Chương 37
*Dịch: Tiểu Kỳ*
Mùa đông năm nay ở Đại Diễn lạnh giá vô cùng, sắp đến cuối năm, tiết trời càng lúc càng khó chịu, thỉnh thoảng còn lác đác mấy độ mưa, lẫn vài đợt tuyết nhỏ, chắc là điềm báo trời sắp đổ tuyết rơi.
Tiêu Khả phấn khích dẫn thị vệ từ ngoài cổng bước vào, hào hứng nói với Phương Văn Uyên bên cạnh: “Văn Uyên, ta còn tưởng lần này công cốc rồi cơ, nào ngờ lại săn được một con lợn rừng, đợi lát nữa nhất định phải mang con lợn rừng này đến khoe với Phi Mặc ca ca mới được.”
Phương Văn Uyên khinh bỉ nói: “Tiểu điện hạ, ngài đem lợn rừng tặng cho Ngôn đại nhân không thấy khó coi à?
“Phi Mặc ca ca sẽ khen ta.” Tiêu Khả vênh mặt kiêu ngạo nói, “Chỉ cần là thứ ta tự tay săn được, Phi Mặc ca ca sẽ thích hết.”
“Được được được, Phi Mặc ca ca của ngài là người thương ngài nhất trên đời, không ai bì được với ngài ấy.” Phương Văn Uyên mỉa mai đáp lời.
Tiêu Khả cười hì hì khoác vai Phương Văn Uyên: “Văn Uyên huynh ghen đấy hả, cái này không giống nhau mà, huynh là bằng hữu tốt nhất của ta, Phi Mặc ca ca là người ta thích nhất.”
“Thần ghen gì chứ, thần sợ vương phi sau này của ngài sẽ ghen thôi.”
“Hừ, ta chẳng cần vương phi gì hết, nữ nhân đều phiền phức thế cả.” Tiêu Khả khinh thường nói, cậu nghĩ sang chuyện khác, lại vui tươi trở lại, “Ta về trước đây, đi gặp Phi Mặc ca ca đã.”
Đang nói giữa chừng, đột nhiên Phương Văn Uyên biến sắc, nghi ngờ nhìn mấy đội binh sĩ đang chỉnh tề nghiêm nghị trên đường, hắn hỏi: “Tiểu điện hạ, xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại nhiều binh sĩ tuần tr.a thế?”
Tiêu Khả cũng ngẩn người, chuyến đi săn lần này quá vội, vốn dĩ cậu đã hơi nghi ngờ, nhưng tâm tính vẫn còn quá trẻ, vừa đến hành cung đã chơi bời quên hết mọi thứ, nhìn thấy vẻ tiêu điều trên đường cái khác hẳn ngày thường, trong lòng lại lo lắng nhiều hơn, cậu vung roi ngựa lên, cao giọng hét lên rồi chạy như bay tới hoàng cung.
Ngoài cửa cung, thị vệ đã thay mấy gương mặt mới, Tiêu Khả giao ngựa lại cho tùy tùng, bước bước lớn vào trong, nội thị và cung nữ trong cung đang vội vàng qua lại, sắc mặt kinh hoàng. Hoa tuyết phất phơ lẫn giữa màn mưa, thái giám phía sau đuổi theo che ô cho Tiêu Khả, Tiêu Khả đi mãi đi mãi, lo lắng trong lòng càng lúc càng nặng nề, cậu hỏi gấp: “Bệ hạ đang ở đâu?”
Thái giám chỉ về hướng điện Cam Lộ, lo sợ đáp: “Bệ hạ đang ở trong điện Cam Lộ.”
Điện Cam Lộ được canh phòng cẩn mật, Vũ Lâm quân năm ba người một tốp, Điền Trọng Nhạc tự mình dẫn người đi tuần tr.a xung quanh. Ngoài cửa điện có một người đang quỳ, như một pho tượng đá, lẳng lặng thẳng tắp đứng ở đó. Tiêu Khả nhìn về phía trước, hai mắt bỗng chốc mở to, giọng nói cũng có phần lạc đi: “Huynh——huynh quỳ ở đây làm gì? Phụ vương sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Người ấy ngẩng đầu lên, chính là Phiêu Kỵ đại tướng quân Tiêu Tử Bùi. Mặt hắn đã ướt sũng nước mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cả người cũng ướt như chuột lọt, vừa nhìn thấy Tiêu Khả, ánh mắt lập tức sáng lên, cả người chao đảo, hắn gắng sức ổn định cơ thể, bàn tay nắm chặt lấy tay cậu, run rẩy nói: “Mau, tiểu điện hạ, ngài mau đi cầu xin, bệ hạ ngài ấy——ngài ấy muốn ban tội ch.ết cho Ngôn Phi Mặc!”
Tay Tiêu Tử Bùi như băng tảng, trong chốc lát, khí huyết của Tiêu Khả cũng ngưng kết thành băng, cậu không dám tin lặp lại lời của Tiêu Tử Bùi: “Ban tội ch.ết cho Ngôn Phi Mặc?”
Tiêu Tử Bùi gật đầu, hắn đã quỳ nguyên một ngày một đêm, sức cùng lực kiệt, tinh thần tan rã. “Tiểu điện hạ, ta lén đi cứu Phi Mặc, nhưng đệ ấy không chịu đi cùng ta, ngài mau cầu xin bệ hạ, nếu không, thì ngài xông vào thiên lao đưa đệ ấy đi…”
Lời còn chưa dứt, “ầm” một tiếng, Tiêu Tử Bùi đã ngã nhào trên đất, Tiêu Thiển cầm một cây gậy gỗ bọc vải sau lưng, nước mắt chảy dài, hắn đưa tay lau qua loa trên mặt, khóc nói: “Công tử, công tử không muốn sống nữa sao! Người đã quỳ ở đây bao lâu rồi, Ngôn đại nhân đã… đã… Là Ngôn đại nhân từng nói, công tử mà còn tái phạm lần nữa, thì cứ lấy gậy đánh người ngất đi…”
Tiêu Khả cảm thầy đầu mình vừa ong một tiếng, khóe mắt như muốn rách ra, cậu tóm lấy ngực Tiêu Thiển: “Ngươi nói cái gì đấy hả? Ngôn đại nhân đã làm sao? Ngươi còn nói bậy bạ, cẩn thận ta chém đầu ngươi đấy!”
“Thần có nói bậy gì đâu! Thần cũng rất thích Ngôn đại nhân mà, nhưng Ngôn đại nhân đã không còn nữa rồi! Thần nhìn thấy Lý công công mang chén rượu quay về phục chỉ!” Tiêu Thiển khóc thảm thiết nói, “Công tử nhà thần không tin, tiểu điện hạ cũng không tin sao?”
Tiêu Khả đẩy mạnh một cái, làm Tiêu Thiển té nhào trên đất, cậu xông thẳng tới trước cửa điện, muốn đẩy cửa ra, nhưng bàn tay đặt trên cửa lại run rẩy đến mức không nắm nổi tay cầm. “Phụ vương!” Cậu hét lớn, nhưng hóa ra tiếng nói của mình lại nhẹ như tiếng muỗi.
Cửa mở ra từ bên trong, Tiêu Tránh từ từ bước ra, mặt trầm như nước. “Khả Nhi, Phi Mặc ca ca của con đã đi rồi, chọn ngày hậu táng, con đi từ biệt hắn đi, nếu còn lời nào chưa nói thì cứ nói hết ra đi.”
-
Tiêu Khả không biết mình đã đi vào thiên lao như thế nào, cậu cảm thấy bản thân như đang mơ một cơn ác mộng, tỉnh giấc rồi, tất cả sẽ trở về như trước, Phi Mặc ca ca của cậu vẫn sẽ ở trên giáo trường mỉm cười nhìn sang, cậu sẽ không lười biếng nữa, nhất định sẽ không nghịch ngợm nữa, cũng không đi săn bắn gì nữa hết! Nhưng đáng tiếc là, chân cậu đã sưng cả lên rồi, mà vẫn không thể tỉnh khỏi cơn ác mộng này.
Trong thiên lao tĩnh lặng như tờ, cậu lảo đảo đi tới phòng trong cùng, giữa gian phòng có hai ba người đang đứng, một người nằm thẳng trên giường, mặc bộ áo trắng mà ngày thường Ngôn Phi Mặc thích nhất, hai mắt nàng nhắm chặt, sắc mặt yên bình. Tiêu Khả đứng như trời trồng ở đó, rất lâu lau, cậu rùng mình tỉnh táo rồi nghiêm giọng quát: “Các ngươi đang làm gì đấy hả! Cút hết ra ngoài cho ta!”
Hai người đang vây quanh Ngôn Phi Mặc ngẩng đầu lên, một người trong đó rút kiếm ra, Thính Vân chỉ vào cậu rồi tức giật quát lên: “Có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu không thì ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Người còn lại là Hiểu Phong, hai mắt nàng đỏ ửng, kéo tay Thính Vân nghẹn ngào nói: “Thính Vân, là tiểu điện hạ, nàng đừng như thế!”
Vào lúc này, Tiêu Khả cuối cùng cũng hiểu, Phi Mặc ca ca của cậu đã thật sự bỏ cậu đi rồi, cậu bước từng bước tới, quỳ rạp trước người Ngôn Phi Mặc, cắn chặt môi, một giọt máu rơi xuống từ khóe miệng, hai bàn tay nắm chặt, cậu đấm mạnh lên chiếc giường rách nát rồi thất thanh khóc thảm.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Khả ngẩng đầu lên, hoảng hốt hỏi: “Lúc Phi Mặc ca ca đi, ai hầu hạ huynh ấy?”
Không lâu sau, bên cạnh có một người lau nước mắt quỳ xuống trước mặt cậu đáp: “Tiểu nhân Cao Thiên hầu hạ Ngôn đại nhân lên đường.”
“Lúc Phi Mặc ca ca ra đi có nói gì không?” Cậu thì thào hỏi.
“Ngôn đại nhân chẳng nói gì hết.” Cao Thiên thấp giọng trả lời, đột nhiên, hắn nhớ ra gì đó, lấy một chiếc khăn tay trong ngực áo ra, do dự hỏi: “Có phải tiểu điện hạ họ Tiêu không?” Hắn vừa nói xong lại tự tát cho mình một cái bạt tai.
“Ngôn đại nhân muốn tiểu nhân giao cho ngài.”
Tiêu Khả cầm lấy khăn tay, nhìn mai trắng, mai đỏ nở rộ trên khăn tay trắng tuyết, thấp thoáng như nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Ngôn Phi Mặc, rất lâu sau, cậu thấp giọng hỏi: “Huynh ấy không nói gì cả sao?”
“Tiểu điện hạ chớ quá đau buồn, Ngôn đại nhân hết lòng lo lắng cho tiểu điện hạ, người không muốn thấy tiểu điện hạ hành hạ bản thân thế này đâu.”
Nước mắt đong đầy nơi vành mắt, theo gò má chảy xuống không ngừng, rơi trên mặt đất, Tiêu Khả chầm chậm nói: “Phi Mặc ca ca, huynh sai rồi, rất rất sai rồi! Ta thà làm một Tiểu Khả đệ đệ vui vẻ của huynh, cũng không muốn làm một hoàng tử Đại Diễn thuận lợi thênh thang!”
Mùa đông Thiên Nguyên năm thứ mười hai, Tín vương Tiêu Hồng và Phùng thái úy đồng tội mưu phản, Phùng thái úy chịu tội tru di, Tín vương Tiêu Hồng không rõ tung tích.
Mùa đông Thiên Nguyên năm thứ mười hai, Tín vương Tiêu Hồng bị phế thành thường dân, các phủ truy nã, bị phán xử tử. Phùng thục phi biết chuyện không báo, đồng đại tội mưu phản, tru di cửu tộc, ban rượu độc, ch.ết.
Mùa đông Thiên Nguyên năm thứ mười hai, Trung lang tướng Ngôn Phi Mặc phạm đại tội khi quân, niệm tình có công cứu giá, không xử tội tộc nhân, ban rượu độc, ch.ết, hậu táng.
Mùa đông Thiên Nguyên năm thứ mười hai, hoàng tử thứ năm Tiêu Khả, nhân hậu thông tuệ, đảm đương đại nghiệp, lập làm thái tử Đại Diễn.