có thánh chỉ tứ hôn bởi vì hắn đang âm thầm phụng chỉ làm việc mật cho hoàng đế. Hệ thống mới có thể xác định nhiệm vụ đã hoàn thành -- bởi vì Mạnh Trường Khác là quan nhất phẩm bí mật.
Mà hiện tại, cái người thủ đoạn tàn nhẫn này, trong tay đang bưng một chén chè hạt sen, ôn nhu dụ dỗ nữ nhân trước mặt.
"Ngoan, hôm nay nàng ăn quá ít nên ăn một ít nữa đi."
Lê Sân đẩy chén kia ra, cuộn tròn toàn bộ người trên giường, đáng thương hề hề nhìn hắn: "Không ăn, ăn xong dạ dày sẽ khó chịu."
Giọng nói của nàng mềm mại, bây giờ tính cách của nàng đã hoàn toàn thay đổi không chịu nổi một chút ủy khuất.
Chẳng qua hiện giờ nàng đã là bảo bối của cả nhà Mạnh gia, ngay cả Mạnh thái phó xưa nay khắc nghiệt khi nhìn thấy nàng trong mắt hắn cũng thả ra tình thương.
Mạnh Trường Khác đặt chén sang một bên, triều phục trên người hắn còn không kịp thay, tóc búi chỉnh tề. Tuy có vẻ tuấn đĩnh nhưng lại không có một ít tự nhiên của ngày xưa.
"Thay xiêm y đã, nhìn chàng thật khó coi."
Lê Sân lẩm bẩm cởi mũ quan của hắn, đã thật lâu nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lười biếng mỹ mạo của tướng công, trong lòng rất là nhớ a.
Mạnh Trường Khác không lay chuyển được nàng, đành phải đứng dậy, bằng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, ném cho Mạnh Nhị đang hầu hạ một bên .
Chờ đến khi hắn ra, đã là một thân cẩm áo trúc dài, sợi tóc hơi loạn, buông xuống trên vai hắn hơi lay động.
Hắn cười giống như hoa xuân đang nở rộ rực rỡ.
Lê Sân cọ qua sờ sờ gò má hắn, nỉ non nói: "Nếu con giống chàng thì tốt."
Mạnh Trường Khác cầm tay nàng, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn, con ngươi đựng đầy nhu tình.
"Nếu giống nàng thì càng tốt."
Lê Sân không hiểu sao, nghe xong lời này chóp mũi chua xót, nhào vào trong lòng ngực hắn không chịu ra tới. Đợi đến khi Mạnh Trường Khác lo lắng đào nàng ra, hai mắt nàng đã đẫm lệ mông lung.
Mạnh Trường Khác hoảng sợ, tay chân luống cuống lau nước mắt của nàng: "Sao vậy? Thân thể khó chịu sao? Hay là mời thái y tới?"
Hắn sốt ruột hỏi, Lê Sân lắc đầu, vẫn còn nghẹn ngào: "Chàng đối tốt với ta như vậy, về sau có phải, có phải sẽ còn đối tốt với nữ tử khác như vậy hay không."
Nàng thở hổn hển khóc, còn đánh lên người hắn vài cái.
Mạnh Trường Khác dở khóc dở cười, trấn an nàng: "Không phải ta đã nói cuộc đời này ta chỉ ở bên một người là nàng, sẽ không bao giờ có người khác."
Lê Sân trả lời: "Ai nói, nam tử nào khi thấy một cô nương đẹp cũng đều nhịn không được."
Mạnh Trường Khác nhịn không được cười nói: "Trong lòng ta nàng chính là người xinh đẹp nhất."
Lê Sân: "Hiện giờ ta càng ngày càng béo, có một ngày chàng sẽ ghét bỏ ta."
Mạnh Trường Khác: "Nàng nhìn vào gương đi."
Lê Sân nghi hoặc, ngước mắt trộm liếc hắn: "Nhìn vào gương làm gì?"
Lúc này Mạnh Trường Khác mới thân mật nhéo chóp mũi nàng, thì thầm bên tai nàng : "Như vậy sẽ không thấy cô nương nào đẹp bằng nàng."
Lê Sân lúc này mới nín khóc mà cười.