Chương 135: TG6: Trắng Trợn Táo Bạo
Edit: SaladRau
Từ hôm đó về sau, La Luân lại khôi phục trở lại ,một tuần tới đều tránh Lê Sân, chỉ là lúc trước là cô trốn tránh, lúc này là cả hai người.
Tuy rằng trong lòng Lê Sân hiếu kỳ nhưng ngại thân phận, cũng không thể hỏi thẳng. Cho nên cô đành phải án binh bất động, chờ đợi thời cơ.
Một ngày, Lê Sân từ bên ngoài trở về, phát hiện người trong nhà đều có chút kỳ quái.
Mấy ngày nay cô đã tiếp xúc nhiều với nhóm quản gia người hầu , thân thể này của cô từ khi sinh ra đã dễ dàng khiến cho mọi người thấy thân thiết, trước kia nguyên thân hơi im lặng, nhưng đổi thành cô thì tự nhiên hơn nhiều không xa cách như vậy.
Cô biết rõ, người hầu cũng là một nhân mạch quan trọng.
Cho nên hiện tại Lê Sân cũng không ngại, vẫn duy trì tâm tình tốt như cũ, cười nói:
“Làm sao mà một đám đều nghiêm túc như vậy?”
Nhóm người hầu nhìn nhau, không nói gì. Cuối cùng vẫn là quản gia ra, chào đón cầm áo khoác cho Lê Sân:
“Nhị thiếu phu nhân, gần đây cô ra ngoài quá ít, hay hôm nay lại đi dạo một chút đi?”
Hiển nhiên quản gia vẫn rất thành thật, khi nói dối ánh mắt đều nhìn xung quanh. Lê Sân nhìn thấy buồn cười, nhưng cũng không chọc phá hắn:
“Hôm nay tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước một lát, ngày mai mới đi.”
Thấy cô có ý muốn vào cửa, quản gia vội vàng ngăn cản cô lại:
“Nhị, nhị thiếu phu nhân, đường ống trong nhà bị hỏng, chưa kịp sửa lại, hay cô ở bên ngoài chờ đi?”
Hắn nói, liều mạng đưa mắt tới mấy người ra hiệu, chỉ tiếc các nàng không phát hiện, nhưng Lê Sân lại thấy.
Cô càng cảm thấy không đúng:
“Quản gia, có phải ông có chuyện gì gạt tôi hay không?”
Lê Sân nghi hoặc hỏi.
Quản gia vừa nghe, đầu lắc như trống bỏi nhưng ánh mắt hoảng loạn của ông đã bán đứng mình:
“Tôi không có, thật sự, thật sự là đang sửa.”
Quản gia kêu khổ không ngừng, người không chờ thì lại đến, cố tình chờ người tới thì người lại tới nhanh như vậy.
Lúc này Lê Sân thật sự cảm thấy có việc, cô gạt tay quản gia, đi lên cầu thang. Trên đường, còn có người hầu muốn ngăn cô, cuối cùng đều dưới ánh nhìn căm tức của cô tự động lui xuống.
Đừng hỏi vì sao cô xác định mục tiêu chính xác như vậy, từ ánh mắt quản gia cùng người hầu thường xuyên nhìn hướng phòng của cô, cô liền biết là đã xảy ra chuyện gì.
Càng gần tới cửa, càng có thể nghe được động tĩnh bên trong, mơ mơ hồ hồ như là tiếng đồ vật chấn động.
Lê Sân nhíu mày, kéo cửa phòng ra.
“Nhị thiếu phu nhân!”
“Lê Sân!”
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, một tiếng là quản gia, một tiếng khác lại là La Luân vội vàng trở về.
Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, Lê Sân đã nhìn thấy rành mạch chuyện phát sinh trong phòng.
Trên giường to như vậy, La Quân cả người trần trụi, đè lên một thiếu nữ thân thể không ngừng kích thích. Hai người trắng bóng ở trước mặt cô đang luật động theo kiểu nguyên thủy nhất, cô thậm chí có thể nhìn thấy vật thô đen kia của La Quân đang rong ruổi ở trong thịt non.
Lê Sân chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, từ dạ dày truyền tới mũi chân.
La Luân giày chưa kịp thay liền vọt lên trên lầu, khi hắn thấy một màn trước mặt kia, trong lòng chấn động.
Hắn theo bản năng kéo Lê Sân ra phía sau, khép cửa thật mạnh lại.
Hết thảy đều bị ngăn ở phía sau cửa, La Luân thở dài một hơi, không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của Lê Sân. Trên thực tế không chỉ là hắn, những người hầu đó cũng vậy.
“Lê Sân, cô nghe tôi nói…”
La Luân hơi hơi hé miệng,muốn khuyên giải cô.
“Là Triệu Á Lam sao?”
Lê Sân cúi đầu xuống, trực tiếp đánh gãy lời nói của hắn.
Cổ họng La Luân nghẹn lại, lời nói tới bên miệng rồi, lại không nói thành lời. Cuối cùng chỉ là biến thành một tiếng nói thật dài:
“Là.”
Lê Sân cười lạnh một tiếng, phẫn nộ đến ngón tay run rẩy:
“Tránh ra.”