Chương 97
******
Triệu Tân Khải chịu đựng đau khổ ăn hết nửa quả mướp đắng kia, đắng đến buồn nôn, đắng đến ghê tởm. Cậu ta ôm bụng, cảm giác trong bụng có thứ gì đó không ngừng cuồn cuộn, rất muốn phun ra.
Khó chịu đến trình độ này, cậu ta vẫn không quên hỏi Triệu Yên Nhiên: "Bây giờ được rồi chứ?"
Triệu Yên Nhiên vui mừng, mở cửa đứng sang một bên: "Được rồi."
Thương Đằng bước vào phòng, được nhìn thấy cô dâu của anh.
Cô lặng lẽ ngồi đó, khẽ mỉm cười với anh.
Một ngày vốn nên phải hạnh phúc, anh lại đột nhiên có chút đau buồn. Cảnh tượng như vậy, đáng lẽ phải xuất hiện từ 4 năm trước. Chỉ là bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều.
Nhưng may mắn, vòng đi vòng lại một vòng lớn như vậy, Sầm Diên vẫn là của anh.
Cô vẫn thuộc về anh, là cô dâu của anh.
Một đám người ồn ào, bảo anh quỳ xuống để cầu hôn.
Thương Đằng quỳ một gối xuống đất, cầu hôn Sầm Diên, hỏi cô có đồng ý không.
Sầm Diên mỉm cười cầm lấy hoa của anh: "Em đồng ý."
Sau đó bọn họ ôm nhau, xung quanh ầm ĩ, Thương Đằng không nghe thấy gì hết, bên tai anh đều là giọng nói của Sầm Diên.
Và câu "Đồng ý" mà cô nói.
- -----
Thảm đỏ của khách sạn rất dài, Sầm Diên khoác tay Giang Cự Hùng đi vào, Thương Đằng đã đứng ở phía cuối đợi cô.
Anh mặc tây trang, thắt cà vạt mà cô tặng, ngực cài hoa chú rể. Anh đứng ở nơi đó, như thể đang phát sáng, quanh thân là vầng hào quang, có chút chói mắt.
Anh vốn là một người rất nổi bật/chói mắt, nhưng lại cúi đầu khiêm nhường trước Sầm Diên hết lần này tới lần khác.
Sầm Diên vẫn cảm thấy không chân thực lắm, giống như một giấc mơ.
Cho đến khi Giang Cự Hùng đưa tay cô cho Thương Đằng, người chủ trì nói ra tuyên ngôn kết hôn, Bánh Quy chạy tới, trên thân còn buộc một hộp nhẫn cưới.
Sầm Diên vẫn cảm thấy hết thảy chỉ là một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ sẽ không tỉnh, bởi vì cô cảm thấy bàn tay đang nắm tay cô, dùng sức biết bao nhiêu.
Có lẽ anh cũng có cảm giác giống như cô.
Lo lắng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Có thể sau khi tỉnh dậy, họ đã không còn ở đây nữa. Anh vẫn là Thương Đằng lạnh như băng kia, cô vẫn là một Sầm Diên trong lòng có người khác.
Cho nên Thương Đằng không dám buông tay cô, cho dù là mơ, chỉ cần anh không tỉnh lại, anh có thể tiếp tục mơ.
Triệu Tân Khải cầm máy ảnh DSLR* chụp hồi lâu, thỉnh thoảng còn dừng lại để thưởng thức thành quả của mình.
(*Máy ảnh DSLR (Digital Single Lens Reflex) là loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số. Đây là loại máy ảnh sử dụng hệ thống gương bằng lăng kính (trong máy ảnh DSLR cao cấp) hoặc một loạt gương bổ sung (thường là ở các mẫu máy cấp thấp hơn) để phản chiếu ánh sáng từ ống kính máy ảnh đến kính ngắm.)
Cậu ta cười không khép miệng được, đến mức quên cả quả mướp đắng vừa ăn đến muốn ói.
Có thêm chị dâu, đương nhiên cậu ta phải vui mừng. Hơn nữa chị dâu còn tốt tính như vậy, sau này khi anh họ dạy dỗ cậu ta thì cũng sẽ có người can ngăn.
Cậu ta vừa mới dựng máy ảnh xong, đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Giang Kỳ Cảnh ở bên cạnh.
Triệu Tân Khải cau mày, mắng Giang Kỳ Cảnh là đồ ngốc: "Hôm nay chị cậu kết hôn mà cậu bày ra cái vẻ mặt người ch.ết thế à."
Giang Kỳ Cảnh vẫn luôn làm ngơ cậu ta, nhưng lần này, dường như cậu không thể phản bác lại.
Đúng vậy, chị gái kết hôn, cậu lại không vui mừng chút nào.
Quả thật cậu rất buồn, chỉ cần nghĩ đến sau này Sầm Diên sẽ trở thành người nhà của người khác, Giang Kỳ Cảnh liền thấy buồn.
Cậu không còn mẹ, bây giờ dường như chị gái cũng không có nữa.
Thấy tâm trạng của Giang Kỳ Cảnh không đúng lắm, Triệu Tân Khải cho rằng vừa rồi mình đã nói quá lời: "Cái đó...... đó là câu cửa miệng của tôi, không phải mắng cậu đâu."
Giang Kỳ Cảnh không để ý đến cậu ta, đổi vị trí với người phía sau.
Triệu Tân Khải sờ sờ sau đầu, tự thấy bản thân cũng đâu có nặng lời.