Chương 39

*Dịch: Tiểu Kỳ*
Thanh minh tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn*
(Bài thơ: Thanh minh – Đỗ Mục)
(Dịch: Tiết thanh minh mưa rơi lất phất, trên đường hành hương nát cõi lòng)


Mộ của Ngôn Phi Mặc nằm dưới chân một ngọn núi ở Kinh Giao, non xanh nước biếc, phong thủy hữu tình, là nơi chôn cất của rất nhiều quý nhân quan lớn đức cao vọng trọng trong kinh thành. Từ Kiền vương phủ tới đó phi ngựa chỉ mất nửa canh giờ, Tiêu Tử Bùi tùy ý cất bước, lững thững bước đi, đi mất gần một canh giờ.


Tiêu Thiển chạy sau lưng hắn, len lén quan sát sắc mặt chủ nhân, thấy thần sắc Tiêu Tử Bùi lơ đãng mà có nét bi thương, trong lòng hắn lại càng thêm hỗn loạn, tự dưng lại thấy oán hận vị cửu ngũ chí tôn kia: ở Khánh vương phủ và Kiền vương phủ không ai dám nhắc đến ba chữ “Ngôn Phi Mặc”, chỉ mong tiểu vương gia mau quên được Ngôn đại nhân, nhưng vị vua kia thì ngược lại, còn bảo người ta đi bái tế.


Dọc theo con đường mòn trong rừng trúc, lần đầu tiên Tiêu Tử Bùi bước vào khu mộ của Ngôn Phi Mặc, mộ phần thanh lịch, hệt như tính cách và con người nàng vậy, bốn phía có rừng trúc bao quanh, sau mộ là một gốc hạnh nho nhỏ, còn chưa kịp lớn, chỉ lác đác vài chiếc lá xanh. Trước mộ được lát gạch đá xanh, quét dọn sạch sẽ, bày hai ly rượu, hai thẻ hương vàng lượn lờ khói thoảng, xem ra người đến bái tế vừa mới rời đi, không biết còn ai cũng hoài niệm vị Trung lang tướng trước kia này như hắn?


Tiêu Tử Bùi trầm mặc đứng rất lâu, rồi nói với Tiêu Thiển: “Ngươi đặt đồ xuống, ta muốn một mình ở lại đây một lát.”
Tiêu Thiển thoáng do dự, đặt tế phẩm hoa quả bày biện xong xuôi rồi cung kính khấu đầu trước ngôi mộ một cái, sau đó mới lui ra.


Tiêu Tử Bùi ngồi xuống trước mộ, nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ màu đen “Ngôn Phi Mặc” trên gạch đá, nét bút rồng bay phượng múa, mạnh mẽ mà có lực, từng nét từng nét như những thanh đao nhọn, từ từ đâm vào tim hắn, giày xéo thấu tâm can, đau đến máu chảy đầm đìa. Hắn thì thầm nói: “Phi Mặc, ta từng tới chân núi Thiên Sơn tìm nàng, đợi nàng rất lâu ở nơi mà nàng từng cứu ta, nàng có nhìn thấy ta không?”


available on google playdownload on app store


Nụ cười của Ngôn Phi Mặc từ từ xuất hiện trước mắt hắn, như có phần oán trách. Hắn hốt hoảng vươn tay ra nắm, nhưng chỉ giữ được hơi lạnh đầy tay. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, cầm bình rượu lên, rót đầy hai chén rượu, một chén đặt trước mộ, một chén để tự mình uống cạn. “Phi Mặc, nàng sống ở đây có tốt không? Nàng chờ ta, đừng đi qua cầu Nại Hà trước…”


Hắn tự rót tự uống một lúc, hơi rượu dần bốc lên, hắn cởi luôn áo ngoài, rút bảo kiếm giắt bên hông ra múa kiếm, ánh kiếm loang loáng lướt nhanh, thân hình mạnh mẽ, “đến như sấm sét thu chấn nộ, dừng như sông hồ đọng thanh quang”, múa xong một bộ kiếm pháp, cách đó không xa có tiếng người vỗ tay: “Kiếm pháp hay!”


Tiêu Tử Bùi quay sang nhìn, trên đường mòn đằng kia có một thiếu niên đang đứng, chính là thái tử Đại Diễn Tiêu Khả, hơn một năm không gặp, Tiêu Khả chỉ còn thấp hơn hắn không đến một cái đầu, trên gương mặt đã bớt đi nét ngây ngô nhỏ tuổi, thêm nhiều hơn vẻ uy nghiêm cao quý, khí thế oai hùng. Hắn sững người một lát, cáo tội nói: “Không biết thái tử điện hạ giá đáo, đường đột rồi.”


Tiêu Khả đi đến bên cạnh rồi hành lễ, Tiêu Tử Bùi từng dạy cậu binh pháp, cũng xem như là một nửa người thầy, thêm nữa, Tiêu Khả vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng một Tiêu Tử Bùi trên chiến trường với đầy những chiến công hiển hách. “Tiêu hoàng huynh, huynh cũng đến thăm Phi Mặc ca ca à, nhất định huynh ấy sẽ rất vui.” Tiêu Khả đi đến trước mộ, vén trường bào, quỳ xuống, khấu đầu ba cái với người kia.


Hai người lẳng lặng đứng đó, rất lâu sau, Tiêu Khả rầu rĩ nói: “Ta nghe mẫu thân nói, hóa ra Phi Mặc ca ca là nữ, nhưng ta không đổi được cách gọi.”


“Điện hạ không muốn đổi thì đừng đổi, Phi Mặc thương yêu ngài như vậy, chuyện gì cũng nghĩ tới ngài trước tiên, chắc chắn sẽ không để ý cách xưng hô này đâu.” Tiêu Tử Bùi từ tốn đáp lời.


“Ta không cần điều đó, ta không muốn những thứ mà tỷ ấy phải dùng tính mạng để đối lại!” Tiêu Khả có phần chán nản.
Tiêu Tử Bùi nhìn về phía cậu: “Đã biết là thứ nàng ấy dùng tính mạng để đổi, vậy thì ngài càng phải trân trọng nó.”


Tiêu Khả nhìn hắn rồi đột nhiên lại hỏi: “Có phải trong lòng Tiêu đại ca rất hận ta không?”
Tiêu Tử Bùi khựng lại, lắc đầu phủ nhận: “Sao Điện hạ lại nói như thế?”


“Ta biết, ta cũng hận chính mình, vì sao ta lại là con trai của phụ hoàng! Nếu không phải như thế, nói không chừng Phi Mặc ca ca vẫn còn sống khỏe mạnh, vẫn có thể dạy ta tập võ, cũng có thể uống rượu chuyện trò…” Thiếu niên ngồi đó bỗng kích động hẳn lên.


Tiêu Tử Bùi nghiêm giọng quát: “Điện hạ thận trọng lời nói việc làm của mình đi! Điện hạ là hoàng tử, đương nhiên sẽ có trách nhiệm và gánh nặng của hoàng tử, có được sẽ có mất, không cần oán trời trách đất.”


Tiêu Khả cười khổ một tiếng, nhìn bia mộ rồi chậm rãi đáp lời: “Thực ra ta rất ngưỡng mộ huynh, huynh có thể bỏ mặc tất cả nghĩ mọi cách cứu tỷ ấy, ai ai cũng biết huynh tình sâu nghĩa nặng, còn ta, chỉ có thể âm thầm đau lòng, đến khấu đầu với tỷ ấy một cái cũng phải lén lén lút lút, sợ người ta chê trách không hợp lễ nghĩa, giờ đây, đến cả mong muốn sắp xếp một vị trí cho tỷ ấy ở bên cạnh ta cũng không làm được.”


Tiêu Tử Bùi kinh ngạc nhìn cậu, lờ mờ hiểu được thâm ý trong lời Tiêu Khả, không hiểu sao cảm giác thương cảm “cùng là kẻ lưu lạc chốn chân trời” lại nảy sinh từ đáy lòng của hắn. “Hôm nay điện hạ đã tới đây rồi, chi bằng chúng ta cùng uống một chén, qua hôm nay, điện hạ hãy quên hết những chuyện này đi, bách tính thiên hạ Đại Diễn đều trông cậy vào điện hạ, mong điện hạ có thể giữ cho họ tiếp tục sống trong thái bình thịnh thế, điện hạ không thể phụ sự yêu thương của Phi Mặc và sự mong đợi của bạch tính.”


Hai người mỗi người một chén, rót vơi uống chậm, uống rượu vào, không lâu sau, Tiêu Khả đột nhiên nghĩ ra chuyện gì: “Chiến sự ở Mạc Bắc sao rồi?”
“Mùa đông ở Mạc Bắc rét lạnh, trời băng đất tuyết, không dễ đi lại, người Tây Lương co cụm trong doanh trại, quân ta cũng có thể vui vẻ qua năm mới.”


“Qua mùa xuân sẽ phải quay về gấp phải không? Mấy ngày nữa ta muốn xin phụ vương tới rèn luyện trong quân Mạc Bắc, không biết Tiêu đại ca có thu nhận ta không?”


Tiêu Tử Bùi khá kinh ngạc với những gì nghe được, hắn trầm ngâm giây lát: “Trong quân rất lạnh, đao thương không có mắt, xin điện hạ cân nhắc.” Nói rồi, hắn không nhịn được lại ho khan khổ sở.


Tiêu Khả lo lắng nhìn hắn, giúp hắn đấm lưng nhuận khí: “Đã gọi thái y tới xem chưa? Chứng bệnh này phải trị tận gốc, nếu không sẽ ủ thành bệnh nặng.”


Tiêu Tử Bùi lắc đầu, hắn lấy một chiếc khăn tay trong tay áo ra che miệng lại, né sang bên cạnh một chút, vất vả lắm mới ngừng ho được, khi ấy mới thấp giọng trả lời: “Điện hạ cách xa ta một chút.”


Tiêu Khả không nói gì, Tiêu Tử Bùi thấy hơi kỳ lạ khi cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào tay mình như thế, hắn thắc mắc hỏi: “Sao thế?”
Tiêu Khả chỉ vào chiếc khăn tay trong tay hắn, hỏi: “Chiếc… chiếc khăn tay này ở đâu ra vậy?”


Tiêu Tử Bùi mở chiếc khăn tay ra,  trên góc vải trắng muốt thêu hai đóa mai trắng, thuần khiết mà nho nhã. “Mẫu thân ta cho người thêu, mai lan trúc cúc, huynh đệ tỷ muội trong nhà mỗi người một cái, ta là con cả, được chia cái này.”


Tiêu Khả không kìm được đưa tay cầm lấy chiếc khăn kia: “Ta vừa nhìn thấy chiếc khăn này đã thích, Tiêu đại ca huynh tặng nó cho ta đi, ta cho người thêu cho huynh khác, ngày mai sẽ đưa lại cho huynh.”


Từ khu mộ của Ngôn Phi Mặc đi ra, dưới sự thúc giục liên tục của Tiêu Thiển, Tiêu Tử Bùi đành đi tới Khánh vương phủ. Theo cha mẹ tế tổ, ăn ít đồ chay, Khánh vương phi hào hứng nói: “Tử Bùi, Tử Hà, mấy ngày nữa bệ hạ muốn tổ chức yến hội thưởng xuân, hai đứa chỉnh trang một chút, đi đặt may mấy bộ đồ mới.”


Tiêu Tử Hà bĩu môi nói: “Yến hội thưởng xuân thì có gì vui, con muốn cùng ca ca đi Mạc Bắc giết giặc, thế mới đã.”
Khanh vương phi trầm mặt: “Nói nhăng nói cuội, con chỉ là một tiểu nha đầu, hiểu cái gì gọi là giết địch báo quốc?”


“Nha đầu thì làm sao! Con ngày ngày tập võ, rèn luyện thân thể, binh thư thuộc làu làu, ca ca giỏi như thế, con là muội muội lẽ nào lại là đứa bạc nhược? Hơn nữa, mọi người đừng xem thường nữ nhi, cứ xem Ngôn ——” Tiêu Tử Hà hoa chân múa tay hứng chí nói, bất cẩn nói ra một chữ thì ngậm miệng ngay lập tức.


Mọi người có mặt đồng loạt liếc nhìn Tiêu Tử Bùì, thấy hắn không thay đổi sắc mặt mới dần dần yên tâm, lấy lời át đi.


Ngoài mặt Tiêu Tử Bùi vẫn mỉm cười, cùng mọi người vui vẻ dùng bữa tối xong, hắn ho khẽ một tiếng rồi nói: “Phụ vương, mẫu phi.” Hắn vừa mở miệng đã dùng kính ngữ, nhất thời khiến cả nhà ngẩn người.


“Yến hội thưởng xuân con và Tử Hà nhất định sẽ tham gia. Chỉ là Tử Bùi bất hiếu, không thể nào quên được người đó, cũng không thể thỏa nguyện phụ vương và mẫu phi, những chuyện khác, Tử Bùi đều có thể đồng ý hết, nhưng chuyện này, phụ vương và mẫu phi cứ để tùy con đi.”


Vành mắt Khánh vương phi đỏ ửng cả lên, bà nghẹn ngào nói: “Tử Bùi, đã hơn một năm rồi, con có đau lòng khó quên đến mấy thì cũng phải nhạt bớt rồi chứ. Con cứ tiếp tục như thế, người khác thì con cháu đầy nhà, chỉ có mình con lẻ loi cô độc, sau này biết phải làm sao?”


“Tìm một đứa trong nhà thúc bá làm con thừa tự là được rồi.” Tiêu Tử Bùi điềm nhiên nói.
“Thế sao được! Không phải cốt nhục dù sao cũng có khoảng cách…” Khánh vương phi vẫn kiên trì nói.


Tiêu Ánh nghiêm khắc nhìn bà, không nói đúng hay sai: “Chuyện này để sau hẵng nói. Hiện giờ con phải chú ý nhiều hơn tới sức khỏe, hôm qua hoàng hậu nương nương gửi cho ta một phương thuốc, nói là bổ phế tiêu đờm, ngày mai bảo nương con đun cho con uống.”


Tiêu Tử Bùi gật đầu, nói thêm vài câu, rồi mới cáo từ rời đi.


Trời xuân se lạnh, đêm rét như nước, Tiêu Tử Bùi nhàn rỗi, bảo Tiêu Thiển về trước, một mình thoải mái tản bộ trên đường lớn, người trên đường không nhiều, mấy quán rượu hôm nay đóng cửa sớm, không còn cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa. Tửu lâu Thiên Bảo cũng thế, hai bên vẫn treo hai chiếc đèn lồng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lấp ló đằng xa là viền cong mái nhà.


Tiêu Tử Bùi đứng yên, ngây dại nhìn chằm chằm một lúc, chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt, bóng người trang nhã thanh tú trước mặt mình, cảm xúc êm dịu ấm áp bên môi phảng phất như mới ngày hôm qua… rất lâu sau, hắn thở dài một hơi, chắp tay sau lưng thản nhiên nói: “Vị tráng sĩ đi theo ta lâu như vậy, không biết có chuyện gì?”






Truyện liên quan