Chương 67: 67: Không Được Khóc
“…Ngọt.”
Cuối cùng nụ hôn ʍút̼ dừng ở khóe môi cô.
Đường Diệc cười với chất giọng khàn khàn.
Tiểu Bồ Tát bị hắn làm cho không nói nên lời, gương mặt bị nín thở đến mức đỏ bừng, giống như ánh nắng trên tuyết ngày xuân, vừa rạng rỡ lại xinh đẹp quyến rũ.
Cô mím môi, hai tay ở bên chân siết chặt nắm tay, bực dọc thẹn thùng nhưng bên ngoài vẫn im lặng ôn hòa như trước.
Ở trong bóng tối cô dùng đôi mắt màu trà nhìn hắn.
Tầm mắt Đường Diệc chậm rãi quét xuống, giọng khàn khàn lười nhác: “Sao không giãy giụa nữa, tiểu Bồ Tát?”
“…Em không muốn làm anh khó chịu,” Lâm Thanh Nha cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em không biết cậu ấy là vũ công chính của Night.”
Đường Diệc ngẩn ra.
Lâm Thanh Nha do dự giơ các ngón tay nắm đến cứng đờ lên nắm chặt ống tay áo của hắn, sau đó ôm lấy vòng eo cúi thấp của hắn: “Em biết cảm giác an toàn của anh rất thấp, em muốn đợi kết thúc xong sẽ đi tìm anh giải thích.
Nhưng Ngu Dao lại làm ầm ĩ một phen nên em quên mất.”
Cuối cùng Đường Diệc cũng hoàn hồn, hắn nheo mắt lại: “Đây là kế hoãn binh à tiểu Bồ Tát?”
“Hửm?” Lâm Thanh Nha khó hiểu ngẩng đầu lên trước người hắn.
Đường Diệc: “Cố tình nói những lời này để xoa dịu anh, đề phòng kế tiếp anh sẽ làm gì đó với em.”
“Em không…” Lâm Thanh Nha chậm chạp dừng nửa nhịp, bất an ngẩng lên, “Kế tiếp?”
“Chẳng lẽ em cho rằng,” Đường Diệc thấp giọng nói, “Đã kết thúc trừng phạt?”
“…”
Tiểu Bồ Tát chậm rãi buông tay ôm hắn ra, bắt đầu xoa lưng.
Đường Diệc không khỏi bật cười, giơ một tay lên giữ chân cô, một tay khác nhẹ nhàng đỡ sau lưng cô, chút khoảng cách tiểu Bồ Tát vất vả lắm mới dịch ra được nhất thời trở nên vô ích, còn gần hơn trước.
Đầu gối và cẳng chân cô bị ép vào chân dài của hắn cách qua lớp váy và quần phục vụ.
Ánh mắt tiểu Bồ Tát, khuôn mặt trắng nõn xụ xuống trông rất nghiêm túc, thế nhưng giọng có chút run rẩy: “Đường Diệc, ở đây là tiệc rượu, anh không được…”
“Không được thế nào?” Đường Diệc cười hỏi.
Lâm Thanh Nha không bị hắn lừa, không nói.
Đúng lúc này, bên ngoài tường, tiếng bước chân vội vã chạy tới gần.
“Chị? Chị ơi? Chị ở trong đây à —— chị?”
“…”
Bỗng nhiên bên trong im bặt.
Lâm Thanh Nha chột dạ đến ngẩng lên, phát hiện ánh mắt dịu đi và chứa ý cười của Đường Diệc vừa rồi đã trở nên thâm trầm, cảm xúc như mực đặc quánh khuấy động dưới đáy mắt hắn.
Dường như phát hiện Lâm Thanh Nha đang nhìn mình, tầm mắt nhìn bóng dáng trên cửa sổ bằng kính nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm của hắn lôi kéo tầm mắt của Lâm Thanh Nha, chậm rãi cúi đầu xuống bên cổ cô: “Thực tế, mặc kệ ở đâu, anh đều có thể.”
“?”
Lâm Thanh Nha không kịp phản ứng, một cảm giác ướt át ập vào cổ cô, sau đó hơi thở nóng bỏng tới gần, trong bóng tối, xương quai xanh của cô chợt tê rần.
“…!”
Lâm Thanh Nha không phòng bị, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.
“Chị ——” tiếng gọi ầm ĩ của cậu thiếu niên ngoài cửa sổ dừng lại, bóng của đối phương trên cửa sổ ngập ngừng chuyển sang phía cửa, “Chị ở bên trong sao?”
Trong bóng tối, Lâm Thanh Nha kinh hoảng mở to hai mắt.
Cô không dám phát ra tiếng động, một bàn tay mảnh khảnh che miệng lại, một tay khác thì nhẹ nhàng đẩy Đường Diệc đang vùi vào cổ cô hôn.
Đường Diệc bất động.
“Cốc Cốc.”
Cửa phòng bị gõ vang.
Giọng nói trong trẻo đầy nghi hoặc của cậu thiếu niên vang lên: “Có ai ở bên trong không? Chị ơi, chị ở trong đó à?”
“——”
Lâm Thanh Nha đẩy ngón tay đang run rẩy của Đường Diệc ra.
Người nào đó lại cắn cô một cái không nặng không nhẹ.
“Cạch.”
Sau một lúc im lặng, tay nắm cửa bị đè xuống, cửa phòng bị cậu thiếu niên ngoài cửa ngờ vực mở ra.
Ánh đèn sặc sỡ lọt vào, cách chiếc bàn lùn Lâm Thanh Nha dựa vào mấy mét, thậm chí Lâm Thanh Nha còn mơ hồ nhìn thấy chiếc bóng dưới đất của cậu thiếu niên bị gió thổi đến lắc lư qua cái đầu xoăn chôn vùi trước mặt.
Chỉ cần cậu thiếu niên tiến lên phía trước thêm vài bước là có thể nhìn thấy hai bóng người chồng chéo lên nhau trong phòng này.
Lâm Thanh Nha cố gắng ổn định hô hấp, đầu ngón đè đến tái nhợt.
Cô không dám động đậy, bắp chân buông thõng bên gầm bàn thấp bị đôi chân thon dài của người đàn ông ép chặt bên cạnh bàn, các ngón chân trong giày cao gót trong suốt khẽ cong lên.
Người nọ ở trước người cô lại há miệng ra, không chút tiếng động hôn ʍút̼ nơi trọng yếu của cô.
“…!”
“Lạ thật, là tôi nghe lầm ư?”
Cậu thiếu niên ngờ vực nghiêng đầu, cuối cùng vẫn không tiến lên nơi tối tăm xa lạ trong phòng.
Cậu ta đi ra ngoài, kéo cửa phòng lại.
Tiếng gọi ầm ĩ dần dần đi xa.
Trong bóng tối.
Đôi vai gầy căng chặt của Lâm Thanh Nha chợt thả lỏng.
Hàng mi của cô run lên, khép lại rồi mở ra, vài giọt nước li ti dính lên lông mi.
Cô sợ tới mức sụp đổ, cuối cùng không nhịn được nữa, nâng mũi chân đá vào bắp chân Đường Diệc một cái.
Người nào đó vẫn còn đang đắm chìm, rốt cuộc cũng buông chiếc cổ mảnh mai bị hắn giày vò lăn lộn ra, hắn cúi đầu chôn đầu vào bên cổ cô, khàn khàn cười: “Gãi ngứa như vậy có ích gì, tiểu Bồ Tát, em phải cố gắng nhiều hơn.”
Lâm Thanh Nha thật sự rất bực, không muốn nói chuyện với hắn.
Mí mắt mỏng trắng như sứ ửng hồng, dường như muốn khóc, vô cùng hút hồn.
Sau vài giây nhìn, Đường Diệc không cười nổi nữa, hắn giơ một bàn tay lên che mắt cô lại: “Đừng nhìn anh như vậy.”
Đột nhiên trước mắt Lâm Thanh Nha tối đen: “?”
“Khả năng tự chủ của anh không tốt lắm, thế nhưng chỗ này xác thật không thích hợp.” Giọng người nọ khàn khàn, “Cho nên lần trừng phạt này thu tiền vốn trước, lấy lãi sau.”
Lâm Thanh Nha chậm rãi nhíu mày: “Anh thật sự quá đáng.”
“Này mà tính là quá đáng?” Đường Diệc kề sát đến, con ngươi sâu hun hút, cười nói, “Vậy đến lúc anh chính thức lấy lãi, chị… Phải làm sao bây giờ?”
“!”
Câu cuối cùng dán sát bên tai.
Tiểu Bồ Tát trắng như tuyết bị nhuộm thành màu hồng.
Hôm đó Đường Diệc mãi vẫn không chịu cho Lâm Thanh Nha ra ngoài, cậu nhóc đẹp trai vô cùng đáng thương, tìm cả đêm cũng không tìm được “Chị”.
Cho đến khi tan tiệc, Đường Diệc mặc quần áo của người phục vụ không biết lấy ở đâu ra, lém đưa tiểu Bồ Tát bị hắn giày vò đến chân mềm nhũn ra khỏi biệt thự.
Lúc rời đi đã rất muộn, gần đêm khuya, tài xế Đường Diệc gọi tới lái xe rất vững vàng.
Trong xe tối om, bầu trời đêm bên ngoài như một bức màn, các vì sao lác đác, bóng người trong cửa sổ, tiểu Bồ Tát mơ màng buồn ngủ dựa vào trong lòng Đường Diệc.
Mái tóc dài mềm mại buông xõa xuống, trải khắp lòng ngực hắn.
Quần áo của người phục vụ có hơi cứng, bị cộm làm Lâm Thanh Nha không thoải mái, giơ tay lên sờ, nửa tỉnh nửa lơ mơ nói bằng giọng khe khẽ và mềm mại: “Tại sao mặc cái này…”
“Còn không phải là vì đi tìm em à.” Đường Diệc dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, “Nếu đi ra trễ chút thì bị nhân viên phục vụ tiệc rượu lén khiêng đi rồi.”
“Ừm… Có thể trực tiếp tìm em mà.”
Ngón tay Đường Diệc dừng lại, “Em không ngại sao?”
“Ngại… Gì cơ?”
Ánh mắt Đường Diệc khẽ động, cuối cùng phát hiện ra điều gì đó, hắn cúi xuống, vén tóc trên má cô ra, nhìn vài giây, Đường Diệc vừa bực vừa buồn cười khẽ nói: “Mới có một ngụm champagne thôi tiểu Bồ Tát, em đúng là ‘rộng lượng’.”
“Ngại, gì cơ?”
Men say bốc lên khiến Lâm Thanh Nha có chút cố chấp.
Thấy cô say, Đường Diệc vẫn rất bình tĩnh.
Hắn mỉm cười ôm trọn cô vào lòng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Ngại mọi người ở đó, dính dáng và ở cùng với một kẻ như anh, cả đời này sẽ không xóa sạch được.”
Tiểu Bồ Tát say đến mức không mở mắt ra được.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại xị mặt xuống có vẻ nghiêm túc, cô nhẹ nhàng dịu đôi mắt hạnh, sửa lời: “Không phải kẻ điên, không được nói bậy.”
Đường Diệc nhìn cô, không khỏi bật cười: “… Nếu sau này em hối hận, anh phải làm sao bây giờ, tiểu Bồ Tát?”
“Sau này, hối hận cái gì?”
“Hối hận vì thương hại anh, hối hận đã cứu anh, hối hận mềm lòng bị anh quấn lấy…” Đường Diệc vừa hôn xuống khuôn mặt và chiếc mũi nhỏ của cô, vừa nhíu mày đau khổ vì lời nói tự ngược của mình.
Nhưng lời còn chưa dứt đã bị đánh gãy.
Tiểu Bồ Tát giơ tay lên, biểu cảm vừa nghiêm túc lại nghiêm chỉnh, đầu ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn vuốt ve nếp gấp giữa mày hắn: “Không hối hận.”
Theo động tác của cô, Đường Diệc giãn mày ra.
Thấy Đường Diệc không nhíu mày nữa, Lâm Thanh Nha đang say rượu khẽ mỉm cười.
Gương mặt cô đỏ bừng, ôm lấy gáy hắn, cố gắng tiến đến gần, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe môi hắn.
Giọng cũng nhẹ nhàng: “Tiểu Bồ Tát, không hối hận.”
Đường Diệc cứng đờ, dịu dàng đưa tay đỡ cô, cho đến khi cô dựa vào trong lồng ngực hắn ngủ mất, mới hoàn hồn.
Khóe mắt đào hoa hơi phiếm hồng, trong ánh đèn đường vụt qua, kẻ điên lại cười rộ lên.
“Ừ,” cúi xuống, áp lên trán cô, giống thành kính nguyện cầu, “Không được hối hận, tiểu Bồ Tát.”
“…”
Có sự thành công to lớn vang dội do “Thù đồ” trong chặng “Luân hồi” mang đến làm nền, chặng “Va chạm” Kinh Côn hợp tác cũng đạt được thành công xuất sắc, nhận được sự hưởng ứng vô cùng tốt.
Cuối cùng tổng số phiếu do khán giả ngoài sân khấu bình chọn của đoàn Phương Cảnh cũng dẫn đầu, trở thành người đạt được chiến thắng to lớn, gặt hái được sự chú ý và danh tiếng.
Về phần Lâm Thanh Nha, danh tiếng cá nhân của cô cũng theo đó tăng cao, truyền thông cũng nghe thấy tiếng gió, bắt đầu nhìn lại chặng đường trưởng thành của tiểu Quan Âm ở Lê Viên này.
Với tích cách gần như hoàn mỹ và lý lịch cá nhân ánh vàng lấp lánh, cô nghiễm nhiên trở thành người đại diện cho “Nữ thần Côn khúc” trong lòng những người trẻ tuổi.
Cùng lúc đó, việc biên soạn kịch bản mới của đoàn Phương Cảnh cũng có tiến triển đáng kể: “Vở “Nguồn gốc” trong chuỗi truyện “Bát tiên”, câu chuyện xưa kể riêng về Hà Tiên Cô được trau chuốt cải biên thành công.
Việc biên soạn kịch bản hoàn thành.
Sau khi trong đoàn thảo luận, quyết định ở chủ đề “Nguồn gốc” trong chặng cuối cùng của chương trình sẽ để Lâm Thanh Nha phụ trách màn trình diễn đầu tiên của kịch bản mới nhất.
Một tuần trước khi ghi hình “Nguồn gốc”, trường Đại học Bắc Thành gửi lời mời chính thức mời Lâm Thanh Nha đến trường tọa đàm về chủ đề Côn khúc.
Từ nhỏ Lâm Thanh Nha đã say mê Côn khúc, không biết diễn thuyết, mặc dù cô không căng thẳng khi ở diễn thuyết trước mặt mọi người do đã diễn trên sân khấu nhiều năm, thế nhưng cô vẫn khó mà nói chuyện thoải mái được.
Có điều dường như điều này không làm mất sự nồng nhiệt của các bạn sinh viên.
Sau khi kết thúc màn diễn thuyết chính thức, vào đến phần tự do đặt câu hỏi, vốn Lâm Thanh Nha cho rằng hẳn không phải trả lời nhiều lắm, nào ngờ đủ loại câu hỏi nối gót tới.
Về Côn khúc, về cá nhân cô; hồi tưởng lại quá khứ, triển vọng về tương lai…
Đủ loại cấp độ làm cô đáp không xuể.
Cuối cùng vẫn là người chủ trì do phía nhà trường sắp xếp mỉm cười giải vây cho cô: “Mọi người đừng thấy sư phụ Lâm tốt tính mà ‘ăn hϊế͙p͙’ cô ấy, sau này vẫn còn có toạ đàm tiếp, nhưng nếu hôm nay sư phụ Lâm bị mọi người dọa sợ, không dám đến Đại học Bắc Thành tọa đàm nữa, thế thì mọi người chờ bị các đàn em trai và các đàn em gái oán trách đi.”
Cả hội trường vui vẻ cười vang.
Sau khi người chủ trì hỏi Lâm Thanh Nha, quay lại nói: “Thêm một cơ hội cuối cùng để đặt câu hỏi, lát nữa sư phụ Lâm còn có lịch trình khác, cho nên mọi người cố gắng hỏi thật cụ thế, đừng dài dòng quá.”
Sau một lúc nháo nhào hăng hái, người chủ trì gọi một sinh viên nam trong hội trường lên.
Đối phương cầm lấy micro được truyền đến, nghiêm túc hỏi: “Sư phụ Lâm, gần đây trên mạng có rất nhiều tin tức về Ngu Dao, người từng là sư tỷ của sư phụ, có một số trong đó khiến cho cô ấy đưa đoàn Dao Thăng rời khỏi chương trình thi đấu.
Theo như em được biết, cô ấy cũng từng là một diễn viên xướng vai khuê môn đán ưu tú, mong sư phụ cho biết quan điểm về lựa chọn nghề nghiệp và tình hình hiện tại của cô ấy được không ạ?”
Rõ ràng vấn đề này hỏi được hỏi một cách sắc bén, vô ý một chút là tin tức bùng nổ ngay, sau một lúc do dự người chủ trì cầm lấy micro, cười nói: “Bạn học, câu hỏi của bạn không thích hợp, chí ít nếu tôi mà là sư phụ Lâm, lần sau tôi tuyệt đối không đến nơi đầm rồng hang hổ này mở tọa đàm.”
Trong hội trường cười vang, người chủ trì xoay người lại: “Như vậy đi, hay là mời sư phụ Lâm gửi lời khuyến khích đến các sinh viên quan tâm đến việc phát triển Côn khúc nhé, sư phụ Lâm cảm thấy thế nào?”
Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu.
Cô cầm lấy micro, ngước mắt lên đối diện với sinh viên nam tiếc nuối ngồi xuống vỗ tay.
Sau một lúc trầm mặc, Lâm Thanh Nha khẽ giọng nói: “Trăm hoa muôn sắc mê mắt người*, người may mắn phải biết giữ sơ tâm.”
*Trích từ bài thơ Tiền Đường hồ xuân hành của Bạch Cư Dị.
Hội trường im phăng phắc.
Vài giây sau, tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Sau khi kết thúc buổi tọa đàm, Lâm Thanh Nha từ chối khéo, không để phía nhà trường tiễn mình, cô đi đến đến bãi đỗ xe ngầm gần trường.
Bạch Tư Tư còn chưa khỏi bệnh hẳn, người đưa Lâm Thanh Nha đến là tài xế của đoàn kịch.
Bởi vì không biết thời gian chính xác buổi tọa đàm kết thúc, Lâm Thanh Nha bảo đối phương chờ mình ở bãi đỗ xe ngầm.
Thiếu mất Bạch Tư Tư suốt ngày bám dính cô ríu rít như chú chim sẻ nhỏ, đã mấy ngày rồi Lâm Thanh Nha vẫn chưa quen.
Dù sao chạng vạng cũng không có việc gì, chi bằng đến nhà Bạch Tư Tư thăm cô ấy.
Lâm Thanh Nha ngẫm nghĩ, rẽ qua cột chịu lực trong bãi đỗ xe ngầm.
Đèn cảm ứng phía trên chợt lóe sáng, dường như Lâm Thanh Nha liếc nhìn thấy có thứ gì đó chuyển động theo đường chéo ở phía sau.
Lâm Thanh Nha dừng lại theo phản xạ, ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp một bóng đen che miệng che mũi nhào lên tới ——
“Phụt!”
Chất xịt khó chịu phun ra.
Lâm Thanh Nha chưa kịp nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, cơ thể đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Một chiếc túi đen trùm xuống che đi thế giới giác quan mơ hồ của cô.
Không đến một chốc, ý thức cô chìm vào trong bóng tối.
…
Không biết qua bao lâu, Lâm Thanh Nha tỉnh lại với đầu óc mê man.
Lọt vào trong tầm mắt cô là một khoảng không trống trải.
Tường xi măng, cột nhà màu xám, bóng đêm đen kịt giống như cái miệng thú ăn thịt người tối om bên ngoài cửa sổ bằng kính trông không hề an toàn.
Gió đêm mùa hè chưa bao giờ lạnh thế này, bọc trong đó là mùi cát đất và cỏ dại, Lâm Thanh Nha đang vật lộn trong cơn đau đầu chóng mặt, sau đó cảm giác được tay chân bị trói chặt.
“Ối chà, cuối cùng người đẹp trong rừng của chúng ta cũng tỉnh rồi à?”
“…”
Một giọng nói vừa mơ hồ lại quen thuộc vang lên bên cạnh, Lâm Thanh Nha khó khăn giữ vững ý thức, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
Ngọn nến bị gió thổi tắt được thắp sáng lên trong bóng tối.
Một khuôn mặt dữ tợn được phản chiếu sau ánh nến.
Lâm Thanh Nha mất vài giây để xem đó là ai, đồng tử co lại.
“…Từ Viễn Kính.”
“Ồ, vinh hạnh quá, thế mà tiểu Quan Âm vẫn còn nhớ tôi?” Từ Viễn Kính cười hung ác, đi lên trước.
Lâm Thanh Nha siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cơn đau khiến cô lấy lại lý trí và tỉnh táo hơn.
Cô đè nén sự hoảng sợ xuống, cố gắng để giọng mình giống như bình thường: “Tại sao trói tôi?”
“Tại sao? Ha ha đúng là câu hỏi hay, vậy cô coi như đó là vì để tôi làm cho xong chuyện tám năm trước chưa làm được.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, nhíu mày nhìn gã.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Từ Viễn Kính dừng lại.
Nụ cười trên mặt gã vặn vẹo đi một chút, sự căm hận và không thể tin được hiện lên trong mắt hắn.
“Hóa ra hắn ta vẫn chưa nói cho cô biết?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nha run lên: “Ai? Nói cho tôi biết cái gì?”
“Còn có thể là ai, đương nhiên là kẻ điên kia!” Từ Viễn Kính nổi điên, gân xanh nổi trên trán và cổ gã, khiến gã trở nên hung dữ và già nua hơn dáng vẻ gầy gò lúc này.
Sau cơn thịnh nộ, bỗng nhiên Từ Viễn Kính cười ha hả nói: “Các người đều là đồ ngu! Tất cả đều ngu xuẩn! Ha ha ha ha —— các người thật sự tin tôi à? Các người thật sự cho rằng kẻ điên đó chỉ vì mấy câu nói mà vào con ngõ nhỏ đánh bảy tám người bọn tôi? Mẹ kiếp hắn ta giống như không muốn sống nữa, bị đánh đến đầy máu quỳ gục xuống dưới cũng phải nhào về phía trước —— hận không thể xé xác tôi, vậy mà các người lại tin hắn ta làm vậy vì mấy câu nói Ha ha ha tất cả đều là đồ ngu ngốc!!”
Lâm Thanh Nha im lặng một lúc lâu mới bình tĩnh lại, run lên.
Chút màu máu cuối cùng trên môi cô biến mất, giọng không kìm nén được sự run rẩy: “Anh có ý gì?”
“Cô nói xem tôi có ý gì, tiểu Quan Âm?” Từ Viễn Kính ấn cô đang bị trói vào lưng ghế, biểu cảm vặn vẹo, “Nếu không phải vì kẻ gây họa là cô đây, thì tôi làm sao rơi vào cảnh này? Mẹ nó còn không phải do tôi muốn bỏ thuốc cô, mang lên giường nếm thử mùi vị? Tôi đã ngủ với nhiều phụ nữ như vậy chỉ trừ cô?! —— làm sao lại chọc điên Đường Diệc, rơi vào kết cục như hiện tại!?”
Giọng nói đinh tai nhức óc.
Đôi đồng tử của Lâm Thanh Nha co lại đến mức không kìm được run rẩy: “Nhưng lúc lấy khẩu cung anh nói…”
“Nói cái gì? Nói tôi chỉ tiện miệng nói hai câu? Xem như tôi quả thật có muốn là vậy nhưng mà không phải tôi vẫn chưa làm gì thiếu chút nữa đang sống sờ sờ bị cmn cái đồ điên kia đánh ch.ết sao, đúng không?!”
Sự sợ hãi thấu xương và sự căm hận vùng vẫy trong mắt Từ Viễn Kính, gã cười khản đặc: “Khi đó tôi khai như vậy chính là tăng tội cho hắn ta, lúc ấy hắn ta vẫn chưa đủ mười sáu, nếu để ẩn tình này phơi bày ra thì không phải hắn ta được thả về nhà lập tức à?”
Từ Viễn Kính hung hăng đá vào chiếc ghế, phun một ngụm nước bọt nói: “Tôi muốn hắn ta bị nhốt trong trường giáo dưỡng và tù giam cả đời! Mẹ nó, đánh tôi mà muốn yên ổn à! Tôi phải giết ch.ết hắn ta, một ngày nào đó nhất định tôi sẽ đến giết ch.ết hắn ta!!”
“…”
Lâm Thanh Nha đau khổ đến nhắm mắt lại.
Nhưng không sợ hãi.
Đoạn ẩn tình mà Từ Viễn Kính nói cô không hề biết, từ đó đến giờ Đường Diệc cũng không nhắc đến một chữ với cô.
Trong mắt mọi người Đường Diệc hoàn toàn là một tên điên, bọn họ chẳng nghi ngờ một chút gì về việc hắn nổi điên liều mạng với Từ Viễn Kính vì mấy câu nói.
Không ai nghi ngờ cả.
Chính hắn cũng không phủ nhận.
Đột nhiên Lâm Thanh Nha nhớ đến đêm cuối cùng ở cổ trấn.
Trở về sau trận ẩu đả thê thảm, cậu thiếu niên không đến tìm cô ngay, hắn quay về chỗ ở thay chiếc áo sơ mi mới, rồi lại gội sạch đầu tóc đầy máu và bùn đất.
Cậu giống như người không hề gặp chuyện gì cả, đi vào trong sân nhỏ đỡ được cô hoảng hốt chạy từ trong phòng ra bị té ngã.
Trong cơn gió đêm mùa hè, góc áo cậu thoang thoảng mùi xà phòng và mùi máu tươi không giặt sạch được.
Trong bầu không khí nồng nặc mùi máu, lần đầu tiên cậu thiếu niên giống như kẻ điên kia nói chuyện dịu dàng như thế.
Cậu nói, “Không sao cả, không có việc gì hết, đừng sợ… Tôi ở đây mà tiểu Bồ Tát.”
Cậu nói, “Đừng nhắc đến cái tên súc vật kia.
Sau này tiểu Bồ Tát không phải gặp hắn ta nữa.”
Khi đó cô cảm thấy hắn thật đáng sợ.
Ngay cả cô cũng cảm thấy hắn đáng sợ.
Sau đó, những người già trong trấn bàn tán rằng, “Tôi biết ngay mà, Dục Tuyết có thể sinh ra được thứ gì tốt chứ”, nói “Nó là loại này sẽ làm ra chuyện giết người phóng hỏa, thối nát tận gốc rễ”, nói “Sớm muộn gì nó cũng gặp chuyện, ch.ết sớm mới sớm được yên tĩnh”…
Khi lấy lời khai, cậu thiếu niên luôn trầm mặc, không lên tiếng dù là một câu.
Mặc dù sau đó Mạnh Giang Dao bảo lãnh cậu ra, từ đầu đến cuối cậu chưa từng giải thích cho mình lấy một chữ.
Đã nhiều năm rồi, mọi người đều cho rằng hắn chính là đồ điên, khi điên lên sẽ muốn giết người.
Hắn không nói một lời nào cho chính mình cả.
Lâm Thanh Nha đoán được tại sao hắn làm thế.
Hắn sợ người khác nói về cô, cho dù chỉ bàn tán một chữ về cô.
Chỉ vì điều này mà khi đó cậu thiếu niên cô độc không nơi nương tựa, từ bỏ con đường sống duy nhất có thể cứu vớt cuộc đời cậu.
Lâm Thanh Nha chậm rãi cúi xuống.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, ngực đau đớn, khó chịu, nghẹt thở, giống như muốn xé rách, đau đến cô không thở nổi.
Nước mắt không kìm được trào ra khỏi hốc mắt cô, rơi trên mặt đất bụi bặm.
Chợt cô sợ hãi, vô cùng vô cùng sợ, sợ cô sẽ không còn được gặp lại hắn nữa, sẽ không còn ai có thể ôm hắn thay cô.
“Dục Diệc…” Cô đau đớn khóc đến giọng khàn đi, “Dục Diệc…”
“Đừng có gọi! Cô cho rằng nó có thể cứu cô thêm một lần sao?!” Từ Viễn Kính nghe thấy, giận dữ nói, “Lần này nó muốn cứu cũng ——”
“Không được khóc.”
“――!”
Từ Viễn Kính cứng đờ người, không thể tin được xoay người lại.
Lâm Thanh Nha ngước đôi mắt đẫm lệ và nhòe đi lên, cô nhìn thấy bên ngoài bức tường bê tông trống và không có lắp khung cửa ở bãi đất bê tông trống trải đối diện, người nọ vịn tường, từ trong bóng đêm nhảy vào.
Sau đó hắn đi về phía cô, vẻ mặt mệt mỏi, hốc mắt đỏ bừng.
Nhưng giọng kẻ điên lại khe khẽ và dịu dàng.
“Em mà khóc nữa, anh sẽ khóc cùng em mất, tiểu Bồ Tát.”