Chương 51
Khương Thành Ngọc nắm chặt tay lại, ngọn lửa cháy rừng rực trong mắt cậu, lồng ngực như muốn nổ tung, đau đến nỗi khiến cậu không thở nổi. Kiều Ngôn Hi, sao cậu lại có thể nhẫn tâm như thế? Thì ra bấy lâu nay, người cậu thực sự thích là cậu ta ư? Tình cảm cậu dành cho tớ có phải chỉ có sự đồng cảm? Tức giận, uất ức, đau lòng, ghen tị... vô số cảm xúc bủa vây lấy cậu, nháy mắt cướp đi toàn bộ suy nghĩ.
Cậu lao tới lôi Tiết Đồng Hải dậy rồi đánh cậu ta một quyền.
Đột nhiên có nắm đấm và cơn đau ập tới làm Tiết Đồng Hải sửng sốt, khi trông thấy khuôn mặt đen đáng sợ của Khương Thành Ngọc cậu liền phản ứng.
Cậu lau đi tơ máu chảy ra từ khóe miệng, không có bất kỳ lời đáp trả nào, chỉ nắm chặt nắm đấm rồi đáp lại. Thực ra cậu đã sớm muốn đánh một trận với Khương Thành Ngọc, bây giờ đúng là một cơ hội, có thể để cậu phát tiết hết phiền muộn kể từ khi biết Hi Hi và Khương Thành Ngọc qua lại ra ngoài.
Hai người đánh nhau túi bụi, không ai nhường ai, đấm này tàn nhẫn hơn đấm kia.
"Các cậu làm gì vậy? Đừng đánh nữa!" Kiều Ngôn Hi dậm chân, nhưng hai người kia hoàn toàn không nghe lời cô.
Kiều Ngôn Hi kéo Khương Thành Ngọc, "Khương Thành Ngọc, cậu có bệnh phải không? Sao cậu lại tùy tiện đánh người khác như thế?" Cô thật sự không hiểu, chờ khi cô có phản ứng thì hai người kia đã đánh nhau rồi, cho nên sự ngăn cản của cô đã chậm.
Nháy mắt Khương Thành Ngọc như dính chú đứng im, nhận lấy một đấm của Tiết Đồng Hải, cậu nhìn chằm chằm Kiều Ngôn Hi, hai mắt như muốn nứt ra, trong đôi mắt đen láy tràn ngập tức giận và tuyệt vọng.
"Tớ có bệnh? Tớ có bệnh? Vậy vừa rồi cậu đang làm gì với Tiết Đồng Hải hả?" Cậu hét lên.
"Khương Thành Ngọc, cậu đừng có như chó điên cắn người lung tung, bọn tôi không có làm gì cả." Tiết Đồng Hải túm lấy cổ áo Khương Thành Ngọc. Cậu có thể tha thứ cho sự khiêu khích của cậu ta, nhưng không thể dễ dàng tha thứ vì cậu ta hiểu lầm Hi Hi.
"Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi!" Khương Thành Ngọc hất tay cậu ta ra, mắt tóe lửa giận, cậu buộc phải dùng tay trái giữ chặt tay phải lại để ngăn sự kích động muốn đánh người.
"Đúng là chó điên!" Tiết Đồng Hải cười khinh miệt, ngồi xuống cạnh bồn hoa, cậu sẽ ở đây xem, tên này rốt cuộc muốn làm gì.
"Kiều Ngôn Hi, vừa rồi các cậu ở đây làm gì?" Khương Thành Ngọc khàn giọng, đáy mắt lạnh băng, khó khăn thốt ra một câu. Từ đầu đến cuối cậu đều nhìn Kiều Ngôn Hi, dường như muốn xác nhận suy nghĩ của cô.
"Tiết Đồng Hải đã nói rồi, bọn tớ không làm gì cả." Cả ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, Kiều Ngôn Hi mệt mỏi không chịu nổi, đồng thời cô vừa đau lòng vừa thất vọng, đau và quan hệ không minh bạch giữa Khương Thành Ngọc và Lý Thanh, còn thất vọng là vì cậu không tin cô, vì chút chuyện nhỏ này mà hiểu lầm cô.
"Ha ha, không làm gì cả? Kiều Ngôn Hi, cậu tưởng tớ là kẻ ngu sao? Cậu dựa vào vai người con trai khác mà nói là không làm gì?" Luồng khí lạnh lẽo từ người Khương Thành Ngọc ngày càng dày đặc, môi đã mất đi huyết sắc, cậu nắm chặt cằm Kiều Ngôn Hi, "Cậu đang đùa giỡn tớ phải không?"
Kiều Ngôn Hi nhìn con người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn lúc này lại thật xa lạ, không phải cậu luôn dịu dàng với cô ư? Không phải cậu từng nói dù bất cứ khi nào cũng sẽ tin tưởng cô ư? Thế mà bây giờ, tay cậu lại đang bóp mình đau, chất vấn của cậu như những con dao găm đâm vào tim. Cuối cùng cô đã biết tình yêu không chỉ có ngọt ngào, khi đau, thật sự như muốn làm người ta ch.ết đi.
"Sao hả? Chột dạ? Không phản đối?" Khương Thành Ngọc giận quá hóa cười, cậu nghiến chặt răng, "Kiều Ngôn Hi, tớ thật sự muốn bóp ch.ết cậu."
Kiều Ngôn Hi nhắm mắt lại nhưng không cản được nước mắt rơi xuống, từng giọt thấm ướt lông mi chảy dọc theo gò má, cuối cùng rơi toàn bộ lên tay Khương Thành Ngọc. Cậu nói cậu muốn bóp ch.ết cô, cô đã làm gì mà để cậu hận cô như thế? Cô chỉ muốn tìm một chút an ủi mà thôi.
Khương Thành Ngọc, đây chính là lời cậu nói "yêu tớ, tin tưởng tớ". Là tớ quá ngây thơ, tin mọi lời cậu nói, vì cậu, tớ bỏ ra tất cả, nhưng lại không đổi được sự tin tưởng một lòng của cậu, vậy thì vì sao tình cảm của chúng ta phải tiếp tục nữa? Tớ đã không còn mong đợi nó rồi.
Khoảnh khắc Khương Thành Ngọc thấy nước mắt Kiều Ngôn Hi liền mềm lòng, đúng thế, có thể thật sự như cô ấy nói, cô ấy và Tiết Đồng Hải không có làm gì cả, là mình chuyện bé xé ra to thôi. Đã nói rằng sẽ không cãi nhau nữa, tại sao mình nhất thời khinh suất như vậy.
Cậu buông tay, thấy chỗ cằm trắng nõn của Kiều Ngôn Hi đã đỏ lên, trong lòng xót xa ân hận, tại sao mình có thể mất khống chế làm tổn thương cô ấy, cậu thật muốn tự cho mình một bạt tai.
Cậu vuốt nhẹ cằm Kiều Ngôn Hi lại bị cô nghiêng đầu né tránh. Khương Thành Ngọc ngẩn ra, lòng chợt hoang mang, cậu hy vọng Kiều Ngôn Hi có thể nói gì đó với cậu, đánh cậu, mắng cậu cũng được, nhưng cô lại không nói, làm cậu không biết làm sao.
"Kiều A Miêu, xin lỗi, là tớ kích động, cậu nói đi, tớ không bao giờ ngắt lời nữa, có được không, đừng khóc." Bàn tay ẩm ướt nhắc nhở lỗi lầm vừa rồi của Khương Thành Ngọc, cậu không trách, thật sự không trách, chỉ cần cô lại cười với cậu giống như trước kia là cậu đã thỏa mãn rồi.
Cậu đã thấy cô cười, nhưng câu nói sau đó lại làm cậu như rơi vào hầm băng, cô nói: "Khương Thành Ngọc, chia tay đi." Không một chút do dự, không một chút dài dòng, cô rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười.
"Không muốn! Kiều A Miêu, tớ không muốn!" Khương Thành Ngọc ôm cô vào lòng, giống như sợ cô sẽ chạy đi mất. Người cậu bắt đầu phát run, Kiều A Miêu của cậu tại sao muốn chia tay với cậu, bọn họ rất tốt cơ mà. Cậu lạnh quá, dường như chỉ có Kiều Ngôn Hi là ngọn lửa duy nhất.
Kiều Ngôn Hi mặc cho cậu ôm, cô là người quyết đoán, lúc trước cô có thể quyết định chấp nhận Khương Thành Ngọc thì bây giờ cô cũng có thể bình tĩnh từ bỏ cậu.
Khương Thành Ngọc, nếu giữa hai người ngay đến sự tin tưởng cơ bản cũng không có thì tình yêu của chúng ta còn có nghĩa gì? Tớ sẽ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, lau đi từng chút một dấu vết cậu để lại, cho dù trái tim đau muốn ch.ết. Tớ không ngốc vì sự vui buồn của cậu mà thay đổi tâm trạng nữa, tớ sẽ quay về làm chính mình, một mình thực hiện ước mơ của tớ.
Cho dù rất nhớ cậu, rất yêu cậu, tớ cũng sẽ thản nhiên đối mặt với cả thế giới, đối mặt với sóng lớn mà không chút sợ hãi. Che dấu đi mặt khác của bản thân, không để bất kỳ ai trông thấy, đeo lên trái tim một cái khóa, không để bất kỳ cái gì bước vào. Dù cho trong lòng mưa to gió lớn, bên ngoài vẫn biểu hiện ra vẻ mặt giả dối rực rỡ như ánh mặt trời.
Nói tớ nhẫn tâm cũng được, không hợp tình người cũng được, khi tớ quyết định yêu thì sẽ yêu oanh liệt, còn khi tớ không yêu nữa thì sẽ thật sự ch.ết tâm.
Đau đớn khi không được người yêu tin tưởng giống như bão cát tháng tư tàn phá khắp nơi. Cậu có hiểu không? Cơn đau này không liên quan đến việc yêu hay không yêu, cái cậu không tin tưởng là tình cảm của tớ, tình cảm mà không có một chút tạp chất nào.
Khi Tiết Đồng Hải nghe Kiều Ngôn Hi nói chia tay rất ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút vui vẻ, cậu hy vọng hai người họ chia tay, vậy thì cậu sẽ có cơ hội, nhưng cậu càng không muốn Hi Hi bị tổn thương. Tuy nhiên nếu Hi Hi đã quyết định, vậy cô ấy nhất định đau lòng lắm, thế thì không phải mình có thể mượn cơ hội bước vào trái tim cô ấy sao?
"Kiều A Miêu, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không, chúng ta đã nói sẽ vĩnh viễn không cãi nhau, cậu không được bỏ tớ lại một mình." Khương Thành Ngọc chôn mặt ở cổ Kiều Ngôn Hi.
Cậu chỉ quá quan tâm cô nên mới không chịu được khi có người con trai khác thân mật với cô, hơn nữa người này còn thích cô. Cậu không muốn nổi giận, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, cậu sẽ rối loạn. Trước giờ cậu rất tỉnh táo và biết kiềm chế, nhưng trước mặt cô, cậu giống như biến thành một người khác, bởi vì cậu yêu cô mà, yêu cô cũng là sai ư?
"Khương Thành Ngọc, có thể chúng ta thực sự không hợp, cậu xem, cậu vốn không tin tớ, chúng ta không cần tiếp tục nữa." Buông tay đi A Ngọc, chúng ta cứ ngờ vực đối phương như thế thì liệu có thể đi được bao lâu? Tớ yêu cậu, cả đến lúc nói lời chia tay tớ vẫn yêu cậu. Nhưng cho dù trái tim tớ chảy máu, tớ cũng không muốn tiếp tục vậy nữa.
"Chúng ta đã được hai năm rồi, cậu mới nói chúng ta không hợp? Kiều Ngôn Hi, cậu thật sự không lưu luyến chút nào ư?" Khương Thành Ngọc lắc mạnh vai Kiều Ngôn Hi, khuôn mặt cậu u ám đáng sợ, nhưng trong mắt lại mờ mịt.
Kiều A Miêu của cậu có thể cười nói chia tay cậu, không có một chút lưu luyến, vì sao, cậu biết rõ ràng cô yêu cậu mà! Tất cả đều là diễn kịch, Kiều Ngôn Hi, tớ không so đo gì nữa, xin cậu, xin cậu, đừng vứt bỏ tớ, đừng buông tha tình cảm của chúng ta có được không.
Kiều Ngôn Hi lắc đầu, thoát khỏi tay cậu, "A Ngọc, cậu tự chăm sóc tốt bản thân." Nói xong cô bước đi không quay lại, để một mình người con trai ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Kiều A Miêu, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy. Không, tớ không chia tay, cậu đừng hòng thoát khỏi tớ! Nhưng tớ nên làm gì bây giờ? Có phải cậu đã tuyệt vọng về tớ không, sau này có phải trong trái tim cậu không còn vị trí của tớ nữa? Rời khỏi tớ có phải là sự giải thoát với cậu không?
Chúng ta từng tay nắm tay, vai kề vai, tớ có thể cảm nhận được hơi ấm truyền sang từ tay cậu, để tớ được sưởi ấm. Tớ chưa từng an tâm như thế, cũng chưa từng hạnh phúc như thế.
Một quả táo hai người ăn, một quyển sách hai người đọc. Tình yêu, hạnh phúc lấp đầy trái tim chúng ta rồi tràn cả ra ngoài. Che dù đi trong mưa với cậu, giữa màn mưa phùn tớ có thể thấy được nụ cười bên khóe môi cậu. Chúng ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cả thế giới chỉ có hai chúng ta...
Mỗi khoảnh khắc ở bên cậu tớ đều không quên, nhưng vì sao cậu có thể không lưu luyến chút nào, không có cậu tớ sống còn có ý nghĩa gì? Trong hồi ức tốt đẹp nhất của tớ chỉ có cậu, cậu có còn quan tâm đến lời ước hẹn nho nhỏ đó của chúng ta không? Cùng vào trường phổ thông tốt nhất, cùng thi vào trường đại học tốt nhất...
Ở phía sau vườn hoa yên tĩnh, không biết Tiết Đồng Hải đã đi từ lúc nào, chỉ còn một mình Khương Thành Ngọc vẫn đứng đó, cúi thấp đầu, không tức giận. Sự yên tĩnh như vậy như là một loại tr.a tấn, cô độc, đau đớn, sợ hãi bao vây lấy cậu. Cậu đứng đó, vừa tuyệt vọng vừa thống khổ.
Không có nước mắt, không có ngôn ngữ, cũng không la hét. Khương Thành Ngọc giống như một pho tượng hoàn toàn không có sức sống.
Kiều A Miêu, Kiều A Miêu, Hi Hi, Hi Hi, tớ phải làm thế nào mới có thể quên cậu? Phải làm thế nào mới có thể không yêu cậu? Cậu không cần tớ nữa, được, tớ cũng không cần bản thân nữa, không có Khương Thành Ngọc của cậu thì sẽ là ai? Tớ không biết, tớ chỉ biết là, trong sinh mệnh của Khương Thành Ngọc không thể không có cậu.
Kiều A Miêu, cậu ném tớ lại đây, vậy tớ sẽ ở đây chờ cậu quay lại, chờ cậu đến dẫn tớ về nhà. Tớ không đi đâu hết, ngộ nhỡ cậu quay lại không tìm thấy tớ thì phải làm sao? Tớ không muốn bị cậu vứt bỏ, cho nên tớ sẽ ở đây, chờ cậu...