Chương 144: TG6: Ái Muội Trong Tủ Quần Áo《Hơi H》
Edit:SaladRau
Lê Sân cả kinh, không tự chủ được đi về phía trước một bước, vừa lúc dán vào môi La Luân.
Lần này, lửa giống như càng cháy lớn hơn.
Ký ức đêm đó cuồn cuộn trở lại, La Luân ôm gương mặt cô, không cho cô có cơ hội tránh thoát.
Hiện tại hắn không quản cái luân lý gì đó nữa, có lẽ là cồn làm cho đầu óc của hắn hôn mê, làm lý trí hắn cũng không còn nữa.
Tay thon dài từ góc váy của cô chui vào, chạm được da thịt hoạt nộn của cô liền lưu luyến quên phản ứng.
Lê Sân nhìn như tránh thoát, trên thực tế lại trộm dùng dùng sức, làm hắn càng có thể đi tới một bước thuận lợi, lâm vào bên trong mông mật mềm mại co dãn của cô.
Lưỡi hắn tiến quân thần tốc, ở trong miệng cô hấp thu chất lỏng điềm mỹ, đầu lưỡi lướt qua hàm trên, tinh tế ɭϊếʍƈ hôn mỗi một góc.
Lê Sân đẩy đẩy hắn, không có thúc đẩy.
Tay kia bắt đầu càng thêm nặng nề lên, từ trong hai chân duyên dáng của cô một đường hướng lên phía trước, chạm đến chỗ tư mật kiều nộn kia của cô, hơi cọ sát hai lần, thân thể cô liền mềm nhũn.
Bởi vì tham dự tiệc tối nên cô mặc quần chữ Đinh (丁), hai nút thắt dây lưng tinh tế căn bản không thể ngăn cản được cái gì. Hắn thoáng lôi kéo, liền chạm được vào hai mảnh trai thịt no đủ, đã dính mật dịch nóng ướt.
Hắn cầm nhuỵ châu, dùng sức véo một cái.
Lê Sân rên rỉ động tác nhẫn nại của cô hóa thành vô hình, cô bóp bờ vai của hắn, móng tay lưu lại dấu vết thật sâu.
Ở thời điểm hai người ý loạn tình mê , động tĩnh bên ngoài lại lớn hơn rất nhiều.
Bọn họ dừng động tác lại.
Triệu Miên hét lên, ôm chăn đơn bao lấy thân thể trần trụi, mà người đàn ông kia đỡ trán, đôi mi nhắm chặt.
Mắt Lê Sân mông lung sương mù nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe.
Người nọ, hình như là bạn trai Triệu Miên!
Đầu Lý Lãng co rút đau đớn từng đợt cho nên hắn đối với sự chất vấn của Triệu Miên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nỗ lực khôi phục thần trí mình.
Hắn nhớ rõ ràng, mình được Triệu Miên nhờ mang La Luân say rượu đi nghỉ ngơi. Nhưng sau lại… Mình giống như bị người đánh hôn mê.
Triệu Miên đã bọc mình đến kín mít, kín không kẽ hở, dùng con ngươi hung hăng liếc hắn:
“Lý Lãng, tốt nhất anh nên giải thích rõ ràng!”
Lý Lãng ngày thường cũng là người được theo đuổi, bởi vì rất có hảo cảm với Triệu Miên mới có thể hạ thấp dáng người mình. Lúc này hắn vốn đã không thoải mái, lại nghe Triệu Miên không khách khí hỏi chuyện, trong lòng cũng không khỏi sinh ra lửa giận:
“Tôi có cái gì để giải thích!”
Tiếng nói Triệu Miên vút cao, nghe có chút bén nhọn:
“Ai cho phép anh nằm ở chỗ này, anh cút đi!”
Lý Lãng không phải là người ngốc, vừa thấy cô ta như vậy, lại kết hợp với hành vi lúc trước của cô ta, còn có cái gì không đoán ra nữa.
Hắn cười lạnh một tiếng, đứng dậy nhặt quần áo của mình lên:
“Ban đầu còn tưởng rằng cô giữ mình trong sạch, không ngờ cũng là một ɖâʍ phụ muốn bò lên giường La Luân, mắt Lý Lãng tôi lúc trước đã bị mù.”
Triệu Miên bị hắn nhục nhã sắc mặt đỏ lên:
“Anh…”
Lý Lãng tròng quần lên, lại cài từng chiếc cúc áo sơmi. Hành vi cảnh giác của Triệu Miên ở trong mắt hắn, có vẻ vạn phần buồn cười.
Hắn tự nhận các phương diện khác đều không kém, lúc trước sở dĩ coi trọng Triệu Miên, chính là cảm thấy trên người cô có cỗ khí chất ngượng ngùng thẹn thùng cực kì hấp dẫn hắn.
Bởi vậy, hắn nơi nơi đều chiếu cố cô, thậm chí thời điểm bị cô xa lánh, hắn còn ra tay giúp đỡ. Hắn không phải không biết trong lòng cô có người khác, nhưng hắn cho rằng, Triệu Miên sẽ nhìn thấy mình.
La Luân là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, người đàn ông như vậy chỉ có thể dùng để ngước nhìn. Triệu Miên là thư ký của hắn, cách hắn rất gần, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa hơn một con sông.
Cô ta đã bị mê hoặc như vậy, không thể đi ra.