Chương 17
Lúc JaeJoong chạy đến bệnh viện, YunHo đã ngây ngốc nhìn trước giường bệnh, trên mặt bà Jung được phủ lên một miếng vải trắng, đã qua đời.
YunHo nắm lấy bàn tay đã trở nên lạnh giá của mẹ, nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi vành mắt.
JaeJoong quỳ xuống trước mặt YunHo, cậu tự trách mình mà nện xuống sàn nhà: “Đều do em —— Nếu như không kéo anh đến Vịnh Ánh Trăng ——”
“Không liên quan đến chuyện của em ——” YunHo vừa hôn lên tay mẹ vừa nói: “Là anh không tốt —— không nên để mẹ ở nhà một mình —— Anh đã đáp ứng ba rằng sẽ chăm sóc mẹ thật tốt —— chăm sóc cửa hàng bách hóa thật tốt —— Anh thực sự là một thằng khốn nạn —— Cái gì anh cũng không làm tốt —— Bây giờ mẹ đã mất rồi —— Cửa hàng cũng không còn nữa —— Anh thực sự đã hai bàn tay trắng rồi ——”
“YunHo —— Anh nhất định phải tỉnh lại ——” JaeJoong cầm lấy cánh tay của YunHo: “Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa —— Em có thể giúp anh mở một khu trung tâm mua sắm thật sự ——”
“Mẹ đã mất rồi —— Cái gì cũng không còn có ý nghĩa nữa ——” YunHo vẫn không có phản ứng như trước.
“YunHo —— Em biết anh hiện tại rất khổ sở —— Thế nhưng —— anh còn có em mà ——” JaeJoong ôm lấy YunHo, cố gắng thức tỉnh anh dậy.
“JaeJoong —— Anh không còn mẹ nữa rồi —— Anh —— ngay cả người thân duy nhất cũng không bảo vệ thật tốt —— Anh —— không có cách nào để tha thứ cho bản thân anh ——” Trong ánh mắt của YunHo ngập tràn bi thống.
“YunHo —— Nếu như anh khó chịu —— thì hãy đánh em đi —— Anh đừng chịu đựng nữa ——” JaeJoong tan nát cõi lòng nhìn YunHo, nước mắt đã rơi đầy mặt.
“Anh đừng tiếp tục đóng kịch nữa!” Thanh âm của Seul Gi đột nhiên vang lên, khiến JaeJoong cùng YunHo đều ngẩn người.
Seul Gi bước tới trước mặt YunHo, một phát đẩy JaeJoong ra, hung tợn nói: “Cút ngay! Đồ hung thủ giết người ——”
“Cô đang nói bậy gì vậy?!” JaeJoong đứng lên, nhìn chằm chằm vào Seul Gi mà hỏi.
“YunHo oppa, anh đừng tin lời hắn!” Seul Gi nhìn YunHo: “Toàn bộ những sự việc ngày hôm nay, đều là do kẻ này một tay tạo thành!”
“Seul Gi ——” YunHo nhìn Seul Gi, vẻ mặt khó hiểu: “Em đang nói gì vậy ——”
Seul Gi chỉ vào JaeJoong: “Hỏa ngày hôm nay —— căn bản chính là do anh ta chỉ thị lưu manh phóng!”
“Cô có chứng cứ gì?!” JaeJoong vẻ mặt kiên cường.
“Tôi luôn điều tr.a về dự án mở rộng thành phố phía đông!” Seul Gi tràn đầy tự tin nói: “Dự án của thành phố phía đông là do ‘xí nghiệp Kim thị’ trù hoạch, mà anh, chính là tổng giám đốc của xí nghiệp Kim thị! Lúc đầu tôi vẫn chưa tin, mãi đến khi lần trước YunHo oppa bị đả thương, anh nói anh có thể khiến đám lưu manh không thể tiếp tục quấy rầy nữa, tôi liền đoán được, người có thể dễ dàng giải quyết chuyện phiền phức, nhất định là kẻ chủ mưu mọi chuyện!”
“Tôi quả thực là tổng giám đốc của ‘Kim thị’, thế nhưng, đây cũng không thể chứng minh rằng hỏa là do tôi phóng!” JaeJoong mặt không đổi sắc như trước.
“Đám người lần trước đánh YunHo hyung, là một người tên ‘Ác Sát Minh’ do tổ chức xã hội đen phái tới!” Seul Gi nhìn chằm chằm vào JaeJoong: “Theo như tôi biết, tổ chức này thường xuyên giúp anh giải quyết một số phiền phức, ví dụ như nhà buôn không chịu phối hợp, anh dám nói lần trước bọn họ đến gây rối anh không hiểu rõ tình hình?!”
“Tôi quả thực đã bảo bọn họ đến một lần, nhưng mà —— lúc đó tôi cũng không biết YunHo cũng ở thành phố phía đông ——” JaeJoong giải thích.
“Nói cách khác, vụ bạo lực lần trước quả thực là do anh chỉ thị! Như vậy —— vụ cháy lần này anh cũng không tránh khỏi có liên quan!” Seul Gi chỉ vào JaeJoong mà nói: “Anh cùng ‘Ác Sát Minh’ Choi DongWook có cái quan hệ gì, chính anh là kẻ rõ ràng nhất! Tôi đã hỏi cảnh sát rồi, lần cháy này là do con người tạo thành! YunHo oppa và bác từ trước đến nay tính tình an phận thiện lương, căn bản không có khả năng kết thù kết oán với kẻ khác, ngược lại từ lúc sau khi biết anh lại không ngừng xảy ra nhiều chuyện phiền toái, lần này gây nên bi kịch, không phải bởi vì anh, thì còn có thể là ai?!”
“Cô ——” JaeJoong thực sự đã khó giải bày.
YunHo đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào JaeJoong: “Lời cô ấy nói —— là sự thật sao ——”
“YunHo —— Em quả thực là tổng giám đốc của ‘Kim thị’, em cũng quả thực đã làm một chút chuyện quá đáng cùng với người tên ‘Ác Sát Minh’ —— Thế nhưng —— em từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn lừa dối anh ——” JaeJoong nhìn YunHo, trong ánh mắt ngập tràn bất đắc dĩ.
“Tại sao cậu không sớm nói cho tôi biết ——” Thanh âm của YunHo trở nên thật băng lãnh.
“Anh bảo em phải mở miệng làm sao ——” JaeJoong bi thương nói: “Nói cho anh biết rằng em chính là kẻ khốn nạn đã chỉ thị người khác đả thương anh sao ——”
“Hôm nay cậu đột nhiên chạy tới, nói muốn cùng tôi đến Vịnh Ánh Trăng —— là vô tình —— hay ——” Đôi mắt của YunHo lộ ra sự u ám khiến JaeJoong sợ hãi: “Cậu biết sẽ có chuyện xảy ra ——”
“Em ——” JaeJoong vô lực cúi đầu: “Chỉ sợ anh bị tổn thương ——”
“Cho nên ——” YunHo đi tới, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai JaeJoong: “Khiến tôi trở thành cái dạng này —— mất đi người thân duy nhất ——”
“Xin lỗi ——” Nước mắt của JaeJoong không tiếng động mà chảy xuống, nhỏ lên mu bàn tay của YunHo.
“Xin lỗi?!” YunHo cười lạnh: “Cậu khiến tôi mất hết tất cả —— Bây giờ lại nói xin lỗi —— Kim JaeJoong —— Tôi thật hối hận khi biết cậu ——”
“YunHo ——” JaeJoong bi thương nhìn đôi mắt tuyệt vọng của YunHo: “Em cũng không ngờ rằng sẽ có cục diện như bây giờ ——”
YunHo vươn tay, lau nước mắt của JaeJoong: “Đây là —— nước mắt cá sấu đúng không —— Bộ dạng đơn thuần vô hại này của cậu —— rốt cuộc đã lừa dối bao nhiêu người rồi ——”
JaeJoong vuơn tay, muốn nắm lấy YunHo, lại bị YunHo mạnh mẽ đẩy ra, ngã vào vách tường.
“Đừng chạm vào tôi ——” YunHo giống như dã thú đang phẫn nộ: “Tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa —— Cậu cút đi ——”
“Yun —— Ho ——” JaeJoong giãy dụa, vẫn muốn bước tới.
“Trước khi tôi chưa giết ch.ết cậu —— Đi mau!” YunHo quay đầu lại, không hề nhìn JaeJoong.
JaeJoong không nói thêm lời nào nữa, cậu nhìn YunHo lần cuối, chậm rãi rời khỏi bệnh viện.