Chương 121: Vậy em hi vọng anh làm như thế nào_
Lý Hào Kiệt cứ đứng như vậy, Phan Ngọc lại ở bên kia điên loạn la to: “Duyên Minh nhà tao vì mày mà bây giờ đã mất con, bị làm nhục, còn ồn ào đến mức trên mạng đều biết! Mày không được quên đi như thế!”
Lý Hào Kiệt không nói lời nào.
Anh nhìn Phan Ngọc, rồi lại nhìn Tống Duyên Minh ở phía xa một chút.
Tay Tống Duyên Minh vẫn nắm rào chắn như cũ, không có một chút ý định nhảy xuống.
Tống Cẩm Dương giữ chặt Phan Ngọc, nhưng ông ta lại nói với Lý Hào Kiệt: “Cậu Lý, bây giờ con gái tôi đã thành ra như vậy, nếu cậu không quyết một lời rõ ràng, cho dù hôm nay con bé không nhảy xuống thì cứ luẩn quẩn trong đầu như thế, sớm muộn gì cũng có chuyện!”
Mặc dù Tống Cẩm Dương là người nóng tính cộc cằn nhưng chỉ bộc lộ với người ông ta có thể ức hϊế͙p͙.
Ví dụ như tôi.
Còn đối với Lý Hào Kiệt, ông ta lại không có chút cáu kỉnh nào.
Hiện tại, Tống Duyên Minh chịu thiệt thòi lớn như vậy, tương lai sau này chẳng khác gì đi vào ngõ cụt mà thái độ của ông vẫn y nguyên, không thay đổi dù chỉ một chút..
Giống như đang bàn bạc việc làm ăn với Lý Hào Kiệt.
“Nếu mày không cưới con gái tao, lỡ đâu con bé xảy ra chuyện gì không hay, tao sẽ đi tới công ty mày gây chuyện mỗi ngày, chúng tao sống không tốt thì mày cũng đừng mong được yên ổn.”
Phan Ngọc bị cản lại, dù đứng cách Lý Hào Kiệt hai mét nhưng vẫn ngoạc miệng mắng to.
Tôi đứng bên cạnh cũng có thể nhìn thấy nước miếng của bà ta bay loạn trong không khí.
Bà ta thật sự yêu thương Tống Duyên Minh.
Nghe thấy những lời kia, rốt cuộc Lý Hào Kiệt cũng có chút phản ứng, anh hướng tầm mắt về phía Phan Ngọc, chân mày hơi nhíu nhưng lại nhanh chóng giãn ra, con ngươi đen thâm trầm nhìn chằm chằm bà ta, mở miệng hỏi: “Nói đi! Muốn bao nhiêu tiền?”
Phan Ngọc sửng sốt, trong lúc nhất thời không thốt nổi nên câu.
Nhưng biểu cảm trên mặt lại thay đổi khôn lường, có mừng rỡ, có rối rắm, có do dự.
Dường như bà ta hoàn toàn không ngờ tới Lý Hào Kiệt lại thẳng thắn trả tiền như vậy.
“Tôi…”
“Chúng em không cần tiền!” Phan Ngọc còn chưa mở miệng, Tống Duyên Minh cách đó không xa nghe rõ ràng mọi thứ, tựa hồ như đang đề phòng mẹ mình nói sai, nên chị ta lên tiếng trước: “Lý Hào Kiệt, em yêu anh không phải là vì tiền của anh, bây giờ em không xứng với anh. Hiện tại em nhảy xuống, chỉ mong anh sau này sẽ nhớ tới em, nhớ tới người con gái thanh thuần yêu anh trước kia là được…”
Tống Duyên Minh nói xong rồi lui về sau một bước.
Tuy tay nắm lan can nhưng nửa người đã nhô ra ngoài.
“Đừng!”
Phan Ngọc thấy cảnh này, dường như tất cả ý niệm tham lam trong đầu đều biến mất.
Hai đầu gối bà ta mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Hào Kiệt.
Mặt dán sát mặt đất, nói với anh: “Lý Hào Kiệt, tổng giám đốc Lý, cầu xin cậu đồng ý với yêu cầu của Duyên Minh, năm nay con bé mới hai mươi bốn tuổi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu, không thể cứ ch.ết như vậy được!”
Tống Cẩm Dương cũng sợ rồi: “Tổng giám đốc Lý, cậu cứu con gái của tôi đi!”
Lúc này, bên cạnh có vài bác sĩ, y tá vây xem mở lời: “Mạng người quan trọng nhất, không phải chỉ là một câu nói thôi sao!”
Ánh mắt Lý Hào Kiệt nhìn thoáng qua những người này, lộ ra vẻ không vui, anh nói với Lê Kiên: “Đuổi họ xuống dưới!”
“Vâng!”
Lê Kiên đáp một tiếng rồi dẫn theo vài vệ sĩ đuổi bác sĩ và y tá ra ngoài.
Vốn dĩ họ đến nhiều chuyện, bị đuổi như vậy tất nhiên trong lòng cảm thấy rất khó chịu, ngang ngạnh không muốn đi.
Có người mắng Lý Hào Kiệt: “Đây là bệnh viện của chúng tôi, dựa vào đâu mà anh đuổi chúng tôi?”
“Chúng tôi không đi!”
“Đúng vậy, phải đi chính là các người.”
Có vài người không muốn đi.
Lý Hào Kiệt vừa nghe thấy thỉ hờ hững nói: “Được, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, anh nhấc chân muốn đi.
Phan Ngọc vừa thấy, sợ tới mức khóc lớn, lập tức bò qua ôm lấy chân Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, đừng, cầu xin cậu, hãy cứu con gái tôi.”
Cảnh sát cũng nhìn ra mấy người bác sĩ kia là rảnh rỗi nên gây sự.
Họ không nói gì, phối hợp Lê Kiên đuổi mấy bác sĩ và y tá xuống dưới.
Mọi người đã xuống dưới, cảnh sát mới đi tới, khách sáo nói với Lý Hào Kiệt: “Vị giám đốc này, tôi đã hiểu mọi chuyện, chuyện này chỉ cần một câu nói của anh là có thể giải quyết, không bằng anh cứ nói một câu, để cô ấy xuống đây trước đã.”
“Lời tôi nói ra đều sẽ không thay đổi!”
Lý Hào Kiệt nhìn người cảnh sát kia một cái, tuy không thẳng thừng từ chối nhưng nét mặt của anh bày tỏ thái độ vô cùng rõ ràng.
Tôi chỉ đứng kế bên, không nói gì.
Bởi vì tôi cảm thấy Tống Duyên Minh sẽ không nhảy xuống thật.
Tới tới lui lui cũng chỉ là làm trò thôi.
Tôi chỉ muốn xem thử vở kịch này sẽ kết thúc ra sao.
Cảnh sát vừa nghe Lý Hào Kiệt trả lời thì mặt ủ mày ê.
Nếu Lý Hào Kiệt đã không muốn nói thì hắn ta chỉ có thể liên lạc với nhân viên đàm phán bên phía cảnh sát thôi, trong lúc này phải tiếp tục kéo dài thời gian.
Cảnh sát vừa tiến tới trước một chút, Tống Duyên Minh lập tức la lên: “Đừng tới đây! Tôi sẽ nhảy xuống.”
“Đừng”
Cảnh sát bị dọa sợ lập tức lùi về sau một bước dài, lùi về trong đám đông.
Phan Ngọc cũng sắp bị hù ch.ết: “Đừng mà, Duyên Minh!” Nói xong, bà ta lại năn nỉ Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, cầu xin cậu, van xin cậu! Cậu đồng ý cưới Duyên Minh nhà tôi đi, chuyện này ngay từ đầu đã được đồng ý rồi mà!”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lý, trước tiên phải để Duyên Minh xuống dưới đã.”
Tống Cẩm Dương đệm thêm một câu.
Trông thấy tình hình trước mắt, tôi xoay người muốn đi, động tác này lại bị Lý Hào Kiệt phát hiện, người đàn ông ấy trực tiếp giữ chặt cánh tay của tôi rồi hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Cứ tình trạng nay thì đợi tí nữa, tổng giám đốc Lý chẳng phải sẽ mềm lòng đồng ý sao, sau đó sẽ ôm chị ta xuống. Kết quả thế nào, tôi cũng đã biết rồi, không cần tiếp tục xem nữa.” Tôi dừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy chị ta sẽ không nhảy đâu!”
“Tống Duyên Khanh, mày ngậm miệng lại! Tao muốn xé rách miệng của mày.”
Phan Ngọc nghe thấy lời của tôi thì buông Lý Hào Kiệt ra, muốn nhào lên đánh tôi.
Lý Hào Kiệt vốn đang đứng bên cạnh, lắc mình một cái đã chắn phía trước. Anh cảnh cáo: “Đủ rồi!”
Phan Ngọc vừa khóc vừa nói: “Van xin cậu, tổng giám đốc Lý, hãy cứu Duyên Minh đi! Nếu không con bé sẽ nhảy xuống mất.”
“Nhảy xuống cũng sẽ không ch.ết.” Tôi cười lạnh ở sau lưng Lý Hào Kiệt: “Phía dưới đã được cảnh sát trải nệm rồi, cùng lắm là rơi xuống rồi bị nệm bắn ngược lên. Nhỡ không ổn thì ngã xuống đất thành kẻ liệt nửa người gì đó, nhưng mà không ch.ết được.”
Tôi nói xong thì liếc mắt Tống Duyên Minh bên kia một cái.
Sắc mặt chị ta tái nhợt, cơ thể vươn ra lại rụt vào.
Ha ha.
Suy cho cùng, còn không phải là sợ ch.ết à!
“Cao như vậy, ngã xuống chắc chắn sẽ ch.ết!” Phan Ngọc cũng bị tôi làm cho tức ch.ết rồi.
“Ha ha, phải nhảy xuống một lần mới biết được.”
Tôi thật sự không lo lắng chuyện chị ta sẽ ngã xuống chút nào.
Khi tôi đang cãi nhau với Phan Ngọc, tai nghe thấy giọng nói của Lý Hào Kiệt truyền xuống từ trên đỉnh đầu, anh ta hỏi tôi: “Vậy em hi vọng anh sẽ làm thế nào? Duyên Khanh.”
Giọng anh không lớn nhưng tôi đang đứng kế bên anh nên có thể nghe thấy, cả Phan Ngọc cũng vậy.
“Cậu hỏi nó? Mạng của con gái tôi, tại sao cậu lại hỏi nó. Chắc chắn nó sẽ hi vọng Duyên Minh ch.ết, sở dĩ Duyên Minh thành thế này đều là do nó làm.”
Phan Ngọc cuồng loạn nói.
“Tôi đã nói là không liên quan tới tôi.” Tôi nhìn Tống Duyên Minh: “Không bằng bà hỏi chị ta xem, mấy vệ sĩ đuổi theo chị ta hôm trước là ai.”
Tôi nói xong, Lý Hào Kiệt nắm tay tôi thật chặt, lại hỏi tôi lần nữa: “Em hi vọng anh làm sao? Tống Duyên Khanh, chỉ cần em nói, anh đều đồng ý hết.”