Chương 12: Ngạn mộng hồi ức
Chu Kỳ Sinh năm ấy mười tám tuổi, cùng phụ thân đến từ đường ở Trầm Khê chủ trì tế tổ, ngày đó cũng là mưa phía nam trút xuống lạnh đến vô cùng. Suốt con đường và ngọn núi đằng xa đều là một màn sương trắng, trong nhà cũng lạnh đến ẩm ướt, dọc theo xương sống đến tận ngực. Đường mòn trải đá xanh, sơn son loang lỗ trên hành lang gấp khúc, trên đường an tĩnh không một bóng người, một màn sương lạnh lẽo này cứ như là đang nằm mơ.
“Con đi qua phòng phía tây, ban đêm cẩn thận một chút.” Phụ thân an bài.
“Dạ.” Chu Kỳ Sinh cũng không có nghi ngờ, chỉ là cảm thấy có chút bất an.
Thang gỗ kết cấu cũ kỹ, đạp lên tạo ra âm thanh kẹt kẹt. Chu Kỳ sinh đứng ở trên lầu các, nhìn xuống sân nhà hoang vắng, trong tâm nổi lên cảm giác quỷ dị quen thuộc. Là cảm giác sai sao? Chu Kỳ Sinh nhăn mặt đi về phòng.
Vài ngày đầu hết thảy mọi thứ đều rất bình thường, Chu Kỳ sinh ban ngày cùng phụ thân đi dọn dẹp từ đường, ban đêm đốt đèn cầy đọc sách, luôn luôn đi ngủ rất sớm, so với lúc ở thành phố thì sinh hoạt rất nề nếp. Thế nhưng mấy ngày sau, chuyện kì lạ đã xuất hiện.
“Cha, ban đêm cha có nghe âm thanh đùa giỡn huyên náo không? Mấy ngày nay con không ngủ được ngon giấc, đêm nào cũng nằm mơ.”
Phụ thân biết Chu Kỳ Sinh có tính ông cụ non, cũng không phải loại người bịa chuyện đùa giỡn, liền kinh ngạc nói: “Con nói hồ đồ gì vậy, thân thích còn chưa tới, sao lại có âm thanh huyên náo? Có thể là con ban ngày mệt mỏi, hơn nữa lại ngủ chỗ lạ nên ban đêm mới nằm mơ thôi. Sau này ban đêm ngủ sớm một chút.”
Chu Kỳ Sinh gật gật đầu, chỉ là trầm mặc, nhìn vậy, nhưng Chu phụ thân cũng có chút bất an, cuối cùng cũng chỉ âm thầm chú ý.
Ngày hết năm cũ, Chu Kỳ Sinh cùng phụ thân còn có một vị trong tộc đến giúp đỡ cùng nhau ngồi ăn mì, coi như là qua năm cũ.
Đếm đó ngoài trời đang mưa, tiếng mưa tí tách rơi trên con ngõ vắng tịch mịch. Chu Kỳ Sinh tắt ngọn đèn chuẩn bị đi ngủ, mơ hồ không biết là qua bao lâu, anh bị một trận tiếng sáo tiếng chiên trống làm cho tỉnh giấc, trong đêm mưa mơ hồ truyền đến tiếng pháo mừng. Chu Kỳ Sinh nhíu máy, cho là mình đang nằm mơ, chuẩn bị xoay người ngủ tiếp, thế nhưng, âm thanh vui đùa lại vang lên, rõ ràng từng đợt.
“Cô ta hết năm cũ liền trở về nha, rất giữ lời hứa.”
“Hì hì, Nhị thiếu gia đã nói vậy, không tuân theo chẳng phải không xem Nhị thiếu gia ra gì sao?”
“Tiểu Đào tỉ tỉ, tỉ mang hỉ lễ trở về, ta có thể lấy cái trâm cài đó không?”
“Muốn ch.ết không nhóc con? Không có tiền đồ! Đồ đạc của cô ta mà cũng muốn lấy? Ai biết sạch sẽ hay không?”
Chu Kỳ Sinh nghe giọng thiếu nữ giòn giả xen lẫn giọng đặc trưng miền Nam, hoảng sợ trừng mắt, anh rõ ràng nghe được tiếng bước chân của các nàng ngoài cửa. Chu Kỳ Sinh rụt vào trong chăn, vai bị một vật gì đó nhô ra đập vào, nhưng lúc này anh không lo được nhiều chuyện như vậy, chỉ là cố gắng nhắm mắt lại. trong lúc mông lung, nghe được trong phòng cũng có người đang nói chuyện.
“Vài ngày không gặp, ngươi lại gầy hơn trước.” Một thanh âm nhu thuận, nhưng trong đêm mưa ướt lạnh lại lộ ra vẻ u ám yếu ớt.
“Ừ.” Một thanh âm khác đáp lời. “Ngươi cũng cao lên không ít, Đình Lan.”
Đình Lan thấp thấp nở nụ cười, thanh âm dần dần mang theo một tia sắc nhọn: “Đương nhiên, ta đang tuổi thiếu niên sẽ cao nhanh hơn.”
“Đây là lễ vật cho ngươi, thích không? Không thích thì chọn thứ khác.”
“Ừ,” Đình Lan thanh âm bình thản, “Mỗi người đều có một phần lễ vật, đều là thứ mọi người thích.”
…
Chu Kỳ sinh len lén mở mắt ra, chỉ thấy có hai người đang đứng bên cạnh bàn đọc sách trò chuyện. Người thanh niên tên là Đình Lan đứng ngay đối diện Chu Kỳ Sinh, trong bóng đêm, một bên gò má của người nọ bị ánh đèn ***g trên hành lang rọi đến, dung nhan như ngọc, đôi mắt như sao sáng. Chu Kỳ Sinh ngây ngẫn cả người, nhất thời không nhận thức được đây là mộng hay là thực. Đang lúc ngây người, chỉ thấy bạch y công tử Đình Lan kia nhìn sang, âm u nở nụ cười.
Ngoài cửa sổ vẫn là tiếng mưa gió vần vũ, chuông đồng vang lên.
Cả người Chu Kỳ Sinh run lên, lần thứ hai nhắm mắt lại, khẽ run cầm lấy chuỗi hạt châu trên cổ tay mình, tựa hồ an ủi bản thân vật đó có thể trừ tà.
Qua một lúc nữa, tiếng nói chuyện trong phòng dần dần nhỏ xuống, trong lúc mơ hồ, Chu Kỳ Sinh nghĩ trời sắp sáng. Anh tựa hồ nghe tiếng Phương thúc mở cửa ở tiền viện, mà lúc này, tiếng sáo trống và âm thanh vui đùa cũng đã xa dần. Chu Kỳ Sinh xoa xoa thái dương, hít sâu, mùi hương trong không khí nhàn nhạt kích thích thần kinh anh, đây hết thảy chắc chắn không phải là mộng, anh đại khái là thấy được cái thứ không nên nhìn thấy.
Chu Kỳ sinh trước đây từng đọc sách có nói qua, nói là ở một số nơi có thể nhìn thấy ảo giác về quá khứ của nơi này, thậm chí có báo đưa tin nói có du khách ở Cố Cung nhìn thấy cảnh cung nữ bố trí thọ yến. Khoa học giải thích rằng ở một số nơi có từ trường đặc biệt có thể ghi lại những hình ảnh đã từng xảy ra, lúc gặp điều kiện thuận lợi thì những hình ảnh này sẽ xuất hiện. Chu Kỳ Sinh trước đây luôn cho rằng việc này quá mức huyền dị, nhưng vừa trải qua hết năm cũ thì chính bản thân cũng phải tự an ủi rằng mình chính là vừa gặp được cái loại sự kiện đó.
Ngày thứ hai dọn dẹp lại căn phòng, Chu Kỳ Sinh chợt nhớ đến cái vật cộm đập vào lưng mình, liền xốc chăn nệm lên nhìn. Đoan đoan chính chính một hàng chữ khải(*) nước sơn vàng đập vào mắt: “Tộc huynh Chu thị Đình Lan công huý Tử Ngôn chi thần chủ” trong lúc nhất thời, Chu Kỳ Sinh không nói được lời nào, ngốc nghếch một lát, lại trả bài vị về chỗ cũ, vội vã đến từ đường phúc phòng xem lại gia phả. Nhưng Chu Kỳ Sinh không biết, ác mộng thật sự chỉ mới là bắt đầu…
END 12
Chú thích: khải thư
Đại loại là khi người TQ cổ phát minh ra bút lông và mực thì chữ viết TQ được chia làm năm loại: Đại Triệt, Tiểu Triệt, Lệ Thư, Khải Thư, Hành Thư và Thảo Thư. Khải thư chính là chữ hiện tại của người TQ, còn những loại chữ còn lại là chữ tượng hình.
từ trái qua: đại triệt, tiểu triệt, lệ, khải, hành, thảo.
Có thể hiểu nôm na là chữ viết thường và chữ viết hoa của Việt Nam