Chương 62
Đêm trước ngày Tiết Đồng Hải đi, ánh trăng sáng ngời, dường như đêm đen cũng bị vén lên. Một mình cậu đứng bên song cửa ký túc xá, ngẩn người nhìn hướng ký túc xá nữ. Anh em trong ký túc xá đã tổ chức tiệc chia tay, ai cũng uống nhiều nên ngủ rất nhanh, thậm chí có người còn phát ra tiếng ngáy.
Duy chỉ có cậu là ngày càng thanh tỉnh, những chuyện cũ đã trôi qua nhiều năm đều hiện về trước mắt. Tuy nhiên đó đều là những chuyện của cô.
Lớp 5, năm đầu tiên ba cô gặp chuyện, khuôn mặt tươi cười ra vẻ già dặn.
Lớp 6, nụ cười trên gương mặt cô nhiều lên, quan hệ với Doãn Manh Manh tốt hơn, là năm cậu bắt đầu phát hiện mình thích cô.
Lớp 7, cô trở nên nổi tiếng, vượt qua thiên tài Khương Thành Ngọc trong truyền thuyết, trở thành người đứng đầu lớp, cũng là lúc cậu nhận ra cô phát triển rất nhanh.
Lớp 8, cô và Khương Thành Ngọc hẹn hò, là năm cậu đã tỏ tình, cũng là năm đau khổ nhất trong cuộc đời cậu.
Lớp 9, môn vật lý của cô luôn làm người khác không biết nên khóc hay cười nhưng vẫn rất cố gắng học, ngày nào Khương Thành Ngọc cũng dạy thêm cho cô, cậu cũng dần chấp nhận và bước tiếp.
Lớp 10, cô và Khương Thành Ngọc chia tay, thế giới u ám của cậu chợt lóe lên ngọn đèn, mặc dù chỉ là nhất thời.
Lớp 11, quan hệ của cô và Khương Thành Ngọc ngày càng tốt, dường như không còn điều gì có thể chia tách bọn họ, cũng là lúc cậu quyết định muốn đi.
Lớp 12, cô chưa biết gì cả, còn hỏi mình có bị ấm đầu không, cũng là lúc cậu quyết định phải ra đi.
Hi Hi, nếu tớ đi rồi, cậu có vĩnh viễn nhớ tớ không? Tha thứ cho tư tâm này của tớ, thật ra, kiên quyết muốn ra nước ngoài là do trong lòng còn tồn tại một điều ước, hy vọng qua cách này mà cậu vĩnh viễn nhớ đến tớ, không bao giờ quên.
Tớ biết, tớ luôn đứng bên cạnh sẽ khiến cậu quen với sự tồn tại của tớ, cho nên bây giờ tớ muốn đi, cậu có thể rơi nước mắt vì tớ một lần không? Thói quen đột nhiên bị thay đổi, bị bóp méo chắc hẳn là một chuyện rất đáng sợ, cho nên, nghìn vạn lần đừng quên tớ, được không?
Tớ đã thích cậu từ rất lâu, cuối cùng lại không có được gì cả, nói cam lòng, không ghen tị là giả, có lúc tớ thậm chí muốn mặc kệ tất cả mà cướp cậu lại, nhưng nghĩ kỹ thì làm vậy có ích lợi gì đâu? Trái tim cậu ở trên người cậu ta, tớ có làm gì cũng uổng công.
Tớ chưa bao giờ thấy mình là người có tính tình tốt, nhưng vì cậu mà tớ nhịn hết, thậm chí có thể chịu đựng việc cậu nhắc đến những điều tốt đẹp của cậu ta trước mặt, tớ mỉm cười phụ họa, trong lòng lại đang rỉ máu. Đây là cô gái tớ thích, sao tớ lại không muốn biết cô ấy thành của mình!
Còn nhớ đêm đó, tớ ôm cậu vào lòng, cho cậu nụ hôn, cậu đỏ mặt, mắt đầy tình cảm, bàn tay ngày càng suồng sã, càng lúc càng tiến sâu, tớ hoàn toàn trầm mê, làn da trơn tuột, đáp lại nhiệt tình, đó là những thứ tớ chưa từng có, mọi chi tiết tớ chưa từng quên, khi tiến vào, tớ muốn điên lên, tất cả đều quên hết, chỉ còn lại khoái cảm trí mạng. Nhưng vì sao, tớ ngày càng không thấy rõ mặt cậu? Hi Hi, Hi Hi, tại sao? Cuối cùng bừng tỉnh, nhìn chằm chằm dấu vết ẩm ướt trên giường cười khổ, thì ra là mơ, chỉ là mơ.
Từ khi nào tớ trở nên bẩn thỉu như thế, mơ mộng thân thiết với cậu. Nhưng dù khi tỉnh lại có mặc cảm tội lỗi nhưng càng lún sâu vào đó, cho nên, Hi Hi, cậu không hề biết, thật ra kẻ mà cậu coi như ánh mặt trời kia, vào biết bao đêm cậu không biết, biết bao nhiêu lần nghĩ đến cậu, nghĩ đến tên cậu mà đạt được niềm sung sướng tột cùng.
Sự sung sướng khó thể mở miệng nhưng lại đến cực hạn, chỉ có khi đầu óc trống rỗng, tớ mới có thể quên đi tất cả.
Sau khi biết cậu và Khương Thành Ngọc, cả thế giới của tớ như sụp đổ, cảm giác như trời long đất lở, làm sao có thể như vậy? Rõ ràng vẫn là tớ, người luôn ở bên cậu, tại sao lại đáp ứng làm bạn gái của cậu ta, tại sao lại thích cậu ta? Tớ nản lòng, không dám chấp nhận sự thật, thậm chí sợ ban ngày, chỉ dám trốn trong bóng đêm. Lý Minh Xuyên luôn ở bên cạnh tớ, an ủi tớ, nhưng cậu ấy nói gì tớ cũng không biết, trong đầu chỉ nghĩ đến việc cậu đã trở thành bạn gái người khác, tớ sợ tớ mà động đậy sẽ làm ra những chuyện khiến tớ vĩnh viễn hối hận.
Thật may là, tớ vẫn khắc chế được. Cả kỳ nghỉ, tớ chỉ ở nhà, nghĩ về chuyện trước kia của chúng ta, không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, không được phá hỏng hạnh phúc của cậu. Cho tới khi khai giải cậu mới thấy tớ dường như không có việc gì cả.
Tớ thật lòng thương cậu, khao khát muốn thay cậu chịu những khổ kia, nhưng đều không làm được, cho nên mỗi ngày tớ đều cầu nguyện, đem hết hạnh phúc của tớ cho cậu, tớ không cần gì cả, chỉ cầu cậu hạnh phúc, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.
Thấy một mình cậu khóc sau vườn hoa, tớ biết chắc là vì chuyện Khương Thành Ngọc, nếu không còn chuyện gì có thể khiến người kiên cường như cậu rơi lệ. Thế rồi vẫn không nhịn được bước tới, cho cậu mượn một bờ vai, ít nhiều cũng có thể cho cậu chút an ủi, đồng thời mong sao trên người mình có thể vương thêm chút mùi hương của cậu.
May mà cậu không từ chối tớ, chỉ tựa đầu nhích lại gần, cậu không biết, đây là lần đầu tiên kể từ năm lớp 8 tớ cảm thấy hạnh phúc. Cám ơn cậu, Hi Hi.
Khi đánh nhau với Khương Thành Ngọc, tớ rất thống khoái, cuối cùng đã có một cơ hội để phân cao thấp với cậu ta, nhưng cậu lại đứng ở một bên rơi nước mắt, vậy thì dừng lại đi, nếu đây là điều cậu không mong muốn, vậy thì tớ sẽ không làm.
Nghe được cậu và Khương Thành Ngọc chia tay, tớ còn nghĩ mình sẽ vui mừng nhảy cẫng lên, thật may tớ đã kiềm chế. Tớ ngây thơ nghĩ rằng chia tay thì sẽ không còn bên nhau nữa, tớ tưởng mình cuối cùng đã có cơ hội. Nhưng khi thấy cậu thay đổi từng chút một vì cậu ta, tớ càng ngày càng tuyệt vọng, mộng đẹp rồi cũng phải tỉnh, tớ biết, chúng ta thật sự không có một chút khả năng nào.
Nếu đã vậy, tớ nên đi thôi, sống ở đây làm gì, tiếp tục quấy nhiễu nhau hay sao? Không, tớ không muốn. Hãy cho nhau một cơ hội giải thoát đi thôi. Tớ đi đây, Hi Hi, chỉ cần cậu sống tốt thì mọi thứ đều tốt.
Đừng thương tâm, cũng đừng buồn vì tớ, một người biến mất khỏi thế giới của cậu sẽ nhanh chóng có một người khác bù vào, cho nên, Hi Hi, cậu chỉ cần nhớ kỹ tớ là tớ đã an tâm rồi.
Bóng dáng Tiết Đồng Hải gầy gò dưới trăng càng lộ ra vẻ đơn bạc, thoáng hiện sự tịch mịch và yếu ớt. Ngày mai, cậu sẽ đi! Có lẽ sẽ hối hận, cũng suy sụp vì không thấy được cô, nhưng ít nhất, cậu đã dũng cảm bước ra bước đầu tiên, vậy là đủ rồi.
Cậu cười khẽ, quay đầu nhưng nước mắt ràn rụa, chia xa, nói thì đơn giản, nhưng đến lúc này, cậu thật sự không biết đối mặt với ngày mai thế nào. Mong thời gian trôi chậm thêm chút nữa, mong có thêm một giây ở bên cô, cảm nhận hơi thở của cô...
Cậu leo lên chiếc giường đã nằm gần ba năm, má áp gối, nơi này sẽ nhanh chóng thuộc về người khác, chỗ này rồi sẽ chẳng còn dấu vết cậu từng ở. Không muốn đi, không muốn đi...
Ngủ đi, Tiết Đồng Hải, đừng suy nghĩ gì nữa, không chừng trong mộng còn có thể tạm biệt Hi Hi. Nhưng đầu óc ngày càng rõ ràng, quá khứ như những tấm phim lướt qua. Cậu nhắm mắt lại, buộc mình đi vào giấc ngủ, nhưng nó lại đảo ngược hoàn toàn.
Ngồi dậy bật cái đèn nhỏ của mình, lập tức, trong đêm tối hiện lên một vòng sáng ấm áp. Khuôn mặt Tiết Đồng Hải mông lung dưới ánh đèn, gương mặt vốn thanh tú nay càng tuấn tú. Cậu cầm lấy bút, muốn viết ra gì đó, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng đặt bút xuống viết hai chữ Hi Hi.
Chữ kế tiếp lại thật khó khăn, viết gì đây? Không thể khiến cô bối rối, không thể khiến cô buồn bã, vậy thì còn có thể viết điều gì, bức thư cuối cùng, cậu vẫn không thể can đảm bày tỏ lòng mình với cô. Thay vì cậu, không bằng viết những lời chúc phúc giả dối, chấm dứt tình cảm dành cho cô.
Hi Hi, tớ không thể để lại cho cậu thứ gì, không thể nói gì cả, cũng không thể kéo hành lý nói cho cậu biết tớ phải đi, cứ để tớ im lặng rời khỏi nơi đây. Không có cậu đưa tiễn, dù tiếc nuối nhưng tớ coi như có thể quyết tâm mà bay sang một đất nước xa lạ.
Tiết Đồng Hải nhấc gối ra, chỗ đó có một món đồ nhỏ, cậu mở nắp, ánh lửa bật lên, chẳng ngờ là món quà Kiều Ngôn Hi tặng nhân dịp sinh nhật cậu nhiều năm trước.
Cậu không ngừng vuốt ve cái bật lửa, mang theo vẻ thỏa mãn. Thứ này cậu luôn mang theo, đây là món quà đầu tiên Hi Hi tặng cậu. Cậu sẽ coi nó là bùa hộ mệnh, để nó nhắc nhở mình, cô gái mà mình từng yêu, thật ra trong lòng có mình, dù chỉ là chỗ của một người bạn.
Chỉ cần lưu lại dấu vết trong tim cô là tốt rồi, không thể tham lam, với cậu điều đó đã đủ.
Bên dưới mặt đất chồng chất hành lý của cậu, đầy ắp, ngăn ngắp như đang nhắc cậu buổi chia ly ngày mai. Tiết Đồng Hải nằm trên giường trằn trọc, ngực đau nhức suýt ch.ết lặng, cậu thậm chí cảm thấy hít thở khó khăn, cơn đau giống như bị dao cứa, vừa sắc vừa sâu, cậu muốn xem nhẹ nó cũng không thể.
Cậu cứ mở to mắt nhìn trần nhà cả đêm. Khi ánh sáng của ngày mới chiếc qua bức rèm, Tiết Đồng Hải biết, đến giờ phải đi rồi. Cậu cầm lấy hành lý, không nói tạm biệt với anh em trong ký túc xá, lặng lẽ đi ra sân trường còn đang bị sương sớm bao phủ.
Vẫn còn sớm, học sinh còn chưa dậy, trên sân không một bóng người, cậu kéo hành lý đứng trên mặt sân trống trải, lần cuối cùng nhìn về phía ký túc xá Kiều Ngôn Hi. Tạm biệt, Hi Hi, tạm biệt, cô gái mà tôi yêu nhất.
Phóng khoáng xoay người rời đi, không quay đầu, cậu từng bước ra khỏi trường học, từng bước ra khỏi thế giới của Kiều Ngôn Hi.
Còn lúc này, Kiều Ngôn Hi đang ngủ say, không hề biết người con trai luôn suy nghĩ vì cô, luôn quan tâm đến cô đã bước ra khỏi cuộc sống của cô, sau này sẽ không còn gặp lại nữa.