Chương 24
Ngoài cửa thành Đông ở Minh Dương cung, đại đội nhân mã của phủ Bình Nam vương đang ở ngoài nhàm chán chờ đợi, chủ nhân vào cung đã quá hai canh giờ mà vẫn chưa giải quyết xong mọi việc để còn trở về, thị vệ trưởng buồn bực nhìn trời xem đất, thầm nghĩ: Mặt trời đã ngã về Tây, ánh chiều buông xuống cũng đã nhuộm đỏ thành một góc trời tím, cứ thế này e là hết hôm nay thể nào cũng chẳng đi được.
Đang lúc thị vệ trưởng âm thầm cân nhắc thì thấy Bình Nam vương từ lối ra ở cửa cung vội vàng bế theo một vật gì đó bước nhanh về phía họ. Thị vệ trưởng thấy vậy liền vội vã bước tới nghênh đón, tiến đến gần mới nhìn rõ thứ Vương gia đang ôm trong tay chính là một tấm chăn bông mềm mại đương bao bọc thân mình một người!
Thị vệ trưởng không khỏi sửng sốt mở to hai mắt nhìn lại thật kỹ, mới nhận ra người trong tấm chăn đó chính là Tâm Nguyệt đã theo Bình Nam vương tiến cung khi nãy! Ngay lúc này sắc mặt hắn trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đã chìm sâu vào hôn mê bất tỉnh.
Thị vệ trưởng đang định mở miệng hỏi lại, thì nghe thấy Bình Nam vương lớn tiếng phân phó: “Mau vào trong xe ngựa quăng hết các thứ góc cạnh ra ngoài, rồi thay vào mấy tấm đệm giường thật lớn cho ta!” Thị vệ trưởng chợt nghe thấy ngữ khí Vương gia có chút run run, không khỏi tâm sinh nghi hoặc, ngẩng đầu lên chỉ thấy thần sắc trên mặt Vương gia hiển hiện sự vội vã khẩn trương dị thường, hoàn toàn trái biệt với dáng vẻ thong dong đỉnh đạc mọi khi.
Thị vệ trưởng tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng là người vốn được huấn luyện nghiêm ngặt hắn không rỗi hơi nghĩ ngợi quá nhiều, lập tức chỉ huy bọn hạ nhân dựa theo sự dặn dò của Bình Nam vương mà chia nhau thực hiện.
Chỉ trong chốc lát, chiếc xe ngựa xa hoa rộng lớn đã được trang hoàng mọi thứ đâu vào đấy, những thứ dư thừa bên trong xe đều đồng loạt được tháo dỡ, một lớp chăn bông thật dày thêu dệt bằng loại gấm thượng hạng được lót kín bên trong lòng xe – thoạt nhìn tựa như một chiếc giường di động to lớn thoải mái và mềm mại.
Bình Nam vương thật cẩn thận đặt ngang Tâm Nguyệt lên trên lớp chăn đệm dày, lại với tay lấy ra một tấm chăn mỏng ôn nhu đắp lên người hắn. Dù động tác rất nhỏ cũng làm cho người trong cơn mê bị đau lay tỉnh lại, thổn thức khẽ rên lên một tiếng. Bình Nam vương thầm than một hơi rồi quay đầu hướng tên thị vệ trưởng phân phó: “Khởi hành đi, bảo xa phu cẩn thận một chút, đừng để xe chạy quá xốc nảy.” Nói xong cũng tự mình chui vào xe ngựa, nhẹ nhàng buông rèm che xuống.
Cử chỉ của Bình Nam vương đột ngột thay đổi khác thường làm cho thị vệ trưởng không khỏi kinh ngạc, âm thầm nghi vấn. “Tại sao Vương gia đột nhiên lại đối đãi tử tế với tên tiện nhân đó, còn săn sóc ôn nhu kỹ lưỡng như vậy? Thật là quái lạ!” Thị vệ trưởng khó hiểu sờ tay gãi đầu mang vẻ mặt mơ hồ chấp hành mệnh lệnh.
Tiếp sau đó là thanh âm thúc ngựa vang lên khí thế, hàng ngũ xa mã của Bình Nam vương từ từ di chuyển tựa như một con quái vật khổng lồ kéo dài thườn thượt cả trăm dặm chậm rãi nhu động, chậm rãi rời khỏi khinh thành vốn đương phồn hoa náo nhiệt.
Tuy rằng xa phu điều khiển xe ngựa rất cẩn thận và bình tĩnh, nhưng lúc xe lăng bánh vẫn tránh không được phải có chút chấn động nho nhỏ. Và, chỉ một chút này đối với người bình thường mà nói chẳng hề sinh ra mảy may khó chịu nào, nhưng lúc này đối với một người đang bị trọng thương như Tâm Nguyệt mà xét thì hẳn rằng không gì khác hơn hệt như quỷ hiện hình đòi mạng!
Thân xe mỗi lần xốc nảy Tâm Nguyệt liền giống như từ địa ngục trổi dậy, toàn thân lởm chởm vết thương không ngừng điên cuồng kêu gào, song song với hạ thân được Huyền Vũ đế ngự ban cho thứ dị vật đáng sợ thay nhau hành hạ tr.a tấn sống không bằng ch.ết.
Ngồi một bên canh giữ, Bình Nam vương nhìn thấy cảnh tượng chật vật trước mặt, tim bỗng chốc đau thắt như toan đao loan phế, hắn biết Tâm Nguyệt lúc này tất nhiên vạn phần thống khổ, hắn rất muốn mở lời nói vài câu an ủi cho vị thiếu niên đáng thương đó, nhưng bởi vì bản tính tự ngạo xưa nay luôn là kẻ ăn trước ở trên thiên hạ, giờ phút này không biết phải nói như thế nào mới là ôn nhu.
Tâm Nguyệt tuy rằng đau đớn ch.ết đi sống lại, nhưng ở trước mặt Bình Nam vương cũng không muốn có phần nào yếu thế! Hắn trong lòng cực độ căm hận con người này, bởi vậy cho dù đem môi dưới cắn nát xuất huyết cũng quyết không phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ! Chính lúc này cả Bình Nam vương cũng không thể nhịn nổi, bèn thấp giọng mở lời, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Tâm Nguyệt, nếu ngươi đau đến như vậy thì cứ kêu ra thành tiếng đi! Như thế sẽ dễ chịu hơn được một chút a.”
Tâm Nguyệt phóng ánh mắt suy yếu nhìn hắn, ánh mắt kia mặc dù không hề bén nhọn lăng lợi nhưng đôi con ngươi tăm tối trong trẻo đó lại mang theo quá nhiều vẻ lạnh lùng oán tuyệt phút chốc làm cho Bình Nam vương toàn thân phát lãnh, nén không được nhẹ nhàng run lên. Hắn biết rõ bản thân gây nghiệp nặng nề, bao nhiêu nỗi hối hận dày vò nhất tề dậy lên, hổ thẹn và căm giận bản thân đến mức không thể ngay lập tức ch.ết đi……
Đoàn xe của Vương phủ tập tễnh mà đi, xa phu vì sợ xe ngựa xốc nảy nên không dám thúc ngựa quá nhanh, phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới chậm rãi rời khỏi kinh thành. Vừa đặt chân ra khỏi địa phận kinh đô, đường xá liền trở nên gồ ghề khó đi, tránh không khỏi xe ngựa cũng bắt đầu chao đảo nghiêng ngã.
Bình Nam vương tận mắt nhìn thấy Tâm Nguyệt càng ngày càng phát ra thống khổ, lộ ra gương mặt tuấn nhã thanh tú vì đau mà co rúm run rẩy, mồ hôi trên trán thi nhau tràn ra dính ướt cả mái đầu tóc loạn rối bời. Bình Nam vương cau mày lo lắng không thôi, lẳng lặng suy xét, chưa đi được nửa ngày đã đau thành bộ dạng như vậy, từ đây về Tương thành mất những bốn năm ngày thì làm sao hắn chịu nổi được!?
Thoáng chốc, trời đã sẫm tối, ánh tà dương buông mình nhường chỗ cho đêm sâu tràn về, đoàn xe đi đến một thị trấn nhỏ rồi nán lại dừng chân bên quán trọ ven đường, Bình Nam vương phỏng chừng mọi người cũng đã mệt mỏi và đói lã, liền ra lệnh toàn thể đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi. Thị vệ trưởng mời Bình Nam vương xuống xe dùng bữa, Bình Nam vương không muốn rời đi Tâm Nguyệt nên sai bọn hạ nhân đem đồ ăn bưng hẳn vào trong xe.
Đồ ăn được bày đến trước mặt, Bình Nam vương cũng không màng đến bụng mình đang nhiệt liệt kêu rên đình công, múc ra một chén canh nóng rồi tự tay đút cho Tâm Nguyệt ăn, lúc này thần trí Tâm Nguyệt đã mơ hồ không rõ, vừa mở mắt thì thấy ngay Bình Nam vương đang kề cận bên cạnh, lập tức ngậm chặt lại đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc. Bình Nam vương biết hắn muốn nôn mửa liền đặt thìa đến trước miệng hắn, vị hương của canh nóng thoảng ra khiến Tâm Nguyệt từng trận mê muội, trong mơ mơ màng màng vô thức để mặc nó chảy xuôi xuống họng.
Sau khi Bình Nam vương khó khăn lắm mới đút hết chén canh, thì Tâm Nguyệt cất tiếng nói không nuốt nổi thứ gì vào nữa, mi mắt nặng nề khép lại từ từ ngất đi. Bình Nam vương cũng không còn tâm trí ăn cơm, liền ra lệnh hạ nhân bưng đồ ăn lui ra.
Lúc này trời đã tối hẳn, tất cả mọi người đều hy vọng có thể dừng chân ngủ lại qua một đêm, nhưng Bình Nam vương nhớ tới Huyền Vũ đế trước khi rời đi có phân phó thứ đương nằm trong người Tâm Nguyệt nếu một ngày chưa tới Tương thành thì tuyệt đối không được lấy ra, nếu sớm một ngày trở lại Tương thành, Tâm Nguyệt liền sớm được một ngày giải thoát. Bởi vậy hắn kiên quyết hạ lệnh không được dừng lại mà lập tức khởi hành suốt đêm, tranh thủ sớm ngày trở về Tương thành.
Tất cả mọi người đều mang sự mệt mỏi uể oải chậm rãi khởi động, đội ngũ khổng lồ của Vương phủ lần nữa bước đi trên con đường gập ghềnh phía trước.
Xe ngựa Vương phủ cũng bắt đầu vận động di chuyển, Tâm Nguyệt lập tức đau đớn hoàn toàn thanh tỉnh, đường mày anh tuấn mảnh mai lại gắt gao thu về một chỗ. Bình Nam vương đau lòng cực độ nén mình ôn nhu lên tiếng: “Cố một chút nữa thôi Tâm Nguyệt, đợi đến lúc hồi Tương thành thì mọi chuyện đều ổn thỏa hết!” Tâm Nguyệt bặm chặt đôi môi trắng bệch không hề mảy may để ý đến hắn. Bình Nam vương chỉ cảm thấy phía ngực đau thắt như có một sức mạnh vô hình bóp nghẽn, khó chịu đến mức hắn không tài nào thở nổi.
Đến nửa đêm, tình trạng của Tâm Nguyệt càng ngày càng trở nặng, lúc này hắn đã lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Bình Nam vương lấy tay khẽ chạm hai má hắn có chút đỏ ửng dị thường, bất ngờ phát giác từ tay mình truyền đến từng trận nóng ran. Trong nhất thời Bình Nam vương chợt hoang mang sợ hãi, vội vàng phân phó hạ nhân tìm ngay một cái khăn thấm nước đắp lên trán hắn.
Chỉ chốc lát sau, trong cơn mê Tâm Nguyệt bắt đầu mê sảng nói bừa, không ngừng lẩm bẩm: “Phụ hoàng… tha ta đi… ta không chịu nổi nữa rồi… tha ta đi….” Ngữ điệu the thé van nài làm cho Bình Nam vương vừa nghe thấy tim chợt đau như đao cắt cực độ khó chịu.
Bỗng nhiên Tâm Nguyệt chuyển giọng khóc ầm lên, vẻ mặt cùng cực thống khổ, đôi tay khô gầy quơ quào trong vô vọng muốn tìm đường thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng phi thường đáng sợ. Bình Nam vương thấy thế vội vàng nắm chặt tay hắn lay gọi hắn dậy: “Tỉnh, tỉnh dậy đi… Tâm Nguyệt… ngươi mau tỉnh dậy đi.”
Tâm Nguyệt vẫn không hề tỉnh lại mặc khác vẫn tiếp tục mơ hồ nức nở, thì thào kêu rên: “Mẹ… mẹ ơi… người ở đâu… mau… mau tới cứu con đi… mẹ… mẹ ơi…” Sau tiếng gọi tuyệt vọng vừa chấm dứt là từng giọt nước mắt bi thương tràn ra gần như muốn phủ lấp hết toàn bộ quãng đời thống khổ còn lại.
Bình Nam vương nghe xong tâm can vỡ nát, hốc mắt chợt cay xè nóng rực, hai hàng nhiệt lệ bất tri bất giác rơi xuống không hay……
Tản sáng hôm sau, Bình Nam vương nhìn ra mọi người cũng đã quá độ mệt mỏi, liền ra lệnh đội ngũ dừng lại bên quán trà tìm chỗ nghỉ ngơi rồi dùng điểm tâm sáng. Lúc này Tâm Nguyệt cũng từ từ tỉnh dậy. Bình Nam vương bưng vào một bát cháo nóng đến đút hắn uống nhưng hắn lại khẽ lắc đầu, thanh lệ trong mắt thản nhiên rơi xuống, thổn thức nói: “Để cho ta ch.ết ở đây đi! Ta không muốn đi tiếp nữa….” Bình Nam vương suy sụp buông bát xuống, ngập ngừng đáp lại: “Cố một chút nữa thôi, chỉ cần đến Tương thành là có thể giải thoát rồi……”
Tâm Nguyệt giương mắt nhìn chằm chằm hắn bỗng nhiên thu hết toàn thân khí lực cười lạnh hai tiếng, tiếp theo lại ảm đạm lên tiếng: “Cái phụ hoàng muốn chính là không để ta còn sống mà trở lại Tương thành! Song song với sự dày vò thống khổ trên đường đau đến chí tử, còn không bằng để cho ta ngay tại đây bình yên ra đi……”
Bình Nam vương kinh ngạc nhìn trân trân vào hắn càng không biết nên mở miệng trả lời như thế nào mới đúng……
Tâm Nguyệt nhìn thấy hắn im lặng không nói, bỗng nhiên kích động mạnh mẽ quay đầu về phía hắn tê thanh gào khổ: “Ta cả đời này chưa bao giờ từng hưởng qua một ngày sống bình yên, chẳng lẽ ngay cả ch.ết cũng không thể cho ta một lần thống khoái hay sao!?”
Nhìn gương mặt bi phẫn đến tuyệt vọng tưởng chừng như ch.ết ấy, Bình Nam vương chưa bao giờ từng kinh ngạc như thế, hắn cắn chặt răng như hạ một quyết định rất lớn nghiêm nghị dõng dạc nói to: “Bổn vương tuyệt sẽ không để ngươi phải ch.ết như vậy! Bổn vương nhất định sẽ tạo ra một cuộc sống mỹ mãn cho ngươi!”
“Ha ha… vậy sao!?” Tâm Nguyệt vừa nghe xong một câu nói hoang đường nhất trên đời từ trước tới nay, khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên, trên gương mặt tràn ngập ý cười khinh miệt bất tín. Hắn rất muốn giương miệng cười lớn thật to, nhưng thân thể chỉ có đủ khí lực để cười đến chừng đó.
Bình Nam vương cũng không để ý nhiều tới hắn, vén tấm màn nhung lên rồi ló người ra gọi thị vệ trưởng đến phân phó: “Mau, đi tìm một vị đại phu gần nhất đến đây cho ta, càng nhanh càng tốt!” Thị vệ trưởng bắt gặp vẻ mặt Vương gia lo lắng khó hiểu lập tức không dám chậm trễ nhanh chóng y lệnh hành động.
Chỉ chốc lát thị vệ trưởng đã dẫn theo một đại phu trở về, vị đại phu kia độ chừng bốn mươi, tư thế đoan chính, chất giọng trầm ổn nhìn qua hẳn là một vị lương y có dày dạng kinh nghiệm. Bình Nam vương vội vàng mời hắn vào trong xe. Vị đại phu đó vừa thấy thương thế Tâm Nguyệt gương mặt chợt biến sắc hoảng sợ, rồi đến khi nhìn xuống hạ thân Tâm Nguyệt thảm trạng kinh liệt càng nhịn không được căm giận lên tiếng: “Là ai làm vậy!? Quả thực là không còn tính người!” Bình Nam vương thầm nghĩ nếu nói ra đây chính là đương kim Thánh Thượng gây nên hắn lúc ấy không biết sẽ còn hiển hiện biểu tình gì nữa.
Đại phu từ trong hòm thuốc tùy thân lấy ra một ít cao dán giúp Tâm Nguyệt xử lý miệng vết thương lần nữa, Tâm Nguyệt mặc dù đau đớn không chịu nổi nhưng vẫn cố nén không rên một tiếng. Băng bó xong, đại phu nhìn xuống thứ đang chôn sâu trong bí huyệt Tâm Nguyệt, liền trầm giọng nói: “Thứ này, nếu muốn lấy ra chắc chắn là hao tốn không ít khí lực a!” Bình Nam vương do dự một chút rồi bấm bụng quả quyết đáp lại: “Có mất bao nhiêu công sức cũng nhất định phải lấy ra bằng được!”
Tâm Nguyệt vừa nghe dứt lời ấy, cả người chấn động. Huyền Vũ đế đã dặn dò rất kỹ còn chưa đến Tương thành thì tuyệt đối không được lấy vật đó ra, mà lúc này Bình Nam vương làm vậy chẳng khác nào làm trái lời thánh chỉ, chẳng lẽ hắn không sợ Thánh Thượng sẽ trách tội hay sao!? Nghĩ đến đây, Tâm Nguyệt không nói lời nào đảo mắt hướng nhìn Bình Nam vương, mà Bình Nam vương cũng đang chăm chú nhìn hắn, bốn mắt tương giao, trong mắt hai người đều ánh lên một tia lóe sáng dị thường.
“Là muốn tạ lỗi ư? Bấy nhiêu thôi sao!?” Tâm Nguyệt phẫn hận thầm nghĩ. Trong chớp mắt nét mặt lại khôi phục thành vẻ lạnh lùng oán tuyệt ban đầu.
Đại phu nhanh tay nâng tấm thân trần trụi của Tâm Nguyệt lật lại, đặt người hắn nằm sấp xuống dưới, rồi kê mấy tấm nệm lớn gấp lại lót dưới bụng hắn, khiến cho mông hắn cao cao nhếch lên, hạ thân thê thảm khiến người ta nhìn qua kinh hãi cũng dần dần hiển lộ rõ ràng.
Tư thế hổ thẹn như vậy lập tức kiến Tâm Nguyệt hồi tưởng về mớ kí ức xa xôi của những đêm ngày bị Huyền Vũ đế vô số lăng nhục, hắn bi ai nhắm chặt hai mắt run sợ chờ đợi những đợt thống khổ kế tiếp buông xuống.
Quả nhiên tột cùng đau đớn! Chỉ một cái chạm khẽ của đại phu đã khiến Tâm Nguyệt mãnh liệt phản ứng. Hắn không khỏi âm thầm cười khổ: Thật muốn lấy nó ra, không biết sẽ còn đau thành cái dạng gì nữa!?
Đại phu trầm tư một lúc lâu rồi mới từ trong hòm thuốc tìm ra cái nhíp đặc chế bằng trúc bản, dùng ngữ khí ôn hòa nói với Tâm Nguyệt: “Một lát nữa đây, khi bắt đầu hạ thủ chắc chắn sẽ rất đau, vị công tử này xin hãy cố chịu đựng một chút nha!” Nói xong liền đem cây nhíp thật cẩn thận từng chút một tiến vào bí huyệt Tâm Nguyệt.
“Ư… hm….” Tâm Nguyệt đột nhiên run lên dùng hết khí lực còn lại nắm chặt chăn đệm dưới thân.
Đại phu tuy rằng cũng đau lòng nhưng một khi xuống tay lại không chút lưu tình cố tiếp tục động tác, tiểu huyệt kia của Tâm Nguyệt sớm đã bị phân thân bức đầy tắc nghẽn, da thịt xung quanh bị kéo căng cực độ cố không còn một tia khe hở. Đại phu phải mất phần lớn khí lực mới đem cây nhíp cắm vào được một chút, nhưng cứ như vậy lại bị giả phân thân phía trong cường liệt chống đỡ khiến miệng vết thương càng rách lớn hơn nữa, vốn phần còn đọng lại bên ngoài vết thương tức thì lại nứt ra vỡ toang, máu tươi theo đó từng giọt trào ra, lập tức biến hạ thân Tâm Nguyệt thành một mảng huyết nhục mơ hồ.
Bình Nam vương nhìn thấy cực kì khó chịu, thầm nghĩ đây quả thực chẳng khác nào một vòng khổ hình tr.a tấn mới! Đảo mắt nhìn sang Tâm Nguyệt chỉ thấy người thiếu niên kia gắt gao chau mày hai mắt nửa khép nửa mở, mồ hôi lạnh chảy ra giàn giụa hiển nhiên sự đau đớn lên đến tột cùng.
Đại phu hạ thủ dùng một chút lực đẩy nhíp vào sâu bên trong thêm một khoảng nữa, máu tươi phút chốc càng trào ra liên tận. Tâm Nguyệt không thể kiềm nổi, phát ra một tiếng gào thảm thiết thê lịch. Bình Nam vương cùng đại phu đều sợ tới mức trong lòng chấn động, vị đại phu đó nhìn sang Bình Nam vương nhất thời do dự ngừng thủ.
Tâm Nguyệt cuồng thở mấy hơi cố hết sức rướn người nói: “Dừng tay… Không cần lấy ra… để mặc ta ch.ết đi… không cần lo cho ta… để ta ch.ết đi mà…” Bình Nam vương tiến gần nắm chặt tay hắn, ôn nhu nói: “Tâm Nguyệt ráng thêm một chút nữa thôi, sắp xong rồi…” Tâm Nguyệt bị hắn chạm vào nhất thời muốn vung tay thoát khỏi, bất đắc dĩ lúc này lại đau đến hư thoát cả người vô lực, chỉ có thể dùng một đôi mắt ai oán lạnh lùng trừng lớn nhìn hắn.
Bình Nam vương bị lưỡng đạo lãnh quang đâm thẳng vào ngực, đau lòng buông lỏng tay ra, càng không dám liếc mắt nhìn thẳng vào Tâm Nguyệt.
Đại phu thừa dịp hít sâu một hơi, đâm thẳng cây nhíp vào tận trong bí huyệt.
“A a a a a a a…….” giữa tiếng kêu gào thê thảm của Tâm Nguyệt, cây nhíp đó từng chút gian nan dần dần trượt vào được hơn một nửa.
“Đau quá!… Dừng tay đi!… Đừng động vào nó nữa… Ư ưmm…” Tâm Nguyệt cả người run rẩy dữ dội, gọi với ra sau vô hình dung biến tiếng gào tê thanh kiệt lực thành từng đoạn âm hưởng nức nở kéo dài đứt quãng.
Bình Nam vương chỉ cảm toàn tâm như bị ai đó cào cấu xé nát, uể oải ngồi xuống một bên trơ mắt nhìn người thương mơ hồ rơi lệ.
Cây nhíp đã xâm nhập vào đúng vị trí dự tính, đại phu thuận theo xuống tay dụng lực kẹp chặt khối giả phân thân ý đồ kéo ra phía ngoài, nhưng giả phân thân này đặc chế từ gỗ, dính đầy máu loãng càng trở nên trơn tru rất khó kiềm giữ, lại thêm vô độ thô to nếu muốn kéo ra quả thật không dễ. Đại phu liều mạng dùng lực vừa rồi kéo ra một đoạn phía đầu, bên này Tâm Nguyệt đã đau đến ngay cả thở cũng phải cố hết sức.
Phần đầu của giả phân thân đã dần ló ra, đại phu cố dùng thêm một chút lực nữa bất kể tiểu tiết, lập tức quăng bỏ cây nhíp sang một bên, tự lấy tay mình kéo ra một đoạn lớn. Dùng tay so với dùng nhíp dễ dàng hơn rất nhiều, hắn dừng thủ chốc lát rồi quát lớn một tiếng, mãnh liệt dụng hết lực đem thứ dị vật khủng bố đầm đìa máu tươi toàn căn rút ra!
“A……” Tâm Nguyệt than nhẹ một tiếng, chỉ biết khí lực cuối cùng trên người cũng theo người ta trút xuống mà rời bỏ thân thể.
Bình Nam vương thở dài một hơi trút bỏ gánh nặng, lúc này mới phát giác trên trán đã lấm tấm mồ hôi tự lúc nào. Hắn cầm khối giả dương dơ bẩn kinh khiếp lên vén tấm màn ra dụng lực vứt mạnh ra ngoài, thủ hộ cùng bọn hạ nhân bên ngoài nhất thời đều giật mình hoảng sợ.
Đại phu cẩn thận dùng cao dán thoa lên bí huyệt vô cùng thê thảm của Tâm Nguyệt, rồi lấy chút bông băng nhẹ nhàng quấn vào giữa hai chân để mau cầm máu, sau đó quay đầu hướng Bình Nam vương nói: “Vị công tử này thể chất vốn suy nhược, nay lại bị thương quá mức nghiêm trọng, về sau phải cẩn thận điều dưỡng thật tốt mới mong khỏi hẳn!”
Bình Nam vương liên tục gật đầu, còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì vị đại phu kia lại khiêm nhượng thêm vài câu tiếp theo: “Lát nữa, tại hạ sẽ kê lại đơn thuốc, thỉnh công tử phái vài người đến chỗ tại hạ bốc thuốc lấy toa.” Bình Nam vương nhanh chóng ra lệnh thị vệ trưởng đi theo hắn về, cuối cùng còn tự mình tiễn đại phu ra ngoài xe ngựa. Hạ nhân Vương phủ vừa nhìn thấy một con người vốn danh giá xưa nay luôn cao ngạo tự kiêu như Vương gia của họ mà nay lại trở nên ân cần khách khí, tránh không khỏi đều tỏ vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Đại phu vừa rời khỏi, Bình Nam vương lập tức tiến vào trong xe trông chừng Tâm Nguyệt, chỉ thấy Tâm Nguyệt hai mắt khép chặt, hơi thở đều đều nhất tịnh miên man trôi theo giấc ngủ trầm ổn. Bình Nam vương thương tiếc thở dài, thầm nghĩ trận giằng co khi nãy lấy đi toàn bộ sực lực của hắn rồi……
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến thương thế của Tâm Nguyệt, Bình nam vương liền hạ lệnh đại đội nhân mã tạm dừng tại đây, sáng sớm ngày mai mới lên đường xuất phát. Mọi người trên dưới Vương phủ đều chật vật suốt đêm, ngay lúc này đều cực kì mỏi mệt, vừa nghe nói được phép nghỉ ngơi tất nhiên vui sướng vạn phần, chỉ là nơi tạm dừng chân này trước không thôn, sau không ***, chỉ có một quán trà nho nhỏ, mọi người đành phải tiến vào tiểu quán hoặc nằm tạm trên bàn hoặc nằm xuống dưới ghế chấp nhận cảm giác bấp bênh nghỉ ngơi, có người còn không giành được cái bàn nào cũng chỉ mượn manh chiếu rách ngả lưng ra đất tạm bợ qua đêm.
Lúc này không hề có đường xá xóc nảy, trong lòng xe xa hoa rộng lớn lại như một chiếc giường êm ái thoải mái, Tâm Nguyệt ngủ một giấc dài đến tận hoàng hôn mới định thần tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên khi tỉnh dậy là toàn thân vẫn còn đau nhức ê ẩm, nhưng có điều tại nơi hạ thân cảm giác trương mãn xé rách ban đầu đã dần dần dịu đi rất nhiều.
Bình Nam vương bưng một chén thuốc nghi ngút khói vào đút hắn uống, hắn vốn không muốn uống thuốc nhưng Bình Nam vương diễn lại màn cũ đưa chén thuốc vào tận bên miệng hắn ương ngạng rót thuốc vào khoang miệng, Tâm Nguyệt bất đắc dĩ cũng đành nuốt xuống một ngụm.
Đến tối, Tâm Nguyệt cuối cùng cũng an ổn đi vào giấc ngủ, suốt đêm cũng không hề mê sảng nói bừa lần nào, chỉ là trong lúc mơ ngủ mi thanh vẫn nhíu lại biểu tình trên mặt vẫn mang vẻ thống khổ không ngơi, tựa hồ trong cõi mộng ấy vẫn tiếp tục chịu tr.a tấn giày vò. Bình Nam vương lẳng lặng ngồi canh giữ một góc si ngốc nhìn hắn, trong lòng bất giác sinh ra một loại xao động kì lạ, thậm chí còn muốn ngay lập tức lao vào ôm chặt người thiếu niên tuyệt mỹ đó rồi kéo hắn vào trong ***g ngực để hảo hảo yêu thương một lần.
“Ta đây là làm sao vậy? Tại sao lại có những tư tưởng xấu xa như thế?” Bình Nam vương lắc đầu cười khổ, nhẹ nhàng ngồi tựa vào thành xe rồi nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại Bình Nam vương lệnh thị vệ trưởng chỉnh đốn sơ lại hàng ngũ rồi lập tức hạ lệnh xuất phát. Từng hàng xe ngựa lần lượt lăn bánh, Tâm Nguyệt lại cảm giác được sự xóc nảy chao đảo, nhưng lúc này thứ luôn trói buộc hắn ở hạ thân đã được gỡ bỏ, những vết thương còn lại trên người dù có đau như thế nào cũng có thể căn răng chịu được, càng không giống như lúc trước phải chịu nỗi khổ dày vò tột cùng đau đớn.
Dọc theo đường đi, Bình Nam vương lại sợ Tâm Nguyệt tức giận mà tổn hại sức khỏe chính thế cũng không dám cùng hắn nhiều lời, đại đa số thời gian khi Tâm Nguyệt tỉnh dậy đều mơ màng nhìn lên đỉnh xe mà ngây dại, càng không hề kêu rên một tiếng. Rồi khi Bình Nam vương đút hắn dùng cơm uống dược – hắn không cự tuyệt, Bình Nam vương tự mình chủ động thay hắn đổi dược quấn băng – hắn cũng không phản kháng, biểu tình hờ hững hoàn toàn giống hệt một con rối vô hồn tùy ý để Bình Nam vương sắp xếp đùa nghịch.
Kỳ thật, sau lúc Bình Nam vương từ Minh Dương cung trở ra vẫn tưởng thành tâm thành ý muốn nói với Tâm Nguyệt một tiếng “xin lỗi”, nhưng chính hắn đã thiếu Tâm Nguyệt quá nhiều món nợ, lại chỉ nói một câu “ta xin lỗi” liệu có thể bù lại hết được không? Bởi vậy hắn suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên biểu đạt sự chân thành hối hận này như thế nào mới đúng.
Tuy rằng ngoài miệng Bình Nam vương không hề nói gì, nhưng hắn suốt mấy ngày đều đối với Tâm Nguyệt cẩn thận chăm sóc và ôn nhu che chở điều này cũng bày lộ ít nhiều tấm lòng hối lỗi sâu sắc chân thành của hắn. Mắt nhìn thấy Tâm Nguyệt suy yếu tiều tụy Bình Nam vương không chỉ một lần trong lòng tự thề: Nếu ta trước kia từng mang đến cho ngươi quá nhiều tai vạ và bất hạnh như vậy, ta thề từ đây về sau sẽ dùng hết thời gian và tinh lực cả đời mình để toàn tâm toàn ý bồi đắp cho ngươi, nhất định phải làm cho ngươi được hưởng một cuộc sống bình an hạnh phúc khoái lạc đến trọn đời!
Cứ thế thời gian lẳng lặng trôi đi, năm ngày sau, đoàn xe của Bình Nam vương cuối cùng cũng về tới Tương thành, tuy rằng Tâm Nguyệt dọc đường chịu đủ mọi khổ sở mệt nhọc, nhưng bởi vì còn có Bình Nam vương tỉ mỉ chăm sóc nên thương thế không hề có chuyển biến xấu mà dần dần hồi phục không ít. Xe ngựa vừa dừng bánh trước cửa đình hoa lệ sừng sững của Vương phủ, Bình Nam vương liền với tay ôm ngang Tâm Nguyệt hướng cổng chính chuẩn bị tiến vào.
Tâm Nguyệt mơ màng mở mắt ra vừa nhìn thấy đại môn Vương phủ lập tức hét ầm cả lên, Bình Nam vương sợ tới mức dừng vội cước bộ, lúng túng hỏi lại: “Sao vậy Tâm Nguyệt? Ta làm ngươi đau à?”
Tâm Nguyệt gắt gao nhắm chặt hai mắt, thân thể bắt đầu run lên từng đợt, hắn kinh hoàng nhớ tới những năm tháng tuyệt vọng khuất nhục bên trong cái gọi là Bình Nam vương phủ đó, nơi ấy không hơn chính là địa ngục! Nay Bình Nam vương còn đem hắn trở lại nơi ấy, chẳng lẽ còn muốn ném hắn trở về địa ngục chịu mọi khổ hình hay sao!? Nghĩ vậy Tâm Nguyệt nhịn không được thất thanh hét lớn: “Thả ta ra đi!… Ta không muốn hồi Vương phủ đâu… Địa ngục, nơi đó là địa ngục! Buông tha ta đi mà!”
Bình Nam vương phút chốc hiểu được tâm tư Tâm Nguyệt, trách không khỏi người kia từng ở trong vương phủ nhận hết lăng nhục cùng ngược đãi cơ mà, nếu giờ phút này còn bắt hắn trở về Vương phủ hẳn chỉ làm cho hắn sợ hãi thêm thôi. Mắt thấy người thiếu niên đáng thương co mình kinh hãi, Bình Nam vương không khỏi âm thầm suy xét: Lúc này, Tâm Nguyệt trọng thương chưa khỏi khắp người đều mẫn cảm cực điểm, chỉ cần một kích thích nho nhỏ cũng làm hắn phát cuồng nổi loạn, điều nhất thiết trước mắt là phải tìm người hắn tín nhiệm và an tâm như thế may ra mới có thể trấn an được hắn. Nhưng Tương thành rộng lớn chạy đi đâu để tìm người thích hợp như thế đây?
Bình Nam vương kinh ngạc suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe nhớ tới một người……