Chương 142: TG6: Được Ăn Cả Ngã Về Không
Edit: SaladRau
Sau lại nói không lớn Lê Sân lại không nghe rõ ràng.
"...708..."
Triệu Miên dẫm lên giày cao gót lại đi ra ngoài, phút cuối cùng, cô nói dãy số phòng cho đầu bên kia điện thoại, tuy nói mơ mơ màng màng nhưng Lê Sân vẫn chuẩn xác bắt giữ được.
Chờ hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Lê Sân mới từ trong WC ra. Cô nhăn mày liễu lại, trong lòng bất ổn.
Nhất định có cái gì không đúng.
Thời điểm cô trở lại đại sảnh, đã không thấy La Luân lúc nãy vẫn còn đang chờ trên sô pha. Cô phóng tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng không thể tìm được La Luân, hỏi cũng không có ai biết.
Trong lòng Lê Sân lộp bộp, lập tức vọt tới phía sau quầy.
"Xin lỗi, cô có thấy La tổng không? Tôi vừa mới đi ra ngoài một lát, trở về đã không thấy tăm hơi anh ấy, điện thoại của anh ấy còn đang ở trong tay tôi."
Người trước quầy khách sạn nhận ra Lê Sân cùng La Luân cùng đi vào, huống hồ tư thái cô lại hạ thấp, ôn hòa có lễ, có thể lấy được lòng người.
"La tổng uống say, vừa mới được một người đàn ông dìu lên phòng nghỉ."
Tiểu thư trước quầy không có ý dấu diếm.
"Đàn ông?"
Lê Sân nghi hoặc nói.
Cũng đã nghĩ là Triệu Miên làm, nhưng không nghĩ cô ta trắng trợn táo bạo như vậy.
Tiểu thư trước quầy rất săn sóc:
"Là nhân viên công ty, nói là đưa La tổng lên nghỉ ngơi."
Lê Sân cười nhợt nhạt, như tắm mình trong gió xuân:
"Có thể nói cho tôi phòng ở đâu hay không, tôi hơi lo lắng, nếu cô khó xử có thể cùng tôi đi lên."
Cô nói thực viên mãn, tiểu thư trước quầy tuy cảm thấy có chút khó xử, nhưng nhớ lại cô cùng La Luân cùng nhau đi vào, cô lại cảm thấy không cần phải khó xử.
Vì thế cô duỗi tay để một thẻ phòng ra cho Lê Sân:
"Đương nhiên sẽ không khó xử, phục vụ cô là vinh hạnh của tôi."
Lê Sân tiếp nhận phòng, đôi mắt nhìn thoáng.
708.
Tay cô nắm thật chặt, nhưng vẫn cười nói với tiểu thư trước quầy:
"Cảm ơn cô."
Quả nhiên!
Cô đã biết Triệu Miên dự mưu gì, tuy không rõ người phụ nữ khi mới gặp nhát gan nhút nhát vì sao có thể có dũng khí được ăn cả ngã về không như vậy, nhưng thời gian bây giờ không đủ để cô nghĩ nhiều.
Cô cầm thẻ phòng nhét vào trong túi, bình tĩnh thong dong lên thang máy.
Con số của thang máy nhảy lên tác động đến tâm cô, thật vất vả mới tới tầng bảy, cô lập tức cởi giày cao gót ra, chạy như bay tới phòng 708.
Chân trần đạp lên trên thảm, Lê Sân lướt qua một chuỗi phòng, thẳng đến khi nhìn thấy số phòng kia, cô mới đột nhiên dừng lại.
Thở dốc kịch liệt, cô nghiêng tai nghe, bởi vì phòng cách âm thật tốt cho nên chỉ là một mảng yên tĩnh.
Cô xoát thẻ phòng, tiếng tích tích vang lên cực kỳ rõ ràng trong hành lang trống vắng.
Trong phòng đen kịt, Lê Sân có chút bất an, vừa định duỗi tay bật đèn, một đôi tay lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo cô vào.
Bởi vì nhất thời không kịp phòng bị cho nên Lê Sân chưa kịp phản kháng. Cửa sau khi cô tiến vào đã khép lại thật mạnh, cô bị một người đàn ông ôm vào trong ngực, mùi rượu tràn ngập hơi thở cô.
Lê Sân kinh hoảng chớp mắt một cái, đang muốn phản kháng.
"Đừng nhúc nhích... Là tôi."
La Luân có chút vô lực ở bên tai cô nói, tựa hồ kéo cô vào đã lấy đi sức lực rất lớn.
Lê Sân nghe thấy được tiếng nói quen thuộc, không khỏi nao nao:
"La Luân?"
Cô không dám tin nói.
La Luân bưng kín miệng cô, kéo cô vào bên trong tủ quần áo.
"Đừng lên tiếng."
Trong không gian bịt kín, thân thể La Luân cao như vậy chỉ có thể cuộn tròn lại, mà Lê Sân ở trong lòng ngực hắn, gương mặt dán vào ngực hắn.