Chương 1-2
Tại Minh Dương cung, Tâm Nguyệt quỳ gối trước long sàn của đương kim Thánh Thượng Huyền Vũ đế đã quá hai canh giờ. Đầu gối sớm đã sưng đau tê dại, nhưng hắn vẫn không dám có bất cứ cử động nào. Tuy rằng hắn thân là cửu hoàng tử, nhưng địa vị của hắn so thái giám hạ nhân trong cung thậm chí còn thấp hèn hơn. Ai ai trong cung cũng đều biết rõ Phụ hoàng đối với hắn chỉ có căm ghét cùng oán hận, một vị hoàng tử thất thế không được đối xử tử tế là lẽ dĩ nhiên, suốt mười lăm năm trường, hắn từ nhỏ đã nhận hết bao nhiêu là khinh thường cùng sỉ nhục, chưa hề có một ai đứng ra bảo vệ lấy hắn, vì muốn bảo trụ tánh mạng hắn phải nhẫn nhục chịu đựng qua ngày.
Lúc này, từ cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập mạnh mẽ Huyền Vũ đế, cùng âm thanh vang vọng: “Hoàng Thượng bãi giá hồi cung”, trong lòng Tâm Nguyệt nổi lên từng trận sợ hãi cả người run rẩy. Hắn biết vận rủi của mình đã bắt đầu! Đang khẩn trương hốt hoảng, bỗng nhiên nhìn thấy Huyền Vũ đế đã đi đến trước mặt.
“Ngẩng đầu lên!”
Huyền Vũ đế lạnh lùng phát ra một tiếng mệnh lệnh, Tâm Nguyệt run rẩy hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng mình. Tuổi đã ngoài tứ tuần mà Huyền Vũ đế thoạt nhìn vẫn cao lớn uy vũ, cường tráng dũng mãnh. Dùng vũ lực thống trị thiên hạ hắn nhìn lúc nào cũng giống như đấu sĩ hung tàn dũng mãnh thiện chiến trên sa trường. Lại nhìn xuống thân hình mỏng manh tàn tạ của Tâm Nguyệt nhìn như thế nào cũng không ai nghĩ hắn là con của Huyền Vũ đế.
“Soạt” một tiếng, Huyền Vũ đế thô bạo vạch tìm quần áo Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt biết phụ hoàng đã bắt đầu hành vi man rợ đối với hắn, cực độ sợ hãi, hắn hoảng loạn liều mạng cầu xin: “Phụ hoàng, van cầu người buông tha ta đi! Ta là con thân sinh của người a..”
Lời còn chưa nói dứt, đã bị Huyền Vũ đế vung lên một bạt tay đánh ngã xuống đất. Tâm Nguyệt bị đánh cho khóe miệng chảy ra tơ máu, đau đến khóe mắt ngấn lệ.
“Ngươi còn cư nhiên dám không thuận theo, trẫm tối nay phải trừng phạt ngươi thật thích đáng!”
Huyền Vũ đế một bên hung hăng nói, một bên xách Tâm Nguyệt đang cố giật lùi tránh né, túm lại quăng tới một góc giường. Tâm Nguyệt bị dọa đến khóc không thành tiếng. Huyền Vũ đế một bước tới gần, đôi ba lần liền đem quần áo trên người Tâm Nguyệt lột xuống sạch sẽ. Nhìn Tâm Nguyệt cả người mảnh khảnh trần truồng đầy mị hoặc càng gợi lên dục vọng đang chảy hừng hực trong tâm huyết hắn, dưới thân phân thân đã bắt đầu cương cứng.
Tâm Nguyệt trần như nhộng cuộn mình trên chiếc gường rộng lớn hổ thẹn sợ hãi. Thân hình gầy yếu không ngừng run lên từng đợt.
“Chậc, ngươi cùng với ả kỹ nữ đê tiện mẹ ngươi quả là giống hệt nhau!”
Huyền Vũ đế hung hăng phun ra từng lời, cũng tuần tự cởi bỏ long bào. Thân thể ngâm đen cường tráng hướng tới tấm thân đơn bạc của Tâm Nguyệt áp chặt lên giường.
Tâm nguyệt bất đắc dĩ phát ra một tiếng rên rĩ, Huyền Vũ đế đè hắn nằm ngửa trên giường, đưa hai chân thon dài của hắn mạnh mẽ bài khai sang hai bên hông. Tâm Nguyệt thừa biết bước tiếp theo phụ hoàng hẳn sẽ làm gì, loạn luân sỉ nhục cùng với cực độ sợ hãi khiến hắn thống khổ nhắm chặt hai mắt lại!
Nhìn vào giữa hai chân Tâm Nguyệt, bí huyệt mê người từ từ hiện ra trước mắt không sót chỗ nào, Huyền Vũ đế rốt cuộc khống chế không được, mạnh mẽ nhất hướng về phía trước, đưa phân thân cương cứng bắt đầu tiến nhập bí huyệt nhỏ hẹp Tâm Nguyệt.
“A…..” Tâm Nguyệt phát ra tiếng thét thảm thiết tê tâm liệt phế. Tuy rằng đã vô số lần bị phụ hoàng tàn nhẫn xâm phạm, nhưng cái loại cảm giác đem thân xác xé thành hai mảnh tột cùng thống khổ chưa bao giờ suy giảm trong hắn. Mỗi lần như thế đều đau đến cơ hồ hôn mê bất tỉnh.
Tiếng thét thảm thiết ấy không hề làm cho Huyền Vũ đế sinh ra nửa điểm thương hại nào, mà ngược lại càng kích thích dục vọng tà ác ngược đãi trong hắn dâng cao. Thân mình nhất cử, cự vật của Huyền Vũ đế bắt đầu trong nội bích nhỏ hẹp của Tâm Nguyệt ra sức tống đẩy. Bởi vì không có vật bôi trơn khiến phân thân ở trong nội bích ma sát rất khó khăn, Huyền Vũ đế cũng từ từ cảm thấy được đau đớn, nhưng cái loại cảm giác này không làm hắn chùn bước, ngược lại càng làm hắn cảm thấy càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng kích thích thỏa mãn.
Nhưng đối với Tâm Nguyệt mà nói, đây không khác gì một loại khổ hình tr.a tấn. Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy phân thân của phụ hoàng tựa như thiết trụ thiêu đốt, ở hạ thân hắn mạnh mẽ tống đẩy, vô tình làm bỏng rát nội bích non mềm của hắn. Huyền Vũ đế mỗi một lần thúc mạnh đều khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lịch, làm cho hắn đau đớn đến ch.ết đi sống lại cả trăm lần.
Huyền Vũ đế càng ngày càng phấn khích, tiếng thét thống trường kia lại giống như một loại phụ dược trợ hứng. Hắn không ngừng thở hổn hển, tiến vào trạng thái điên cuồng mê loạn, động tác thuần thục càng lúc càng dồn dập mạnh mẽ. Nội bích của Tâm Nguyệt hoàn toàn bị phá vỡ, máu theo mật động tràn ra lan dần thấm đẫm trên tấm đệm giường trắng tinh.
Huyền Vũ đế tàn nhẫn quyết phải đem Tâm Nguyệt tr.a tấn đến hấp hối, làm cho tiếng thét thống cùng bi ai kia phải biến thành tiếng rên rỉ hoan ố tục tĩu mới thôi.
Nhìn bộ dáng thống khổ của Tâm Nguyệt, khiến trong lòng Huyền Vũ đế dậy lên một tia tàn nhẫn khoái ý!
“Đồ tiểu đê tiện! Ta muốn cho ngươi phải sống không bằng ch.ết!!”
Nhìn gương mặt lãnh khốc hung tàn của phụ hoàng, Tâm Nguyệt hiểu được tối nay phụ hoàng sẽ không dễ dàng gì buông tha cho hắn. Hạ thể không ngừng truyền đến từng trận đau nhức đã hoàn toàn phá hủy ý chí hắn, vì cố nén đau đớn răng cắn chặt môi dưới đến xuất huyết. Hắn thật sự không rõ Huyền Vũ đế là cha thân sinh ra hắn vì cớ gì lại đối đãi với hắn tàn nhẫn như thế. Sau tang lễ của mẫu thân thì phụ hoàng đã trở thành chỗ dựa duy nhất của hắn, là người thân duy nhất của trong cõi đời cô tịch của hắn. Nhưng không như hắn nghĩ, phụ hoàng lại dị thường đối đãi hà khắc với hắn, phụ hoàng đối các hoàng tử khác sủng ái có thừa, duy chỉ đối với hắn – vị cửu hoàng tử này lại cực kỳ căm ghét cùng oán hận. Mà thật ra cũng chưa bao giờ đối đãi với hắn như một hoàng tử cả, luôn luôn ở trước mặt mọi người vũ nhục tr.a tấn hắn, hễ lỡ tay làm sai bất cứ chuyện gì nhỏ nhặt sẽ lập tức bị lôi ra đánh đập. Khi hắn lên mười hai lại tàn nhẫn cường bạo hắn, ở trong lòng phụ hoàng duy chỉ có biến thái cùng *** ngược, từ nhỏ thân thể này đã không ngừng bị tàn phá. Với thân thể suy yếu bất lực của hắn căn bản không thể nào phản kháng nổi, từ nay về sau chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh trở thành công cụ tiết dục cho phụ hoàng! Nhưng nỗi ám ảnh tội ác loạn luân ấy lúc nào cũng hành hạ tr.a tấn tâm tư hắn, lại khiến hắn thống khổ khôn cùng!
Đột nhiên phân thân Huyền Vũ đế cuồng khiếu đứng dậy, Tâm Nguyệt biết phụ hoàng đã cao trào lên tới đỉnh. Lúc này vẻ mặt Huyền Vũ đế gần như cuồng dại. Giống như động dục dã thú liều mạng đâm vào Tâm Nguyệt, động tác cuồng dã cực kì thô bạo. Tâm Nguyệt bị hắn thúc sâu, cả người chấn động hoảng loạn, long sàn hoàn toàn như hòa cùng nhịp độ phát ra những thanh âm loạn hưởng chói tai. Tột cùng thống khổ đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tâm Nguyệt, ý thức hắn trôi đi tán loạn trong cơn mê.
Ngay lúc Tâm Nguyệt sắp hôn mê, Huyền Vũ đế cuồng dại thét lớn, gắt gao chế trụ thắt lưng hắn, thân thể cương gồng thẳng tắp, đem dịch thể tích tụ đã lâu cuồng vọng bắn vào trong cơ thể Tâm Nguyệt!
Sau khi phát tiết xong, Huyền Vũ đế thở ra một hơi dài thỏa mãn. Bỗng nhiên phát hiện Tâm Nguyệt đã ngất đi tự lúc nào, nhất thời giận dữ! “Chát” một cái tát long trời giáng xuống!
Tâm Nguyệt rên rỉ một tiếng lờ mờ mở mắt, nhìn thấy phụ hoàng thú tính phát tiết xong vẫn đang cưỡi trên thân mình, lại phẫn nộ trừng mắt nhìn mình. Lúc này Tâm Nguyệt tóc tai tán loạn nước mắt đầy mặt, sắc mặt tái nhợt dọa người. Phía sau hạ thân đau đớn kiệt lực ngay cả khí lực động ngón tay cũng không có. Hạ thể sưng lên cảm giác thống khổ làm hắn lại yếu ớt phát ra một tiếng rên rỉ.
Huyền Vũ đế nhìn Tâm Nguyệt bị mình tr.a tấn không ra hình người, trên khóe miệng lại hiện ra một tia cười tàn nhẫn! Bàn tay thô ráp to lớn mân mê trên làn da mềm mại của Tâm Nguyệt.
“Cảm giác thế nào, có thích không?! Tâm Nguyệt!” Huyền Vũ đế lạnh lùng nói.
Tâm Nguyệt khiếp đảm khủng hoảng cực độ nhìn người phụ hoàng đang cưỡi trên thân mình, run rẩy đến một chữ cũng không nói nổi.
Huyền Vũ đế lạnh lùng cười, rốt cục rời khỏi người Tâm Nguyệt đi xuống, xoay người phất long bào lên thân.
Tâm Nguyệt kinh ngạc nhìn phụ thân nhanh như vậy đã buông tha cho hắn, Huyền Vũ đế đang lúc tráng niên, tinh lực dư thừa, mỗi hồi đều phải liên tục xuất môn vài lần, hoặc phải đem hắn chà đạp đến hấp hối mới bỏ qua. Như thế nào đêm nay Huyền Vũ đế mới phát tiết một lần đã thỏa mãn rời đi?
Tâm Nguyệt vô lực nằm trên giường, vừa kinh vừa sợ nhìn theo phụ thân hoang mang không biết kế tiếp sẽ còn thứ gì phát sinh nữa. Hắn lờ mờ dự cảm chắc chắn còn có một sự trừng phạt kinh hoàng nào đó đang chờ hắn phía trước.
Quả nhiên Huyền Vũ đế đột nhiên nắm đầu hắn vươn một tay lôi hắn từ trên giường dưới ném mạnh xuống đất. Thuận tay lấy một chiếc roi da treo hờ trên tường, hung hăng hướng thân thể trần trụi của Tâm Nguyệt quất xuống. Tâm Nguyệt té trên mặt đất hoảng loạn trốn tránh, nhất thời không kịp trên lưng đã trúng một roi, đau đớn khiến hắn thét lớn thảm thiết.
Huyền Vũ đế hắc hắc cười lạnh nói: “Như vậy mới thích chứ!” Nói xong roi da trong tay không ngừng quất xuống.
Mấy roi qua đi khiến Tâm Nguyệt đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tiếng thét thống trường thê tịch không ngừng quanh quẩn vang vọng Minh Dương cung.
Nhìn Tâm Nguyệt thân thể trần truồng tái nhợt chằng chịt vết roi đỏ, càng khơi dậy bản tính say máu hung tàn của Huyền Vũ đế. Trong tay roi da càng lúc càng tàn bạo giáng xuống. Tâm Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất hoài công giãy dụa, mặc cho hắn kêu gào cầu xin như thế nào ngọn roi vô tình vẫn rơi xuống như mưa trên tấm thân suy gầy đơn bạc của hắn.
Chỉ chốc lát, Tâm Nguyệt đã bị đánh cho cả người đầy máu, tiếng thét thảm thiết cũng biến thành vô lực rên rỉ. Dần dần Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ ngay cả khí lực để rên la cũng tựa như tan biến.
Huyền Vũ đế vừa thấy hắn như muốn ngất đi, đột nhiên dừng tay, thượng chân đá thật mạnh trên người Tâm Nguyệt, hung hăng nói: “Tưởng có thể dễ dàng ngất đi như vậy ư! Trẫm đêm nay vẫn còn chơi chưa đủ mà!“
Tâm Nguyệt mềm nhũn nằm trên mặt đất, cả người bị roi da quất vào như lạc hỏa đau đớn, thân thể kiệt lực rã rời. Vừa nghe thấy Huyền Vũ đế nói như vậy, không khỏi đau khổ cầu xin: “Phụ hoàng, xin người tha cho ta đi! Ta thật sự không chịu nổi nữa đâu, ta đau lắm….”
Huyền Vũ đế nhìn cái bộ dáng van nài đáng thương này của Tâm Nguyệt không chút động lòng, ngược lại trong lòng càng tăng thêm cái ý niệm muốn tr.a tấn hắn, lăng nhục hắn! Nghĩ vậy phân thân dưới thân kiềm không được lại cương cứng, trong lòng dục hỏa dấy lên lần nữa.
Tâm Nguyệt nhìn biểu hiện trên người phụ thân liền hiểu được sắp tới sẽ phát sinh thứ gì, trong tâm thức nhất thời hoảng loạn tình trạng hiện giờ của mình cực kì yếu nhược làm sao đủ sức chịu đựng thêm lần nữa bị phụ thân chà đạp. Càng nghĩ càng sợ thân hình không kiềm trụ được, kịch liệt run rẩy.
Huyền Vũ đế nhìn ra Tâm Nguyệt trong lòng vô cùng sợ hãi, không mời mà gọi càng khiến dục vọng trong hắn dấy lên tăng vọt. Hắn đem mặt Tâm Nguyệt mạnh mẽ ấn ngã xuống đất, với tay lên giường lấy xuống một cái gối dày lót dưới bụng Tâm Nguyệt, mông Tâm Nguyệt liền được nâng lên, ẩn hiện trong bờ mông non mềm bí huyệt mị hoặc dần lộ rõ.
Huyền Vũ đế nhìn xuống bờ mông trải dài vết thương đá mạnh một cước, quát lớn: “Dạng hai chân ra mau!”
Tâm Nguyệt đau đến khóe mắt tràn lệ, nào dám không tuân mệnh, vội vàng khuất nhục đem hai chân dạng ra thật rộng.
Huyền Vũ đế nhanh chóng cởi long bào quỳ trên mặt đất dùng đầu gối đặt tại cẳng chân đương dang rộng của Tâm Nguyệt, hai tay ghì chặt mông và eo hắn, đem dị vật thô to lần nữa hung tàn đâm xuyên thân thể Tâm Nguyệt. Khiến hắn đau đớn đoạn trường thét lên thảm thiết.
Huyền Vũ đế khinh miệt mắng: “Tiểu tiện nhân, đêm nay ta sẽ cho ngươi phải hưởng hết lạc thú này!”
Nói xong hai tay nắm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Tâm Nguyệt, đem bờ mông non mềm cùng hạ thân chính mình mãnh liệt va chạm qua lại. Dị vật thô to trong bí huyệt nhỏ hẹp của Tâm Nguyệt rất nhanh tống đẩy. Mãnh liệt ma sát khiến hạ thân Huyền Vũ đế không ngừng sinh ra khoái cảm, khoái cảm nhanh chóng lan tràn khắp thân thể thì Huyền Vũ đế lại càng say đắm trong vũ điệu *** cuồng bạo ngược ấy.
Tâm Nguyệt bị dồn ép bức ch.ết đi sống lại, trên người vết roi xót đau giống như liệt hỏa thiêu đốt, mà phía sau lại bị tàn nhẫn xâm phạm. Song diện công kích khiến hắn chìm trong thống khổ, chỉ biết cố nén đau đớn cắn nát môi dưới đến xuất huyết.
Vì như sắp đến hồi xuất tinh, Huyền Vũ đế cực kỳ phấn khởi, phân thân dưới thân cứng rắn như thiết bổng, trong hậu đình Tâm Nguyệt càng thô bạo thúc mạnh về phía trước, như muốn đem tấm thân nhỏ gầy kia tàn bạo xé thành hai mảnh.
Tâm Nguyệt bị đánh đập sớm đã suy yếu không chịu nổi, như thế nào có thể chịu được cuồng phong bão vũ cường bạo tàn phá, không bao lâu sau đau đến toàn thân mất đi tri giác mơ hồ bất tỉnh.