Chương 30

*****
Cuối cùng vẫn như mong muốn của Triệu Tân Khải, Thương Đằng không đưa cậu ta về nhà, mà trực tiếp về nhà bên ngoài của cậu ta.
Triệu Tân Khải cảm động rớt nước mắt, nói Thương Đằng là anh ruột, giống như cha mẹ tái sinh của cậu ta.
Vừa nói vừa ôm lấy Thương Đằng.


Thương Đằng cũng không tránh né, có lẽ là quên mất phải tránh né. Bởi vì sự chú ý của anh vẫn luôn dừng lại ở tầng vẫn sáng đèn kia.
Triệu Tân Khải cảm thấy chắc chắn là Thương Đằng nghe được cậu ta đánh nhau vì anh nên đã cảm động.
Trong lòng còn mừng thầm nữa.


Thương Đằng đối xử với cậu ta cũng coi là tốt, nhưng cái tốt ấy chỉ là tốt hơn khi so với người khác mà thôi.


Nếu như Triệu Tân Khải đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát, Thương Đằng sẽ tới đưa cậu ta ra ngoài, nhưng bình thường Thương Đằng sẽ không quản chuyện của cậu ta, càng không dày công khổ sức mà khuyên cậu ta đừng đi đánh nhau nữa.
Cuộc đời của người khác, Thương Đằng sẽ không bao giờ can thiệp.


Mẹ của Triệu Tân Khải là cô của Thương Đằng, bà ấy không quản nổi đứa con trai của mình, nên để Thương Đằng giúp bà ấy quản giáo cậu ta.
Triệu Tân Khải rất ngang ngược, ai nói cũng không nghe, chỉ nghe mỗi mình lời của Thương Đằng.
Có thể là do ngưỡng mộ, cũng có thể là khao khát.


Từ nhỏ tới lớn, Thương Đằng luôn là người được coi trọng nhất, ánh hào quang và hi vọng của cả gia tộc đều đặt cả lên người anh.


available on google playdownload on app store


Cũng có một chút đố kị, nhưng Triệu Tân Khải vẫn biết thân biết phận. Với đầu óc ngu ngốc của cậu ta, IQ của cả mấy kiếp cộng lại cũng chỉ bằng một phần nhỏ của Thương Đằng mà thôi.
Đêm đông lạnh buốt, cũng không biết còn lạnh trong bao lâu nữa.


Trong lòng Triệu Tân Khải chửi thầm, lạnh đến nỗi phải kéo khóa áo khoác lên: “Anh, vậy em vào trong trước nhé!”
Thương Đằng gật đầu, người dựa vào xe.
Sau khi Triệu Tân Khải vào thang máy vẫn nhìn thấy Thương Đằng đang đứng đó, không nhúc nhích.


Trong lòng cậu ta khá vui vẻ. Xem ra Thương Đằng đã để ý tới những chuyện cậu ta làm vì anh. Bây giờ đã bắt đầu muốn tận mắt thấy cậu ta vào nhà rồi.
Trước đây cậu ta lấy đâu ra đãi ngộ như thế này.
Trận đánh này quả thật đáng giá.


Thế nhưng lúc này, người “muốn tận mắt thấy cậu ta vào nhà”, lại không đặt sự chú ý lên người cậu ta. Thậm chí cả một cái liếc mắt cũng không có.


Thương Đằng có thể hiểu được tình cảm của mình vào lúc này, nhưng anh thực sự không biết nên làm thế nào để tiếp nhận được nó.


Dường như sau khi chân tướng được vạch trần, anh không thể không đối diện với nó, đối diện với nguyên nhân tại sao khi biết mình là thế thân lại tức giận tới như vậy.
Đúng thế.
Là đố kị, là anh đang đố kị.
Đố kị với một người đã ch.ết.


Anh châm điếu thuốc lên, trong lúc đó có thể là đang do dự, cũng có thể là đang suy nghĩ.
Sau khi hút thuốc xong, anh vẫn chưa nghĩ ra được gì.
Đầu óc anh trống rỗng, chẳng có cái gì cả.
Đây là trạng thái trước giờ chưa từng có.


Người khác đều nói anh trầm mặc ít nói, nhưng thực tế không phải vậy, khi anh trầm mặc thì thực chất trong lòng lại đang có vô vàn chuyện.
Lòng dạ anh rất khó lường, ít nói không có nghĩa là anh ngừng suy nghĩ.


Cả ngày anh suy nghĩ làm thế nào để tính toán kẻ khác, làm thế nào để tối đa hóa lợi ích của bản thân, làm thế nào mới có thế mở rộng bản đồ kinh doanh của Phong Quân.
Điều thôi thúc tất cả những điều này chính là tham vọng của anh.


Anh không thể xem là một người tốt, sau khi ch.ết nhất định sẽ phải xuống địa ngục. Nhưng cũng chẳng sao, trước giờ anh chưa từng nghĩ tới những điều này.
Tàn thuốc đã tắt, thùng rác ở tận nơi xa, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đi tới và ném nó vào hộp đựng tàn thuốc.


Có cửa kiểm soát ra vào, anh không vào được. Vì thế mà trong ngày đông giá băng như thế, anh đứng đó nhìn vào căn phòng đang sáng đèn trên tầng kia.
Cho tới khi đèn tắt, anh mới lên xe rời đi.
Sau khi quay trở về, Sầm Diên cũng không ngủ được, dọn dẹp sơ qua lại căn phòng một chút.


Giang Kỳ Cảnh làm cho cô hai chiếc khung ảnh, cậu ấy nói là làm lúc rảnh rỗi, nhưng lười không muốn vứt, nên để cho cô.
Sầm Diên lắp ảnh vào trong.
Một tấm cô để ảnh chụp chung của mình với Kỷ Thừa, một tấm là ảnh cô chụp với mẹ Châu.


Hai người trong ảnh, và cả người làm ra khung ảnh này, đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Sầm Diên rất hi vọng có thể ở bên họ nhiều thêm một chút, vì vậy cô muốn sống thật tốt.
Cho dù có bị bệnh, cô cũng sẽ cố sống tốt.


Cô gọt ít hoa quả, đặt bên cạnh tấm ảnh của cô và Kỷ Thừa, sau một lúc, cô bị chính hành động ấu trĩ này của mình chọc cười.
Anh làm sao ăn được nữa chứ.
Nếu sớm biết thời gian bên nhau ít như vậy, lẽ ra trước đây cô nên đối xử với anh tốt một chút.


Sầm Diên cũng không phải lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy.
Mẹ Châu vẫn luôn dựa vào tiệm may nhỏ để kiếm tiền học phí cho cô. Nhưng càng về sau, mắt của bà không được tốt nữa, sống lưng cũng bắt đầu đau, cũng không còn cách nào ngồi lâu hay nhìn lâu một chỗ được nữa.


Tiệm may chuyển nhượng cho người khác, bà lại bắt đầu làm những công việc lặt vặt cho người ta. Tiền kiếm được chắc chắn không được như trước kia tự mở tiệm.
Vì thế mà Sầm Diên cũng không tiếp tục học nhảy nữa.


Khoảng nửa tháng sau đó, Kỷ Thừa cầm 2500 tệ đưa cho cô. Anh nói, tiền tiêu vặt anh để dành vừa hay đủ đóng học phí cho cô một kì.
Anh vừa cười vừa kéo vành mũ trên tai cô: “Đừng sợ, anh Thừa sẽ che chở cho em.”


Anh cũng không phải dạng nghe lời, ngày thường cũng trốn học, đánh nhau không ít lần. Vì vậy chú Kỷ quản anh rất chặt, căn bản là không thể nào cho anh số tiền tiêu vặt nhiều như vậy được.
Sầm Diên hỏi anh tiền từ đâu mà ra.
Lúc đầu anh còn không chịu nói thật: “Là tiền tiêu vặt anh tích góp.”


Anh không chịu nói, Sầm Diên nhất quyết không nhận.
Cô vốn dĩ cũng không có ý định cần nó.
Mấy ngày hôm nay tâm trạng của Sầm Diên không được tốt lắm, cũng không phải là do không thể tiếp tục đi học nhảy nữa, mà là do bệnh tình của mẹ Châu.


Bà nhất mực không muốn đi bệnh viện, mỗi lần cảm thấy không khỏe thì lại tùy tiện đến hiệu thuốc để kê một số loại thuốc. Về sau đau không chịu nổi nữa, uống thuốc cũng không có tác dụng mới đi bệnh viện.
Mấy ngày đó, Sầm Diên xin nghỉ học, cả ngày trong bệnh viện chăm sóc cho bà.


Cho đến đêm, cô cầm hộp đựng cơm về nhà, vừa về tới cửa thì nhìn thấy Kỷ Thừa đang ngồi xổm, ngủ gật ở đó.
Nghe thấy tiếng động, anh vẫn chưa tỉnh hẳn, dụi dụi mắt, từ dưới đất đứng lên.
Sầm Diên hỏi anh tại sao lại ngồi ở đây.


Anh giống như làm sai điều gì, cúi đầu xin lỗi cô: “Hôm đó anh không nên lừa em, số tiền đó là do anh đi làm thêm mà có. Anh nói dối với họ anh đã đủ 18 tuổi rồi, làm nửa tháng mới tích góp được số tiền đó. Anh chỉ sợ em biết thì sẽ không cần nữa, vì thế mới…”


Anh nói rất trôi chảy, cũng không biết trong lòng anh đã tập đi tập lại bao nhiêu lần.
Từ chuyện lần trước, Sầm Diên cứ như biến mất vậy. Anh từng đi tới trường học tìm cô, bạn cùng bàn nói cô xin nghỉ, sau đó anh lại tới nhà tìm cô, nhưng không có người.


Anh cũng không chịu từ bỏ, mỗi ngày tan học là ở đây chờ, nhưng mãi vẫn không có ai. Anh sợ vì anh nói dối mà Sầm Diên không quan tâm anh nữa.
“Sau này anh sẽ không lừa em nữa, em đừng không quan tâm anh, cũng đừng trốn anh.”
Lúc nói chuyện thực sự cẩn thận từng li từng tí.


Số tiền đó cuối cùng Sầm Diên cũng không cầm.
Cô vốn dĩ đã không muốn đi học tiếp nữa, sự khổ cực của mẹ Châu, cô đều để ở trong mắt. Cô không muốn bà vì tiền học phí của cô mà khổ não nữa.
Lần này chẳng qua chỉ là thời cơ thích hợp mà thôi.


Mỗi lần chỉ cần nghĩ tới chuyện trước kia, Sầm Diên đều cảm thấy vô cùng buồn bã.
Kết thúc của câu chuyện quá gấp gáp, tới mức cô còn chưa kịp nói với anh lời tạm biệt.
Nếu có thể nói với anh một câu từ biệt, có phải cô sẽ không còn không cam tâm như bây giờ hay không?
****


Ngày thứ hai, Giang Cự Hùng gọi cả Sầm Diên và Giang Kỳ Cảnh về, nói cả nhà cùng ăn bữa cơm.
Sầm Diên và Giang Kỳ Cảnh đều sống ở ngoài, trong nhà chỉ có mỗi mình Giang Yểu.


Giang Cự Hùng và Lưu Nhân không giống nhau, ông vẫn có chút thiên vị cho Sầm Diên. Hơn nữa, cũng vì chuyện kinh doanh trước đây, âm thầm chấp nhận gả cô cho Thương Đằng, trong lòng ông cũng rất tự trách.
Mấy ngày hôm trước, Giang Yểu bị công ty thực tập sa thải vì liên tiếp nửa tháng đều tới muộn.


Cô ta không chịu được khổ, cũng không cách nào dậy lúc 8 giờ được.
Lúc ăn cơm vẫn còn đang than thở: “Cái công ty rách nát, sớm như vậy đã bắt đầu làm việc, người khác đều đang nghỉ phép kìa.”
Giang Cự Hùng vừa uống xong thuốc, đi từ trên lầu xuống.


Nghe thấy lời nói của cô ta thì mặt nghiêm lại: “Ta thấy ngày thường mẹ con chiều con quá, đến một chút gian khổ này cũng không chịu được.”
Ông cũng không vì chuyện Giang Yểu là đứa con bế nhầm mà xem nhẹ cô ta.
Đều là con của ông, ông đối xử bình đẳng, giáo dục cũng vậy.


Giang Yểu im lặng không vui, khó chịu chọc đũa vào bát cơm để trút giận.
Món canh hôm nay là món gà hầm táo đỏ.
Cô ta hỏi nhà bếp: “Không biết tôi bị dị ứng với táo đỏ hay sao?”
Giọng điệu của cô ta không tốt một chút nào, hoàn toàn trút hết cơn giận lên đầu bếp.


Lưu Nhân bảo cô ta yên tĩnh chút: “Là ta bảo người làm đấy.”
Cùng lúc đó, bà ta nhìn thấy Sầm Diên đang yên lặng ăn, liền cau mày.
Sầm Diên chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc bữa ăn này, cô không hề thích cái không khí trong gia đình này, nó làm cô cảm thấy áp lực.


Khó khăn lắm mới chờ tới lúc ăn cơm xong, cô chuẩn bị rời đi. Giang Cự Hùng gọi cô ở lại, bảo cô theo ông một chuyến.
Trong phòng sách.
Giang Cự Hùng cầm tách trà, tách trà trong suốt, thậm chí còn nhìn thấy lá trà cuộn lại trong nước nóng, nổi trên bề mặt.


“Mẹ con trước đây nói với con những lời kia, con đừng để trong lòng.”
Sầm Diên gật đầu: “Con biết.”
Giang Cự Hùng thở dài một hơi, đặt tách trà xuống. Ông có thể cảm nhận được, ông và đứa con gái này không thân thiết.
Lúc nào cũng chỉ là phép lịch sự bề ngoài.


Nhưng những chuyện này, cũng không trách cô được.
Căn nhà này chưa từng cho cô sự ấm áp nào.
Giang Cự Hùng đưa cho cô một chiếc thẻ: “Ta nghe Kỳ Cảnh nói gần đây con đang lập nghiệp, trong đây có 500 vạn, cứ xem như đây là sự tài trợ mà ta cho con.”


Sầm Diên không nhận: “Lòng tốt của ngài thì con nhận, nhưng con vẫn còn một số tiền tiết kiệm. Hiện tại cũng không thiếu tiền.”
Giang Cự Hùng nói: “Con cứ cầm lấy, không thiếu cũng hãy cầm lấy.”


Ông thấp giọng cười, nghe có hơi chua xót: “Ít nhất cũng hãy để cho ta làm tròn trách nhiệm một người cha, làm một chút chuyện gì đó cho con gái của mình.”
Sầm Diên hơi cụp mắt, nhìn tấm thẻ được đưa tới.


Người ta nói, con người già đi thì bàn tay sẽ già trước. Bàn tay của Giang Cự Hùng cũng vì dấu vết của thời gian mà nhăn nheo lại. Ông thậm chí còn trông già hơn so với tuổi của mình.
Đặc biệt là so với Lưu Nhân luôn biết chăm sóc cho cơ thể.
Sầm Diên cuối cùng cũng nhận.


Nhưng số tiền đó cô sẽ không dùng, cô làm vậy chỉ là để cho Giang Cự Hùng yên tâm hơn một chút.
– —-
Sau khi rời ngôi nhà đó, Sầm Diên cũng không lập tức về nhà, mà cô đi thăm Trần Điềm Điềm.


Trẻ con cơ thể yếu ớt, bị bệnh cũng phải cần mấy ngày để hồi phục lại. Hơn thế, con bé còn bị bệnh cúm siêu vi, lại càng làm cô thêm lo lắng.
Khi cô vừa tới, Trần Điềm Điềm vừa mới ngủ.


Dì Hà nhìn thấy cô tới thì vui mừng: ” Vừa lúc tôi làm ít xôi viên ngọc, mợ thử giúp tôi em vị như thế nào?”
Trước đây, vào mỗi dịp Tết, Sầm Diên đều sẽ giúp bà ấy làm loại xôi này.


Bà ấy vẫn có chút không quen khi căn nhà này thiếu đi một vị nữ chủ nhân, có vẻ như có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Thậm chí còn yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sầm Diên bước tới, cầm lấy đôi đũa mà dì Hà đưa cho cô, gắp một cái rồi nếm thử.


Dì Hà trông mong hỏi cô, “Nó thế nào?”
Sầm Diên nuốt xong mới gật đầu cười: “Ngon lắm.”
Dì Hà thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là mợ nói ngon tôi mới yên tâm, Tiểu Châu hỏi gì cũng bảo ngon.”
Sầm Diên cười cười, không nói gì.


Trầm Điềm Điềm rất nhanh đã thức giấc, được chị Châu bế ra ngoài, đầu tóc ngủ xong rối tung cả lên.
Nhìn thấy Sầm Diên, con bé liền hét lên đòi cô bế.
Sầm Diên vừa cười vừa qua bế bé, âu yếm hỏi: “Điềm Điềm mấy hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời không?”


Đã lâu lắm rồi không được cô bế, Điềm Điềm dường như sợ cô lại đi, giữ chặt tay áo cô: “Có nghe lời ạ.”
Sầm Diên dùng tay sờ lên trán cô bé, còn có chút nóng.


Chị Châu mang thuốc tới, cố ý phàn nàn với Sầm Diên: “Thuốc nhất định không chịu uống, còn dám nói là nghe lời à.”
Cứ giống như muốn chứng tỏ cho Sầm Diên thấy mình rất ngoan, cô bé chủ động mang bát thuốc qua, tự mình uống hết.


Thuốc của trẻ con cũng không phải quá đắng, thậm chí còn có vị ngọt thanh, nhưng vị ngọt rất lạ miệng.






Truyện liên quan