Chương 6: So tài

Trở về,Ngân Doanh cùng Thiên Kì và Mai Tuyết đến sân luyện binh của Phong Thành.Ngân Doanh quan sát một chút.Đây là một sân tập tốt,phù hợp để luyện tập,tăng cường năng lượng gió.Sân tập lớn với nhiều vũ khí phối hợp,đặc biệt còn tỏa ra một luồng khí mang năng lượng gió tinh khiết tác động đến thần kinh,kích thích năng lượng trong cơ thể phát huy đồng thời còn có tác dụng hồi phục tránh gây tổn thương quá nặng trong quá trình luyện tập.


- Cô thấy thế nào?- Thiên Kì hỏi.
- Thích hợp!- Ngân Doanh ngắn gọn đáp.
- Để có được một nơi luyên tập tốt như thế này là cả một kì công đó.


Ngân Doanh không nhìn cậu nhưng tai vẫn nghe.Cô chú ý đến trận đấu sắp diễn ra ở giữa sân.Môt người to lớn sừng sững như núi,một người nhỏ nhắn,linh hoạt.Những Phong binh còn lại ngôi vây thành một vòng lớn.
- Ngồi gần không sao chứ?- Ngân Doanh hỏi.Ngồi gần một trận đấu như thế thật ngu ngốc.


- Không sao đâu!Xem rồi cô sẽ biết.- Thiên Kì khoanh tay,nghiêng đầu nói.


Ngân Doanh tập trung quan sát.Từ người to lớn toát lên một luồng khí xanh sẫm mạnh mẽ.Màu xanh càng sẫm thì năng lượng gió càng yếu vì độ tinh khiết không cao.Năng lượng của người này cùng lắm chỉ đạt đến độ mạnh trung bình nhờ nguồn năng lượng dồi dào nhưng nếu muốn dùng nó để chiến đấu...hừm thật sự không mấy dễ dàng.Người to lớn dồn hết năng lượng vào hai nắm tay,tung ra những cú đấm dữ dội.Năng lượng mặc dù thuộc loại yếu nhưng nhờ sức lực manh đã bồi đắp phần nào khiến cho đòn đánh tung ra rất mạnh.Người nhỏ con linh hoạt né tránh.Cú đấm giáng xuống mặt đất xoáy thành một vòng lớn tỏa ra xung quanh,sát đến những người đang ngồi thì biến mất.Ngân Doanh nheo mắt,vừa nãy cô thấy một vòng sáng lóe lên tiêu hủy năng lượng vừa chạm tới.


- Vòng sáng đó là gì?


available on google playdownload on app store


- Mới thấy một lần mà cô đã nhận ra rồi sao?Thị lực thật đáng kinh ngạc!- Thiên Kì mở to mắt nói.Bản thân cậu lần đầu đến đây củng phải quan sát không dưới hai mươi lần mới nhận thấy điều kì lạ của sân tập này mà cô chỉ với một lần...không phải người tầm thường.Thiên Kì thật nôn nóng muốn đấu với cô.Ngân Doanh rốt cuộc có thực lực mạnh đến đâu?- Đó là vòng sáng được tạo ra bởi đá phong được chôn dưới sân đấu,nó có tác dụng tiêu hủy năng lượng khi chạm tới phạm vi của nó,đảm bảo an toàn cho người ngồi xem ấy mà!


Ngân Doanh gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thiên Kì cảm thấy nó thật là người kiệm lời mà.
Trận đấu vẫn diễn ra,nhìn thì thấy người nhỏ có lợi thế hơn bởi năng lượng của cậu ta màu sáng,hơn nữa sử dụng năng lượng rất linh hoạt phù hợp với đặc tính của gió.


- Vậy là người kìa sẽ thắng sao?- Mai Tuyết hỏi.Cô cũng không rành về chiến đấu lắm.Nhưng nhìn người to lớn kia chịu rất nhiều thương tổn.
- Không!- Ngân Doanh và Thiên Kì đồng loạt nói,ánh mắt rất chắc chắn với nhận định của mình.- Người chiến thắng là người to lớn kìa.


- Thật không?- Mai Tuyết cảm thấy khó tin.Làm sao có thể chứ...


Nhưng những diễn biến tiếp theo của trận đấu đã khẳng định lời họ.Ngưởi nhỏ nhắn chân vừa chạm đất,năng lượng chưa kịp tích lũy thỉ đã nhận ngay một cú đấm như trời giáng của người kia,cả người văng ra,va vào năng lượng tỏa ra từ vòng sáng,ngã bệt xuống đất.Người đàn ông mặc trang phục màu xanh lam đứng dậy phất cờ tuyên bố người chiến thắng.


Người to lớn vươn tay kéo người nhỏ nhắn đứng dậy,hai người trao đổi gì đó nhưng thoạt nhìn rất vui.
- Thiếu chủ!Người đến lúc nào sao không nói với tôi!- Người đàn ông vừa phất cờ chính là người huấn luyện phong binh,Ân Bình kính cẩn nói với cậu.


- Con không nỡ quấy rối trận đấu với lại đừng gọi con là thiếu chủ nữa sư phụ!- Thiên Kì cười bất đắc dĩ nói.
- KHông thể!Thiếu chủ tương lai là người đứng đầu nơi này phải quen với cách gọi của người khác không thể chỉ vì quan hệ mà để người khác gọi tùy tiện được.


Thiên Kì gượng cười.Đó là lí do cậu không thích vị trí của mình chút nào.Xung quanh cậu nếu không có người luôn âm thầm tính kế hãm hại thì là kẻ nịnh nọt,kính cẩn...cảm thấy những người trước kia từng thân thuộc với mình bỗng chốc trở nên thật xa lạ.Đứng trên cao không phải lúc nào cũng tốt.


- Ngân Doanh,cô làm gì vậy?- Mai Tuyết tò mò khi thấy Ngân Doanh cầm tửng loại vũ khí lên,đặt tay lên chúng như kiểm tr.a điều gì đó.
- Không được phép đụng vào!- Ân Bình kêu quýt lên.
- Để cho cô ấy xem một chút!- Thiên Kì nói.
- Nhưng thiếu chủ...
- Cô thấy sao?


- Không tồi nhưng nếu dùng để thực chiến...không bền đâu!- Ngân Doanh cầm trên tay một thanh đao dày,hai tay hơi cong xuống một chút một tiếng rắc vang lên,thanh đao gãy làm đôi.Ngân Doanh ném xuống đất,phủi phủi tay.- Nhưng nếu dùng kết hợp đúng nguồn năng lượng cần phải truyền vào thì lại khác...


Mọi người sững sờ nhìn thành đao gãy đôi dưới đất.Lực tay của cô mạnh đến cỡ nào.
- Ngân Doanh,cô chưa làm vỡ cái chén nào khi ăn cơm đấy chứ?- Thiên Kì giật giật khóe môi hỏi.
- Tôi kiểm soát được sức lực của mình!- Ngân Doanh nói bằng một vẻ mặt rất tỉnh và lạnh.


Thật đáng sợ!Đám người trong lòng rít gào.
- Ngân Doanh...có muốn đấu với tôi không?- Thiên Kì đề nghị,chờ ngày không bằng đúng ngày.
- Cậu?Không đủ thực lực!
- Ai cho phép cô nói vậy chứ.!Thiếu chủ là người mạnh nhất hành tinh!Không ai có thể đấu lại cậu ấy!- Ân Bình lên tiếng.


- Đúng vậy!- Đám phong binh cũng bất mãn lên tiếng.
- Được thôi!- Ngân Doanh đổi ý gật đầu.


- Có muốn chọn vũ khí không?- Thiên Kì hỏi.Vì cậu muốn dùng thương của mình đấu với cô không nhân nhượng.Thiên Kì lấy bên hông ra một cây thương nhỏ,cậu truyền năng lượng của mình vào,cây thương lập tức biến lớn.


- Tôi có vũ khí của mình.Ngân Doanh lấy trong người ra một ống sắt nhỏ,nắp ống sắt vừa bật,một luồng sáng bay ra một thanh katana đặt trên tay cô.
- Lần đầu tiên tôi thấy thứ này đó!
- Còn có nhiều thứ cậu không thấy nữa!- Ngân Doanh cầm kiếm bước vào khu vực thi đấu.


Hai người đứng nhìn nhau.Bên ngoài phong binh hô to cổ vũ cho thiếu chủ của họ.
- Vậy tôi đến trước.- Thiên Kì nói dứt câu.luồng sáng màu lục bảo đã bao lấy cơ thể,cây thương trên tay hóa xanh sáng lên đẹp đẽ.Thiên Kì mở đầu bằng một nhát vung xuống.- Phong Nguyệt.


Những đường gió hình bán nguyệt liên tiếp phóng tới Ngân Doanh.Ngân Doanh bình thản đón lấy,katana được tuốt khỏi vỏ vung lên nhẹ nhàng ngay lập tức những luồng khí kia biến mất.
Thiên Kì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.Cậu gặp đối thủ rồi.Chiến nghiêm túc thôi.


Thiên Kì hô lên.Năng lượng phát ra từ cơ thể mạnh mẽ như sóng cuộn,cậu lao người về phía cô,lưởi thương sắc nhọn nhắm tới như đầu đạn bay,như cắt xé cả không gian.Ngân Doanh nheo mắt,thanh kiếm trên tay phủ một lớp khí xanh lục chống đỡ.Âm thanh kim loại va chạm,âm thanh hai nguồn năng lượng cắn nuốt lẫn nhau vang dội,những người ban đầu ngồi gần đều né ra xa hơn,mặc dù biết có vòng sáng bảo vệ nhưng họ lại luôn có cảm giác những đợt va chạm đó sắp lao đến mình.


- Cô...cô gái đó là ai?- Ân Bình lắp bắp hỏi.Cô gái đó lại đánh ngang với thiếu chủ.
- Cô ấy sao?Người đã vượt qua vành đai gió!- Mai Tuyết cười nói cho nên việc Ngân Doanh đánh ngang tay với Thiên Kì không ngạc nhiên cho lắm.
- Không thể nào?


Thiên Kì vẫn tiếp tục tung ra những đòn tất sát nhưng Ngân Doanh vẫn có thể đỡ được và đòn đối lại cậu như chưa hết sức.Thiên Kì quẹt mũi kháng nghị:
- Cô chưa tung hết sức.Nêu vậy trận đấu đâu còn ý nghĩa gì nữa!
Ngân Doanh nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu ;
- Sẽ như cậu muốn.


- Vậy tới luôn đi!- Thiên Kì ngoắc tay khiêu khích.Thiên Kì xoay cây thương tạo ra những đợt gió cuộn.- Lốc Xoáy!


Ngân Doanh nói là làm,luồng năng lượng gió bao quanh katana dày đặc,Ngân Doanh vuốt ngang thanh kiếm,đôi đồng tử sau kính áp trong lóe lên màu xanh ngọc.Ngân Doanh quơ kiếm hai ba vòng tạo nên những luồng sáng ngưng động trong không gian,sau đó đâm katana vào giữa,xoay tay một vòng:
- Phong Vũ!


Từng đợt gió nhỏ như kim châm tỏa ra.Lốc Xoáy mạnh mẽ của Thiên Kì bị hàng trăm kim châm xé toạc.chúng tỏa ra bốn phía,lao ra với tốc độ ánh sáng,vòng sáng bao vệ bị nứt dần và tan biến.Thiên Kì sững sờ,không chỉ bởi tuyệt chiêu của mỉnh bị hóa giải,vòng sáng bị vỡ mà còn hàng trăm kim châm dừng trước mặt cậu và mọi người.Ngân Doanh chậm rãi thu katana lại,kim châm cũng theo đó biến mất.Hàng loạt người ngã khuỵu xuống vì sợ hãi.bọn họ suýt chút nữa thì...toi rồi.


Hai chân Thiên Kì cũng run lên.Trong khi cậu tung hết lực thì cô nhẹ nhàng như vậy đã...đúng là không phải huênh hoang mà.
- Thật sự là kì tài!- Tiếng vỗ tay vang lên,người chính là cha Thiên Kì.
- Thành chủ!- Mọi người quỳ xuống.


- Đứng lên đi!- Ông phất tay nói.Sau đó lại nhìn Thiên Kì.- Chính vì vậy cha mới nói con cố mà rèn luyện.Thiên ngoại hữu thiên.Nhân ngoại hữu nhân.
- Con biết rồi!- Thiên Kì lấy lại phong độ đáp.


- Không biết cô bé đây là đến từ đâu?- Lăng Thành chủ hỏi.Đối với người tài giỏi ông rất thưởng thức.Nhờ hôm nay muốn đến kiểm tr.a mà đã nhìn thấy một màn hay như vậy.
Ngân Doanh tỏ ra không vui trước cách gọi cô bé kia.
- Grand.
- Grand?Vậy có nghĩa là thuộc BBS?- Lăng Thành chủ kinh ngạc.


- Có thể xem như vậy?
Sắc mặt ông đại biến,giọng nói của ông trầm xuống.
- Vậy không biết các người muốn gì ở đây?
- Cha!Sao lại dọa Ngân Doanh như người xấu thế!- Thiên Kì lên tiếng.Vẻ mặt cha cậu dường như rất tức giận.
- Ngân Doanh!Nhan Ngân Doanh!- Sắc mặt ông lại biến đổi.


- Có vấn đề gì sao?- Ngân Doanh cảm thấy hơi khó chịu.


- Nếu đúng là vậy thì tôi rất hoan nghênh.Hèn gì mà Thiên Kì không đấu lại cô.- Lăng Thành chủ bật cười.Sao mà con trai ông có thể đánh bại người con gái tựa như ác quỷ này chứ.Lời đồn thổi về cô ông nghe không ít.Winds có thể là một hành tinh cô lập với những hành tinh khác nhưng vẫn có thể nắm bắt được thông tinh bên ngoài.Người con gái với sức mạnh phi thường,tiêu diệt gần như hết quái vật hung tợn ở hành tinh Mon.Một trong những hành tinh được coi là hành tinh máu vì không ai có thể sống sót ở đấy.Đó cũng chỉ là một trong những chiến tích huy hoàng mà thôi.


- Không phải cha lo việc tiếp đón sứ giả sao?- Thiên Kì hỏi.
- Mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa.Nhân tiện có con ở đây ta cũng nhắc luôn.Ngay mai nhất định phải có mặt.Đó là vì danh dự của cả tộc.
- Con...
- Mai Tuyết!Nhớ canh chừng không cho nó trốn ra ngoài!- Ông quay sang dặn dò Mai Tuyết.
- Con biết rồi!


- Cái gì chứ?
Bỏ qua vẻ mặt không cam lòng của Thiên Kì,ông nhìn Ngân Doanh nói:
- Chúng ta sẽ giúp đỡ nếu cháu muốn!
Nói xong rồi quay người rời đi.
Thiên Kì đợi cha đi rồi mới hỏi cô:
- Cô thật sự là cảnh sát của BBS sao?
- Chuyện đó quan trọng sao?
- BBS thật sự ấn tượng rất xấu!


- Tôi cũng chẳng tốt đẹp đâu!
- Haizz.Bỏ qua chuyện đó đi.Nó cũng không quan trọng.- Chuyện cô có liên quan đến BBS hay không cậu không quan tâm.Chỉ là cậu biết một điều,cô khác xa với những gì cậu nghe về BBS.Vậy thôi.


Sáng hôm sau,cổng lớn phong thành mở rộng,tiếp đón đoàn người từ Hoàng triều.Cưỡi ngựa tiên phong,tứ hoàng tử Hoàng triều oai phong trong bộ giáp màu vàng kim,mái tóc vàng nâu,đôi mắt lạnh,tư thế hùng dũng.Cậu chăm chú nhìn phía trước.Phong thành,vùng dất thiêng của hành tinh.
*********************************






Truyện liên quan