Chương 2: Tây sương quỷ âm

Đẩy cánh cửa gỗ trạm khắc ra, bên trong phòng phía tây truyền đến mùi hôi thối nhàn nhạt, hoà lẫn một chút hương thơm. Vào cửa liền thấy bàn vuông ghế bành trước mắt, hai bên gian nhà dùng nhiều bảo các và cổng bán nguyệt phân cách.


Để nhiều bảo các vậy cũng thật vô ích, không có đồ vật gì trên đó, nhìn qua thoảng cảm thấy vắng vẻ. Phía sau bảo các trông cũng rất rộng lớn, có để giá sách, có bàn học. Một bên trên bàn sách để đồ rửa bút và nghiên mực, trên giá bút vẫn còn treo vài cây bút lông, thế nhưng bên giá sách lại hoàn toàn rỗng tuếch, ngay cả một quyển “luận ngữ” hay “kinh thi” cũng không có. Chu Kỳ Niên nghĩ mấy giá sách bên kia cũng vậy, thế mà giá sách ngay bên cạnh lại có một bức phúc tự – “Ninh tĩnh trí viễn”, phần đề bút ghi là Đình Lan, không biết là ai, cũng có thể là chủ nhân trước đây của căn phòng.


Ngay sau cổng bán nguyệt hiển nhiên là phòng ngủ, trên bề mặt chiếc tủ đựng quần áo là đồ án hoa và chim, thế nhưng lớp sơn đỏ cũng đã bong ra từng mảng, để lộ ở bên trong là vân gỗ. tấm màn gấm treo trên giường lớn trạm trỗ hoa văn đã được tháo xuống, trên thành giường còn một tấm màn màu trắng, loại thường thấy ở phương nam, hoa văn tinh tế, thế nhưng đã có phần hơi ngã vàng. Bên góc tường âm u, ẩm ướt con có một tấm ván gỗ đã có dấu hiệu mục rữa. Thế nhưng nếu đem căn phòng sửa sang lại một chút thì cũng không phải là quá tệ. Trên bệ cửa sổ hướng ra sân bày vài bụi dương xỉ nhỏ, còn có một bồn hoa thuỷ tiên, ở trong căn phòng này, bất kì lúc nào cũng cảm giác được dư vị cổ xưa, Chu Kỳ Niên có chút không thoải mái.


“Cái này… Phương thúc, ban đêm đốt đèn có thể phiền thúc một chút…” Chu Kỳ Niên có chút hơi khó nói.
“Vâng, xin tiểu thiếu gia cứ yên tâm.” Phương thúc vẫn là vẻ mặt vô diện vô biểu tình đó.


Lần đầu tiên bị gọi thiếu gia, Chu Kỳ Niên có chút không quen, gật gật đầu nói: “Phương thúc, thúc đi làm việc trước đi, cháu dọn dẹp hành lý một chút, mấy giờ thì bắt đầu cơm tối?”


“Mùa đông trời thường tối sớm, năm giờ chiều thì bắt đầu dùng cơm.” Phương thúc cũng không nhiều lời, nói xong liền quay người rời đi.


available on google playdownload on app store


Chu Kỳ Niên nói vậy, cũng không có lập tức dọn dẹp hành lý, việc đầu tiên cậu làm là kiểm tr.a điện thoại di động và laptop còn có thể duy trì được bao lâu, PSP (máy chơi game) thì lúc còn trên xe đã sớm hết pin. Chu Kỳ Niên kéo hành lý lại, cậu cũng không có ý định bỏ vào tủ quần áo. Bên trong toả ra mùi long não đinh hương cũ kỹ, dễ khiến cho người khác sợ hãi.


Tuỳ ý bày biện lại một chút thì cũng đã chiều, mặt trời ngã về hướng tây, sắc trời cũng bắt đầu lờ mờ. Chu Kỳ Niên đứng trên gác lửng, thấy Phương thúc cũng đang chuẩn bị đốt đèn ***g dưới mái hiên nhà. Một chuỗi đèn ***g đỏ nhỏ dài chiếu sáng khắp mọi nơi, chung quanh ánh sáng đỏ đỏ sáng chói, mặt trời chiều chiếu nghiên xuống vẫn là u ám, âm trầm. chu Kỳ Niên đột nhiên cảm thấy hơi sợ, kia một không gian hoang vắng, kia là từ đường vẫn còn lập loè ánh nến, vào buổi tối tựa hồ đang giương nanh múa vuốt rồi lại bất động thanh sắc, không khỏi khiến người ta sợ hãi.


Bữa cơm tối thật đơn giản, một đĩa vài cọng rau xanh, còn có một mâm trảm bạch kê (*). Rau xanh đều rất tươi, chắc hẳn là vừa mới hái xuống. Thịt gà vị cũng rất tốt. Phương thúc nói ở nông thôn nuôi gà đều cho gà ăn rơm rạ, lớn lên chậm, thế nhưng thịt vừa thơm lại mềm dai, ở thành phố khó mà thưởng thức được. Canh nấu từ nhiều loại nấm, đặc biệt thơm ngọt, vị nấm cực kì tươi, còn có chút ngọt. Chu Kỳ Niên trong tâm không thể đoán hết tên của tất cả các loại nấm, nhưng cũng rất không ngại rót thêm vài chén uống cho đến no bụng.


Chu Kỳ Sinh sắc mặt không thay đổi đang nhìn cái mặt trẻ con của em họ cật lực uống canh, cô độc không nói chuyện. Cả bữa cơm ăn rất là im lặng, chỉ có Chu Kỳ Niên ăn nhiều nhất, lại vừa vụng về tán thưởng tài nấu ăn Phương thúc.


Ăn cơm xong, Chu Kỳ Niên ưỡn bụng no căng ngồi ở từ đường phía trên, nhìn toà nhà lớn vắng lạnh, nhịn không được quay sang hỏi Chu Kỳ Sinh: “Toà nhà này không lẽ chỉ có ba người chúng ta ở?”
Chu Kỳ Sinh như trước lãnh đạm đáp: “Chỉ có hai người chúng ta.”
“Phương thúc thì sao?”


“Ông ta chỉ là quản gia, không được phép ở đây, ông ấy hiện ở căn nhà bên kia đường.”
“Ặc, hai người và một đống bài vị ở cùng nhau, muốn người ta đoản mệnh sao.” Chu Kỳ Niên nói thầm.


Chu Kỳ Sinh do dự một chút, nói: “Có vài chuyện phải nói rõ với cậu một chút, nhất định phải nhớ kỹ.”
“Chuyện gì?”


“Chúng ta ở đây là từ đường, âm khí tương đối nặng, ngươi ban đêm dù có thấy gì đó cũng không nên nhìn, nhất định không được làm ầm lên, cứ làm bộ đang ngủ là tốt rồi.”


Chu Kỳ Niên kêu thảm một tiếng: “Anh họ, tôi biết anh không thích nhìn thấy tôi, nhưng cũng đừng có doạ người như vậy mà.”


Chu Kỳ Sinh bĩu môi: “Ai thèm doạ cậu, không tin thì thôi. Buổi tối trước khi đi ngủ không được để giày bừa bãi, không nên nằm xoay ra cửa, còn có nhất định không được treo chuông các loại. Gần núi tụ âm khí, cậu thể chất yếu thì ban đêm đi ngủ sớm một chút, qua nửa đêm nhất định không được rời giường.”


Chu Kỳ Niên để đũa xuống, có chút ăn không vô. (đoạn này có thể là tác giả nhầm lẫn, vì ở trên rõ ràng là đã ăn xong rồi =.=)


Phương thúc vẫn trầm mặc nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Tiểu thiếu gia nếu là sợ, để cho nhà bếp tới, dùng tây tơ hồng thấm nước trà cột vào cổ tay, buổi tối thì sớm đi ngủ.”
Chu Kỳ Sinh cười “hừ” một tiếng, Chu Kỳ Niên bên này cũng không trả lời, chỉ là gật đầu.


Ăn cơm xong, Chu Kỳ Niên trái lại theo Phương thúc đi thăm phòng bếp một chút. Trong nhà bếp dùng bếp củi, ám đen hết cả mặt tường. Cửa sau phòng bếp mở ra, đứng từ nơi đó nhìn lại, có thể thấy Làng Chu gia bao phủ một tầng ánh sáng đỏ đỏ. Trên đường không có một bóng người dạo chơi, càng lộ vẻ hoang vắng tiêu điều.


Phương thúc dọn dẹp thức ăn một chút tìm ra bình trà, lại từ trong túi móc ra một dây tơ hồng: “Sợi này tốt, mấy ngày trước đi tang lễ lấy được.” Ông nói.


Chu Kỳ Niên trong lòng nghi ngờ, lễ tang thì liên quan gì đến dây đỏ? Cậu há hốc mồm, cuối cùng vẫn là không nói nên lời. Chu Kỳ Niên bản thân không tin quỷ thần, nhưng lúc này cũng chỉ cầu một tâm lý thoải mái…


Chu Kỳ Niên trở lại phòng thì trời đã tối hẳn. Cậu đốt một loạt ngọn nến, bắt đầu ngồi vọc laptop.


Ánh sáng từ màn hình với ánh sáng từ mấy ngọn nến liên tục khiêu động, nhảy nhót, Chu Kỳ Niên cảm thấy tâm phiền ý loạn, liền gập màn hình lại. Nhìn điện thoại di động, không có tin hiệu. Chu Kỳ Niên vừa khoảng tám giờ đã chuẩn bị muốn đi ngủ.


Tiếng gió thổi vào cửa sổ kêu “kẹt kẹt”, Chu Kỳ Niên đột nhiên tỉnh lại. Không phải là bị giật mình tỉnh giấc, mà là rất tự nhiên mở mắt ra. Ánh sáng từ đèn ***g hắc vào cửa một màu đỏ mông lung, ngọn nến trong phòng cũng đã cháy hết.


Cái này có chút buồn phiền, cậu không có thói quen ngủ sớm nên nửa đêm lại tỉnh. Chu Kỳ Niên ép buột bản thân nhanh chóng ngủ lại, thế mà lại càng ngày càng thanh tỉnh. Cậu móc điện thoại di động ra, ánh sáng trắng trắng loé lên, đây vừa lúc lại là nửa đêm.


Chu Kỳ Niên trong ngực đập mạnh một cái, trên lưng cũng thấm đầy mồ hôi lạnh. Cậu biết bản thân đã tự mình hù mình, nhưng cái chuyện cùng với mấy bức bài vị ở trong từ đường cậu chính xác là chưa hề chuẩn bị tâm lý, loại chuyện này, chỉ cần là người thần kinh không quá lớn chắc hẳn đều sợ phải không? Rơi vào đường cùng, Chu Kỳ Niên chỉ có thể nằm yên nhắm mắt, cố gắng không phát ra tiếng động gì.


Một mình nằm trong căn phòng lớn vắng vẻ, Phảng phất nghe thấy mà lại không nghe thấy. Tựa hồ có tiếng bước chân mềm mại từ cửa hiên đi qua, tồi lại tựa hồ nghe thấy tiếng cá lội trong áo trở mình một cái. Quanh thân đắm chìm trong màn đêm dày đặc. Phảng phất không có kết thúc, các loại âm thanh nhỏ vụn cứ như vậy mà nối đuôi nhau đi qua căn phòng vắng vẻ của Chu Kỳ Niên. Lờ mờ tiếng côn trùng kêu, tấm ván gỗ trên gác kêu kẽo kẹt, tiếng rên rĩ khàn khàn vọng vào khoảng không, chậm rãi xuyên thấu ***g ngực…


Tiếng gió thổi lẫn vào đêm đông thê lương, Chu Kỳ Niên đang ở lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được tiếng người ở tầng dưới the thé kéo dài giọng hát: “Đãi nguyệt tây sương hạ, nghênh phong hộ bán khai. Cách tường hoa ảnh động, nghi tự ngọc nhân lai…”(*)


Cậu có chút sợ hãi mở mắt ra, xung quanh là một mảnh sắc đỏ mơ hồ, trong phòng vang lại chính nhịp tim của mình. Chu Kỳ Niên nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại.
Một lát, lại có tiếng người. Lần này Chu Kỳ Niên nghe rõ ràng, bên cửa sổ có người thở dài nói: “Đình Lan, Tử Ngôn…”
END 2


Tác giả nói: nhiều bảo các và cổng bán nguyệt trạm trỗ hoa văn, có thể đem gian nhà tách làm hai.
YY: không thể chịu được cái thói quen miêu tả của em Kỳ Niên =(( nhìn cái gì cũng muốn tả =((
Chú thích một chút:
Bảo các:
Trảm bạch kê:
Cổng bán nguyệt:


“Đãi nguyệt tây sương hạ, nghênh phong hộ bán khai. Cách tường hoa ảnh động, nghi tự ngọc nhân lai…” nằm trong bài “Tây sương ký”, một vở kịch của tác giả Vương Thực Phủ.






Truyện liên quan