Chương 48: 48: Sống Chung
Lâm Thanh Nha nghe mà mơ hồ: “Quả nhân sâm gì cơ? Em không có…”
Đường Diệc không khỏi bật cười: “Em, em chính là quả nhân sâm.”
Lâm Thanh Nha: “?”
Cô hậu tri hậu giác nhớ đến trận đánh cược tranh chấp đất đai cuối cùng của đoàn kịch lúc trước, khi đó Đường Diệc cúi người kề sát tai cô, vừa hận vừa tức nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Quả nhân sâm.”
Lâm Thanh Nha càng thêm mơ hồ: “Nói em à?”
Đường Diệc: “Ừ.”
Lâm Thanh Nha: “Tại sao?”
Đường Diệc rũ mắt, bật ra một tiếng cười khàn khàn: “Không thể nói cho em biết được.
Ít nhất thì hiện tại không thể nói.”
Lâm Thanh Nha: “Thế phải đến lúc nào?”
“À…” Đường Diệc cúi người xuống, uể oải kéo dài giọng, “Đợi sau này, khi mà em cầu xin anh đừng nói nữa.”
Lâm Thanh Nha: “…?”
Khuôn mặt trắng như tuyết của tiểu Bồ Tát căng chặt, cảm xúc trong đôi con ngươi màu trà vừa kỳ lạ lại còn nghiêm túc: “Em không cầu xin ai cả.”
“Ừ, anh biết,” Đường Diệc vừa bực vừa buồn cười, “Sao em ám ảnh sâu sắc với chuyện này thế?”
Lâm Thanh Nha khẽ mím môi.
Đường Diệc biết cô không muốn nói nên cũng không ép cô, chỉ ôm chặt lấy người trong lồng ngực, sau đó cúi đầu ngửi mái tóc dài đen nhánh của cô, chiếc mũi cao thẳng đẩy phần tóc bên tai cô ra hai bên.
Đường Diệc rũ đôi mắt đen láy xuống nhìn chiếc cổ trắng nõn của Lâm Thanh Nha, giọng bị cảm xúc lấn át đến khàn đi: “Để anh cắn một cái đi.”
Lâm Thanh Nha đỏ mặt, nhíu mày.
Cô cảm thấy Đường Diệc thật sự ngày càng giống Tiểu Diệc.
Vốn dĩ Đường Diệc không trông cậy vào việc chính miệng Lâm Thanh Nha đồng ý, được ngầm đồng ý đã là chuyện vô cùng tốt rồi.
Thấy tiểu Bồ Tát không đẩy mình ra, hắn rũ mi lập tức áp môi xuống.
Thế nhưng vào lúc này.
“Oong ――””
Một tiếng đàn sáo trúc trong trẻo vang lên khiến cho Lâm Thanh Nha bất ngờ quay đầu lại nhìn.
Ngay sau đó, tiếng nhạc uyển chuyển du dương xuyên qua mành che tấm bình phong chạm rỗng truyền đến gian phòng trà bên này, âm thanh như quấn quanh xà nhà, mỏng manh như sợi tơ mành sắp đứt.
Lâm Thanh Nha đẩy những ngón tay nhẹ nhàng siết chặt của Đường Diệc ra, đôi con ngươi màu trà lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui sướng.
Đường Diệc bị đẩy ra vô cùng tủi thân, vậy mà tiểu Bồ Tát hoàn toàn không để ý tới hắn đang tủi thân, cô giống như bị tiếng nhạc kia hút hồn mất rồi.
Đường Diệc: “Sao vậy?”
Lâm Thanh Nha không hề quay đầu lại, chỉ ra ngoài bình phong nhỏ giọng nói: “Anh nghe đi, phiên bản đàn tranh của ca khúc ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’.”
Đường Diệc: “Hay lắm à?”
Lâm Thanh Nha không đáp, hết sức tán thành gật đầu.
Đường Diệc muốn kéo sự chú ý của tiểu Bồ Tát về, đáng tiếc dường như bị Lâm Thanh Nha phát hiện, ngoái đầu lại, đặt ngón trỏ trắng trẻo xinh đẹp lên môi.
“Suỵt.”
Lâm Thanh Nha im lặng ra hiệu với hắn.
Đường Diệc: “…” cáu thật sự.
Nhưng cáu cũng phải nghe.
Đường Diệc chẳng có cảm giác gì với mấy thứ nhạc nhẽo này, có điều từ bé Lâm Thanh Nha đã thích.
Sáo trúc của Trung Quốc, kèn và ống tiêu, đàn tam huyền… Đặc biệt là các nhạc cụ thường dùng để đệm cho Côn khúc.
Hắn đi theo mưa dầm thấm đất, nghe qua không ít.
Có điều, hắn mù âm nhạc bẩm sinh, cùng lắm chỉ có thể nghe ra tiếng nhạc này là của đàn tranh, nhưng còn về trình độ, kỹ thuật và cảm xúc như thế nào thì hắn hoàn toàn dốt đặc.
Kết thúc một khúc nhạc.
Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lâm Thanh Nha nghe say mê, dường như vẫn chưa hoàn hồn, Đường Diệc đã bơi tự do ba trăm vòng trong biển giấm, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: “Hay như vậy cơ à?”
Chợt Lâm Thanh Nha hoàn hồn lại, gật đầu thật mạnh, hai má trắng nõn đỏ bừng, hiếm khi cô lộ rõ cảm xúc thế này: “Chi tiết kỹ thuật vẫn còn có chỗ trúc trắc, có lẽ người đàn còn trẻ tuổi nhưng cảm xúc rất đủ đầy, rất có sức hút và có hồn!”
Đường Diệc: “Nếu em thích nghe, anh bảo Trình Nhận đi tr.a xem địa điểm bán vé buổi biểu diễn của nghệ sỹ bậc thầy, cần chi phải ở một quán trà nhỏ ――”
“Ơ.”
Dường như được Đường Diệc nhắc nhớ ra điều gì đó, Lâm Thanh Nha thoáng kinh ngạc, đứng dậy rời khỏi lồng ngực Đường Diệc, muốn đi ra ngoài.
Trong lòng Đường Diệc trống rỗng, theo phản xạ giơ tay lên bắt lấy cổ tay của Lâm Thanh Nha: “Em muốn đi đâu?”
Lâm Thanh Nha xoay người lại giải thích: “Dàn nhạc nhỏ của đoàn Phương Cảnh có năm thành viên, sư phụ đánh đàn tranh đã lớn tuổi, tinh thần và thể lực không đủ để theo suốt toàn bộ màn trình diễn, trong đoàn vẫn luôn muốn tìm sư phụ đánh đàn khác thay ca, nhưng không tìm được người thích hợp.”
Đường Diệc: “Em muốn mời người này?”
Lâm Thanh Nha: “Hỏi một chút, nói không chừng sẽ có hy vọng mà?”
Đường Diệc dằn lòng xuống, đành phải buông tay, đứng dậy: “Được rồi.
Anh đi cùng em.”
“Ừm.”
Vòng ra ngoài bình phong trúc, Lâm Thanh Nha và Đường Diệc đi hết nửa quán trà, cuối cùng chỉ nhìn thấy dàn nhạc cụ trống không.
Lâm Thanh Nha đang ngơ ngác thì thấy người trong quán trà đi ngang qua, cô quay người lại: “Xin chào.”
“Vâng?” Đối phương quay đầu lại, “Cô có chuyện gì sao?”
Lâm Thanh Nha chỉ về phía sân khấu biểu diễn trống không: “Tôi muốn hỏi một chút, người đánh đàn tranh ban nãy đi đâu rồi?”
“À, cậu ta đã đi rồi thì phải?” Nhân viên phục vụ không chắc nói.
Lâm Thanh Nha hơi bất ngờ: “Đã tan làm ư?”
“Đúng vậy, cậu ấy là sinh viên đại hoạc đang làm việc bán thời gian ở đây, thời gian đến quán không nhiều.
Hình như là do quản lý quán hợp tác với bên phòng công tác sinh viên của trường đại học Bắc Thành nên bên trường học sẽ sắp xếp các lựa chọn các công việc bán thời gian được trả lương tương đối cao cho các sinh viên nghèo, người đánh đàn ở chỗ chúng tôi là một trong số đó.”
“Hóa ra còn có sắp xếp như vậy à,” Lâm Thanh Nha nghe mà thất thần, ngay sau đó nhớ ra điều gì đó, “Bên này của cậu có cách liên lạc với cậu sinh viên đó không?”
Nhân viên phục vụ sửng sốt, khó hiểu nhìn Lâm Thanh Nha: “Cô muốn xin ạ?”
“Tôi rất thích màn trình diễn đàn tranh của cậu sinh viên này, muốn xin cách liên lạc với cậu ấy.”
“…Vâng, tôi đi tìm chút ạ.”
Dù là khuôn mặt hay khí chất của Lâm Thanh Nha đều rất dễ nhận được sự tin tưởng, dẫu có là ánh nhìn đầu tiên đi chăng nữa đa phần đều không cảm thấy một mỹ nữ trắng nõn xinh đẹp thế này sẽ có ý xấu.
Hiển nhiên nhân viên phục vụ cũng nằm trong “Hiệp hội ngoại hình”.
Lát sau, cậu ta quay lại với một tờ giấy nhỏ: “Trên đây ghi tên họ, lớp học và chuyên ngành của cậu ấy ở đại học Bắc Thành, số điện thoại của cậu ấy chỉ có quản lý quán mới có, tôi không có cách nào cho cô được.”
“Vâng, cảm ơn cậu.”
Lâm Thanh Nha nhận lấy, sau khi cảm ơn cô và Đường Diệc rời khỏi quán trà.
Đường Diệc cho người lái xe đến chờ bên ngoài quán trà.
Đường Diệc lấy chìa khóa xe từ tài xế, hắn bảo đối phương bắt taxi về.
Hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời nhiều màu sắc trở nên tối mờ.
Đường Diệc lái xe đến trước chỗ Lâm Thanh Nha chờ ở ven đường, nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu lục nhạt đang cụp mắt đứng dưới ánh đèn đường, khóe mắt cong cong nhìn tờ giấy trong tay.
Dáng vẻ ngập tràn vui mừng rung động lòng người.
Đường Diệc vừa ghen ghét vừa tham lam nhìn một lúc, thở dài xuống xe dẫn người vào ghế phụ, tiện đó cúi người cài dây an toàn cho cô.
Lúc thu ánh mắt lại, hắn hỏi: “Vui đến vậy à?”
“Vâng, chú Hướng tìm đã lâu rồi mà chưa tìm được, em cảm giác rất hy vọng, cho nên…” Lâm Thanh Nha vừa ngước mắt lên thì đối diện với con ngươi đen như mực của Đường Diệc, cô ngập ngừng hỏi, “Chúng ta đi đâu thế?”
Đường Diệc nhếch đôi môi mỏng lên, cười gian: “Đi bán em.”
Tiểu Bồ Tát mím môi.
Đường Diệc cũng quay lại ghế lái, khởi động xe: “Tới rồi em sẽ biết.”
“Ừm.” Lâm Thanh Nha gật đầu, rũ mắt cẩn thận cất tờ giấy đi.
Đường Diệc: “Em thật sự tin tưởng anh?”
Lâm Thanh Nha không ngẩng lên, giọng điệu mang theo ý cười: “Anh là Dục Diệc mà, sao em không tin tưởng anh cho được.”
“…”
Đường Diệc dừng động tác lại.
Sau vài giây trầm mặc, người nào đó chậm rãi quay đầu đi ho nhẹ một tiếng.
Trong kính chiếu hậu, trên khuôn mặt đẹp trai góc cạnh lạnh lùng, cảm xúc thẹn thùng dường như là ảo giác chậm rãi biến mất.
“―― Ôi trời nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của mày kìa! Có tiền đồ chút đi, có cố gắng chút được không! Người ta mới nói có một câu đã dỗ cho mày thành như vậy rồi?”
“Cút, cút đi!”
Ngay khi vừa mở cửa phòng, đập vào mặt cô là tiếng động ầm ĩ khiến Lâm Thanh Nha ngẩn ra.
Cô ngẩng lên thì nhìn thấy Bạch Tư Tư đang chơi đùa cùng một cô gái, bị đuổi đánh cười ha ha chạy tới trước mặt Lâm Thanh Nha.
Năm chữ “U lan trong cốc vắng” to đùng được viết bằng mực nước được treo ở phía trên tủ đựng đồ đằng sau các cô.
Lâm Thanh Nha ngây người một chốc: “Nơi này là?”
Đường Diệc đứng ở sau lưng cô, giữ cánh cửa gỗ, cười như không cười nói: “Hình như là nhà hàng tư nhân trước đây tên chồng chưa cưới nào đó của em từng đưa em đến.”
Lâm Thanh Nha ngạc nhiên quay đầu lại: “Anh bảo người trong đoàn đến đây hết ư?”
“Ừ, anh nói đây phúc lợi liên hoan của đoàn kịch,” Đường Diệc cúi đầu xuống, cố tình cúi xuống chạm vào sườn vai cô, sau đó quay sang dùng đôi mắt đen xinh đẹp đủ sắc bén liếc nhìn cô, “Thích không?”
Lâm Thanh Nha luôn cảm thấy có chỗ không đúng lắm, dù sao cô vẫn cảm thấy từ trong xương cốt Đường Diệc không hề xấu, nhưng cũng không phải người ôn hòa thân thiện gì.
Huống chi là kiểu “việc thiện” thế này.
Sau một lúc suy tư vẫn không có kết quả, Lâm Thanh Nha lùi về sau một chút để kéo dài khoảng cách, hỏi: “Sao đột nhiên làm vậy?”
Đường Diệc: “Cảm ơn bọn họ đã chăm sóc em cả trước đây và sau này, cập nhật và làm chứng cho mối quan hệ của chúng ta, sau đó…”
Lâm Thanh Nha: “Gì cơ?”
Đường Diệc bị đôi đồng tử màu trà của tiểu Bồ Tát nhìn chằm chằm, hắn rũ mắt kề sát đến, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, giọng nhỏ nhẹ khàn khàn mang theo ý cười: “Tiện thể để cho bọn họ rửa sạch những ký ức mà em có ở đây.”
Lâm Thanh Nha: “?”
Nhìn theo cánh tay ra hiệu của Đường Diệc, Lâm Thanh Nha quay đầu lại thì nhìn thấy các thành viên trong đoàn đang vui chơi khắp phòng.
Quả thật có thể “Rửa sạch”.
“…Đường Diệc,” Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ quay đầu lại, “Thế này sẽ làm ồn đến khách ở phòng khác.”
“Không sao, anh đã bao hết.” Đường Diệc dẫn cô đi vào trong, “Nhưng chỉ dùng một phòng này thôi.”
“…”
Ban đầu các diễn viên trong đoàn nhìn thấy Đường Diệc đề có chút dè dặt, nói cho cùng thì người nào đó đã để lại bóng ma không hề nhỏ trong lòng bọn họ.
Có điều, khi tiếp xúc bọn họ nhanh chóng phát hiện vị thái tử Thành Thang xuất thân ngậm thìa vàng nhà họ Đường này dường như hoàn toàn khác với những cậu thiếu gia trong giới thượng lưu ――
Không hề ra vẻ ta đây, bộ vest đắt tiền cũng không cản được hắn mặc kệ cho nhăn nhúm ngồi trên chiếu trúc dưới đất với bọn họ, không so đo không để ý gì cả.
Về điểm này, dáng vẻ lười nhác cười như không cười trêu chọc lẫn nhau gọi là tốt tính cũng không ngoa.
Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai quá mức, sau ba lượt rượu, bọn họ chẳng khác gì anh em cùng phòng đang cùng nhau uống rượu ăn đồ nướng.
Đường Diệc cùng nhóm diễn viên nam trong đoàn và các nhân viên trong đoàn uống càng ngày càng hăng, các cô gái bên này nhìn mà ngạc nhiên, Bạch Tư Tư không nhịn được kề sát tai Lâm Thanh Nha hỏi: “Giác nhi, người này vẫn… vẫn luôn dễ gần như thế này sao?”
Nhìn bóng người bên kia, Lâm Thanh Nha nhớ đến cậu thiếu niên ở trấn nhỏ.
Suy nghĩ lung tung, Lâm Thanh Nha cụp mắt, khẽ cười: “Ừm, cho nên tôi mới nói anh ấy không xấu, trước đây có rất nhiều cô gái thích anh ấy.”
Bạch Tư Tư: “Lúc trước cô nói tôi thật sự không tin đâu, ngoại trừ cô có ai mà dám thích một người như thế mà không bị dọa chạy? Giờ xem ra, có thể hiểu được rồi.”
Lâm Thanh Nha: “Ừm, chỉ là thỉnh thoảng tính tình anh ấy hơi kém một xíu.”
Bạch Tư Tư: “Xí, làm gì thỉnh thoảng, anh ta mà thỉnh thoảng thì trong giới làm sao biết được anh ta là tên điên buồn vui thất thường.”
Con ngươi Lâm Thanh Nha tối đi.
Bạch Tư Tư vẫn chưa phát hiện ra, ngờ vực thì thầm: “Theo những gì cô nói, tại sao qua mấy năm đột nhiên anh ta lại đổi tính như vậy ――”
Trong lúc nói, khi ánh mắt Bạch Tư Tư rơi xuống người Lâm Thanh Nha, chợt giọng nói im bặt.
Nhìn mỹ nữ với mái tóc dài xõa một bên, nháy mắt Bạch Tư Tư đã biết được đáp án cho câu hỏi của mình.
Cô ta xấu hổ gãi đầu: “Khụ, giác nhi, chuyện đó, không phải tôi cố tình nhắc đến chuyện đau lòng của cô đâu.
Lúc trước cô rời đi, chắc hẳn có nỗi niềm khó nói.
Chuyện quá khứ rồi thì cứ cho nó qua đi, không có thuốc hối hận để uống đâu đúng không?”
“Tôi không hối hận,” Lâm Thanh Nha siết lấy chiếc cốc gốm nhỏ trong tay, nhỏ giọng nói, “Chỉ là… Khi đó tôi không còn lựa chọn nào khác cả, nhưng tôi nghĩ là làm vậy sẽ tốt cho anh ấy, tôi không ngờ điều đó khiến anh ấy phải chịu nhiều giày vò hơn.”
“Thôi, không sao rồi, không sao rồi.
Không phải bây giờ đã dần tốt hơn sao?” Bạch Tư Tư sợ nhất là giác nhi nhà cô ta đau khổ, vội vàng khuyên bảo, “Quê tôi gọi cái này là kích thích trước rồi điều trị sau.”
“…”
Tâm trạng vốn dĩ đang rất tệ của Lâm Thanh Nha bị xáo trộn hoàn toàn bởi những lời quái gở của Bạch Tư Tư, cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười ngước mắt lên, khẽ quở trách: “Lại nói linh tinh.”
Bạch Tư Tư đắc ý thè lưỡi: “Tôi đang dỗ cho giác nhi nhà mình vui mà? Nhìn kìa, không phải cô đây ―― khụ khụ khụ khụ!”
Đột nhiên cổ áo sau cổ bị xách lên.
Bạch Tư Tư giống như con mèo bị vận mệnh bóp cổ, lập tức nhảy lên ở bên cạnh Lâm Thanh Nha.
Đường Diệc buông tay ra, lười biếng đứng ở bên cạnh, cười như không cười rũ xuống mắt: “Giác nhi nhà ai?”
“Khụ khụ khụ…”
Bạch Tư Tư bị xách cổ áo một cách thô bạo giận mà không dám nói gì, tủi thân nhìn Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha trở lại trạng thái bình thường, vội vàng đứng dậy, xác nhận Bạch Tư Tư không sao mới nhíu mày lại: “Đường Diệc, anh lại làm cô ấy bị thương.”
“Anh biết nặng nhẹ,” Đường Diệc cong môi cười liếc nhìn Bạch Tư Tư cảnh cáo.
Bạch Tư Tư vừa chán nản vừa tức giận che cổ lại chạy qua bên kia.
Đường Diệc ngồi vào chỗ vốn là chỗ của Bạch Tư Tư, sau đó vỗ xuống chỗ bên cạnh mình.
Hắn ngửa người ra sau, để lộ quai hàm sắc bén, đôi môi mỏng mím lại cười nói: “Ngồi đi tiểu Bồ Tát.”
Lâm Thanh Nha thấy Bạch Tư Tư vẫn ổn đang đùa giỡn ầm ĩ với người khác, lúc này cô mới ngồi xuống.
Chỗ này của Lâm Thanh Nha là ở góc bàn của các cô gái, lúc này bữa tiệc đã được hơn nửa thời gian, ai cũng cảm thấy mới lạ, chạy ra ngoài rừng trúc tư nhân ngoài ban công đùa giỡn, vài người trong bàn cũng cố tình tránh mắt đi, không nhìn sang bên này xem.
Lâm Thanh Nha nhở giọng nói: “Tư Tư vẫn còn là một cô bé, anh đừng ra tay ác như vậy nữa.”
Đường Diệc mỉm cười, lẩm bẩm nói, “Cô ta tự chuốc lấy.”
“?” Lâm Thanh Nha quay đầu lại, “Tư Tư nói cô ấy luôn cảm thấy anh có ác cảm với cô ấy, em còn tưởng cô ấy nghĩ nhiều.”
“…”
Đường Diệc chống cánh tay ở phía sau, nghe vậy hàng mi đen nhánh rũ xuống, trong đôi mắt xinh đẹp khép mờ hiện lên một tia u ám, hắn cứ vậy liếc nhìn Lâm Thanh Nha.
Nhìn nhau một lúc lâu, hắn cười với chất giọng khàn khàn: “Đúng vậy, anh thấy cô ấy phiền nhất.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, định giải thích: “Tư Tư lớn lên ở cô nhi viện, không có cha mẹ dạy dỗ, có đôi khi cô ấy không biết chừng mực, nhưng…”
“Không phải vì chuyện này,” Đường Diệc híp mắt lại, “Tuy nhiên xem ra cô ta và anh giống nhau đều không có ai dạy dỗ, sau này anh sẽ cố gắng không trách cô ấy nữa.”
Lâm Thanh Nha đành chịu, cố gắng lược bỏ lời của hắn: “Vậy thì tại sao?”
Đường Diệc thu tay lại, đặt lên trên đầu gối đang gập lại của mình, thuận thế cúi xuống trước mặt cô: “Anh ghét nghe cô ta gọi ‘giác nhi nhà tôi’ nhất.”
Lâm Thanh Nha: “Hửm?”
Đường Diệc cười nhạt: “Giác nhi thì giác nhi thôi, còn dám nhà cô ta.”
Lâm Thanh Nha im lặng.
Thật ra cô đã quên mất.
Sau này ở cổ trấn, tính tình của cậu thiếu niên đã tốt hơn rất nhiều, lúc nào cũng thấy cậu lười nhác, duy chỉ có ở phương diện này, có lẽ là do “Ý thức lãnh địa” mang lại cảm giác an toàn gần bằng không, ai động vào một chút đều bị ghi thù rất lâu.
Cũng bởi vậy, mới có thể bởi vì mấy câu nói Từ Viễn Kính chế ra mà dẫn đến sự việc ẩu đả ấy…
Lâm Thanh Nha khẽ thở dài trong lòng.
Chín giờ mười lăm phút tối, bữa tiệc kết thúc, các thành viên của đoàn Phương Cảnh trở về bằng xe Đường Diệc đã sắp xếp đón trước đó, chiếc cuối cùng là tới đưa Lâm Thanh Nha về.
Đường Diệc đi cùng Lâm Thanh Nha đến dưới căn hộ, xe ngừng lại.
Bóng cây đổ xuống đường loang lổ vì ánh đèn đường, mỗi khi gió thổi, ánh trăng tuôn ra như nước.
Cửa xe vẫn còn đóng.
Tài xế không dám thở mạnh.
Dựa ở hàng ghế phía sau, Đường Diệc say chuếnh choáng đang dựa trên vai Lâm Thanh Nha, tủi thân cho đôi chân dài và to lớn bị chủ nhân bắt chéo lại mới nghiêng người dựa vào tiểu Bồ Tát được.
“Em… phải về à?” Cồn khiến cho giọng người nọ khàn đi, ở trong bóng tối thế này vô cùng cám dỗ.
“Đúng vậy.”
“Tại sao tiểu Bồ Tát của chúng ta lại ở nơi này…” Giọng hắn trầm trầm chậm rãi, như là có thể ngủ bất kỳ lúc nào.
“Môi trường chỗ này tốt, rất yên tĩnh.” Lâm Thanh Nha kiên nhẫn dỗ hắn.
“Ừ, chỗ anh cũng rất yên tĩnh, vô cùng… lớn,” hắn nhắm mắt lại, giọng khàn khàn, “Quá trống trải, rộng lớn… Khi mới dọn đến đêm nào anh cũng mơ thấy em, trong mơ em ôm anh, còn nói không cần anh.”
“――”
Ngón tay Lâm Thanh Nha run lên.
Hàng mi cô run rẩy, cô muốn nói điều gì đó.
Có vẻ như Đường Diệc đã tỉnh rượu, sau khi nói xong, hắn chậm rãi chống lên ghế xe đứng dậy: “Khuya rồi, em về đi.
Sắp phải ghi hình cho chặng hai, thời gian tới anh rất bận, không thể đi cùng em.”
Lúc nói chuyện người nọ rũ mắt, ánh đèn đường hắt vào cửa xe khiến làn da hắn trông lạnh hơn, giống như trong suốt, tái nhợt mỏng manh.
Chỉ có đôi môi là đỏ và mái tóc thì đen.
Tương phản đến khiến người ta đau lòng.
Lâm Thanh Nha nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: “Không sao, đợi em ghi hình xong sẽ đi tìm anh.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Nha xuống xe, Đường Diệc rũ mắt, mái tóc đen xoăn nhẹ rũ xuống thái dương, thoạt nhìn giống như con chó hoang bị người ta ném ở ven đường.
Lâm Thanh Nha nhìn mà không đành lòng, cô ôm lấy hắn.
Khi ánh mắt giao nhau, người nọ ghé vào vai cô, giống như một chú chó to tủi thân, đột nhiên hỏi với chất giọng khàn: “Nếu anh lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường thì phải làm sao bây giờ?”
Nghe thất từ “lại” kia, lòng Lâm Thanh Nha đau đớn.
Cô ôm chặt hắn với hàng mi run rẩy, dịu dàng dỗ: “Có em ở đây, tới tìm em.”
“…Được.”
“Em lên trước nhé?”
“Ừm.”
Đêm, trăng treo trên cao.
Mười giờ tối.
Lâm Thanh Nha đã tắm rửa xong, đang nghe ca khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ” phiên bản đàn tranh chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô ngạc nhiên bước xuống giường, nhìn màn hình theo dõi trên điện thoại, sửng sốt mở cửa ra.
Đường Diệc kéo vali, đứng ở ngoài cửa.
“Anh bị nhà họ Đường đuổi ra ngoài,” Đường Diệc mặt không đổi sắc nói, “Nuôi anh.”
Lâm Thanh Nha: “…?”