Chương 74: 74: Gặp Phụ Huynh Ba
Bốn giờ sáng chủ nhật.
Trình Nhận đang ngủ say thì bị một cuộc điện thoại nhắc nhở đặc biệt đánh thức khỏi giấc ngủ sâu: Tiếng nhạc chuông đoạt mạng này vô cùng quen thuộc, đến từ di động cá nhân của phó chủ tịch điều hành của tập đoàn Thành Thang bọn họ.
Ngay giây đầu tiên bắt máy, Trình Nhận nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói u sầu trầm thấp: “Việc gấp, tới nhanh.”
Có thể khiến kẻ điên nói ngắn gọn khái quát như vậy tất nhiên là chuyện rất lớn và vô cùng gấp.
Trình Nhận không nói hai lời rời giường rửa mặt thay quần áo ngay.
Trong bóng đêm trước rạng sáng, suốt đường đi lái xe hết tốc lực, phóng nhanh về hướng bên kia Bắc Thành.
Sau khi xuống xe, anh ta cũng vội vàng chạy đến căn biệt thự Đường Diệc sống một mình, dùng chìa khóa dự phòng và mật mã để mở cánh cửa chống trộm hai lớp bảo mật, Trình Nhận thở hồng hộc vọt vào huyền quan thì thấy Đường Diệc đang đứng ở trước phòng để quần áo cách huyền quan không xa ——
Hai tay mỗi tay cầm một bộ quần áo, ở đối diện gương ướm thử lên người.
Nghe thấy tiếng động, Đường Diệc ngoái đầu lại, làn da trắng lạnh lẽo không che giấu được màu đen nhàn nhạt dưới mi mắt, hắn đang cau mày, giống như đang tự hỏi một vấn đề nan giải của thế kỷ nào đó.
“Hôm nay tôi đến nhà bà ngoại của tiểu Bồ Tát, hai bộ quần áo này bộ nào thích hợp hơn?”
Trình Nhận hóa đá ở trước huyền quan: “Việc gấp ngài nói chính là ——”
“Quần áo.”
Tên điên đúng lý hợp tình giơ tay lên.
“…”
Trình Nhận vắt kiệt tu dưỡng cả đời mới đè nén được xúc động muốn quất chiếc đồng hồ thạch anh đang chỉ bốn giờ hai mươi phút sáng ở bên cạnh lên đầu tên điên.
Về phần Đường Diệc, hắn hoàn toàn không chú ý tới nội tâm trợ lý đặc biệt của mình đang ào ào vũ bão, sau một lúc khoa chân múa tay với gương hắn ném bộ quần áo trên tay phải sang bên cạnh.
Nhìn theo đường parabol, Trình Nhận nhìn thấy núi quần áo chồng chất như núi.
Nhìn cảnh này có lẽ tất cả trang phục hằng ngày tổ trợ lý đặt mua giúp Đường Diệc mấy năm nay đều bị lấy ra vứt ở đó.
Trình Nhận kiềm chế cảm xúc, giơ tay muốn đỡ mắt kính.
Sau khi đỡ phải khoảng không anh ta mới nhớ ra do mình đến vội vàng quá nên không lấy mắt kính đi cùng.
Bàn tay khựng lại chậm rãi siết chặt thành quyền.
Đường Diệc lại cầm lấy một bộ quần áo, quay sang hỏi Trình Nhận: “Bộ này thì sao?”
Trình Nhận lau mặt: “Sếp Đường, ngài biết hôm nay là ngày gì không?”
Đường Diệc: “Ngày đầu tiên tôi đến nhà tiểu Bồ Tát.”
Trình Nhận: “…”
Trình Nhận: “Chủ nhật, hơn nữa còn là Tết Trung Thu.”
Đường Diệc: “Cho nên?”
Trình Nhận: “Cho dù ngài không cảm thấy thẹn khi thừa nhận mình là nhà tư bản vô lương tâm nhưng vào ngày lễ thế này chỉ vì chọn một bộ quần áo mà gọi tôi đến khẩn cấp lúc bốn giờ sáng —— có phải có chút không thích hợp không?”
Đường Diệc bừng tỉnh: “Cuối năm tăng hoa hồng cho cậu thêm 10%, thích hợp chưa?”
Trình Nhận nghiêm túc đứng tại chỗ, im lặng nhìn hắn.
Lúc Đường Diệc hiếm khi đồng cảm với cảm giác bực dọc khi rời giường của người bình thường và hắn chuẩn bị nói điều gì đó để cứu lại người trợ lý đặc biệt cũng coi như người bạn duy nhất có thể giúp mình tham khảo cách phối đồ, Trình Nhận bị lung lay.
Anh ta nghiêm túc đi đến sofa, lấy một bộ quần áo trong đó ra: “Bộ bên trái quá trang trọng, bộ bên phải quá bình thường.
Tôi thấy bộ này hợp để gặp phụ huynh hơn hai bộ trong tay sếp.”
Đường Diệc nhìn kỹ vài giây: “Tôi thay thử xem.”
“…”
Cứ như vậy, nhà tư bản vô lương tâm và trợ lý của hắn nhanh chóng đạt được sự nhất trí.
Lúc Lâm Thanh Nha xuống lầu là bảy giờ sáng, một chiếc sedan màu đen có chút lạ ngừng ở trước tòa nhà.
Đường Diệc mặc một bộ trang phục ngày thường dựa vào trước nắp xe, mái tóc đen xoăn nhẹ buông xõa xuống một nửa, rũ lên thái dương trắng lạnh của hắn và hàng lông mày đẹp đẽ.
Dưới lông mày, mí mắt mỏng nhắm nghiền, hàng lông mi đan xen, xếp chồng lên nhau giống như hai chiếc quạt nhỏ ——
Hóa ra đang ngồi dựa vào trước nắp xe ngủ.
Đi ở phía trước Lâm Thanh Nha là hai cô gái thuê cùng tòa nhà.
Hai người vừa mới bước ra khỏi tòa nhà thì bắt gặp tình huống này, lúc này đang châu đầu vào nhau nhỏ giọng thì thầm, các cô bước thật chậm qua trước xe, thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại.
Không biết nói đến cái gì, một người trong đó không nhịn được bật cười thành tiếng, rồi lại vội vàng che miệng, đỏ mặt quay đầu nhìn về phía xe ô tô.
Đường Diệc buồn ngủ như chú chó, hé mắt ra, lười biếng đánh cái ngáp, mí mắt lại cụp xuống.
Có điều, lần này trước khi khép mắt lại, dường như hắn phát hiện ra cái gì đó, người hơi sững lại.
Nâng cái đầu tóc xoăn lên, sau đó cánh mũi khẽ nhúc nhích, giống như có đôi mắt sau lưng, sau đó Đường Diệc nghiêng người kéo người vừa tiến đến trước xe lại đây.
Nắm cái eo nhỏ, dễ dàng ôm trọn vào lòng.
“Đường Diệc…”
Dù sao cũng đang ở bên ngoài tòa nhà, có người đi qua đi lại, Lâm Thanh Nha bị những ánh mắt đó nhìn đến xấu hổ muốn đẩy hắn ra nhưng Đường Diệc ôm rất chặt, đang cọ nhẹ vào cổ cô.
Dường như không đủ, hắn còn chống chiếc mũi cao thẳng lên chiếc cổ trắng nõn tinh tế của cô khẽ ngửi.
Mùi hương tinh tế nhàn nhạt trên người cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn khỏi cơn buồn ngủ.
Đường Diệc nhắm mắt lại, cong môi cười: “Cỏ bạc hà mèo.”
Lâm Thanh Nha không biết làm sao nói: “Anh mới là cỏ bạc hà mèo.”
Đường Diệc mỉm cười hôn lên cổ cô: “Ừm, anh là cỏ bạc hà mèo.”
Khuôn mặt Lâm Thanh Nha đỏ ửng, né tránh tầm mắt: “Sao anh thích đặt biệt danh cho em thế?”
Đường Diệc lười biếng nói: “Không biết nữa.”
Lâm Thanh Nha nghẹn họng một lát, cuối cùng cũng tìm được điểm phản kích hắn: “Nếu em là cỏ bạc hà mèo thế thì anh là giống mèo gì?”
“Hả?” Rốt cục Đường Diệc cũng chịu mở mắt ra, giữa hai hàng mi để lộ một màu đen thâm thúy, “Hổ đi.”
Lâm Thanh Nha cứng họng: “Hổ sao có thể tính là mèo.”
“Động vật họ mèo, tất nhiên là tính,” Đường Diệc không nhịn cười được, “Cho nên cỏ bạc hà mèo phải cẩn thận chút mới được, mấy con mèo khác cùng lắm vừa ngửi vừa ɭϊếʍƈ một chút, thế nhưng anh thì không ngừng lại được đâu.”
“…”
Những lời còn lại Đường Diệc không nói ra Lâm Thanh Nha cũng đoán được nhưng cô chỉ có thể giả vờ không biết.
Lâm Thanh Nha giơ ngón tay lên, mỉm cười đẩy cái đầu xoăn của con mèo to lớn nào đó đang định nhào lên bắt nạt cỏ bạc hà mèo là cô ra: “Đừng làm loạn nữa, đến nhà bà ngoại muộn mất.”
“Được thôi, không làm loạn nữa.”
Đường Diệc thẳng người lên trước xe, dắt Lâm Thanh Nha đến ghế phụ lái, kéo cửa xe ra cho cô.
Đợi Đường Diệc từ bên sườn xe ngồi vào ghế điều khiển, Lâm Thanh Nha đã ở bên trong xe nhìn quanh một vòng, tò mò hỏi: “Đây là xe mới của anh à?”
Đường Diệc: “Sao vậy, không thích?”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Lâm Thanh Nha do dự nhưng vẫn thành thật mà đáp: “Đường cong và thiết kế đều ngăn nắp có nề nếp, cảm giác không giống phong cách anh thích.”
Đường Diệc: “Hóa ra tiểu Bồ Tát hiểu anh đến mức có thể đoán được cả xe thường dùng?”
Lâm Thanh Nha không để ý tới lời trêu ghẹo của hắn.
Đường Diệc vỗ vỗ vô lăng nói: “Là xe do anh đứng tên thôi, quên ai tặng mất rồi.
Xe anh thường dùng có lẽ không thích hợp để đi gặp ông bà ngoại em lắm.”
“…”
Đường Diệc nói xong đợi một lúc rồi mà không thấy Lâm Thanh Nha nói gì, hắn vừa nhìn sang thì thấy tiểu Bồ Tát hơi căng mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn có chút nghiêm túc —— ánh mắt dừng ở dưới mắt hắn.
Đường Diệc: “Trên mặt anh có gì à?”
“Có,” tiểu Bồ Tát vươn tay ra, đầu ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng chạm vào chỗ dưới mí mắt Đường Diệc, lạnh băng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc lạ lùng, “Quầng thâm mắt.”
Đường Diệc dở khóc dở cười.
Lâm Thanh Nha tựa vào hộp tay vịn cúi người sang, kề sát vào: “Tối qua anh không ngủ được sao?”
Ánh mắt Đường Diệc chần chờ.
Lâm Thanh Nha: “Không được nói dối với em.”
Đường Diệc sững lại chút, thở dài mỉm cười nói: “Quả thật không làm sao ngủ được.”
“Ngủ bao lâu?”
“À… Một hai tiếng?”
Lâm Thanh Nha sửng sốt: “Sao ngủ có một chút vậy?”
Đường Diệc biết rõ Lâm Thanh Nha sẽ giận nhưng lại không kìm được.
Hắn cúi người đến bên tai cô, khẽ cười trêu cô: “Nhớ tiểu Bồ Tát đến cả người đều đau; thèm quả nhân sâm đến trắng đêm khó ngủ —— em thích đáp án nào anh đều làm được hết.”
“…”
Biểu cảm của Lâm Thanh Nha giống như bị nghẹn, sau đó gương mặt trắng như tuyết ửng hồng.
Về phương diện này, cô cảm thấy mình không thể so đo được với Đường Diệc cho nên không đáp mà chậm rãi lùi về tìm di động trong túi.
Đột nhiên quả nhân sâm mác cỏ bạc hà mèo rời khỏi phạm vi khứu giác, Đường Diệc có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc cách hộp tay vịn cũng chả làm được gì nhiều.
Thấy động tác của Lâm Thanh Nha, hắn nheo mắt lại: “Em muốn gọi cho ai?”
Lâm Thanh Nha: “Tìm người lái thay.”
Đường Diệc: “Tối hôm qua anh không có uống rượu.”
“Em biết,” Lâm Thanh Nha nghiêm túc nói, “Nhưng mệt cũng không lái được.”
Đường Diệc biết chắc chắn Lâm Thanh Nha sẽ cố chấp chuyện này nên không phí miệng lưỡi nhiều, im lặng để cô sắp xếp.
Lâm Thanh Nha liên hệ xong, “Khó trách vừa rồi anh dựa vào trên xe mệt rã rời, lần sau nhất định không được đến đây như thế, anh có thể nói với em, để em đi đón anh.”
Đường Diệc thở dài nói: “Hẳn là không có lần sau.”
Lâm Thanh Nha: “Hửm?”
Đường Diệc đùa: “Tuy rằng thật sự có nhớ em nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do lần đầu tiên đến nhà ông bà ngoại em, căng thẳng quá không ngủ được.”
Lâm Thanh Nha chớp chớp mắt.
Đường Diệc: “Sao không nói gì?”
Lâm Thanh Nha giống như lấy lại tinh thần, mắt hạnh cong cong: “Thì ra anh cũng sẽ căng thẳng à? Em còn tưởng rằng anh không sợ trời không sợ đất, không có loại cảm xúc này.”
“Đúng vậy, thì ra anh cũng sẽ…”
Đường Diệc bùi ngùi được một nửa thì dừng, ánh mắt nguy hiểm của hắn nhìn sang đây: “Vừa rồi em đang mỉa mai anh đúng không tiểu Bồ Tát?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nha hết sức vô tội, vẻ mặt cũng trầm tĩnh: “Không có.”
Nếu không phải đôi môi hồng hồng không kìm được hơi mỉm cười thì Đường Diệc đã bị cô lừa.
“Gần mực thì đen.”
Đường Diệc vừa bực vừa buồn cười, lần này có chống lên hộp tay vịn cũng phải kề qua, ôm cái eo nhỏ trước ghê ngồi của tiểu Bồ Tát, áp người xuống không cho cô đường lui hôn lên môi cô.
Cho đến khi, người lái thay nhanh chóng đến đang xấu hổ đứng ngoài cửa xe, gõ gõ cửa kính xe, Đường Diệc hơi nâng mắt lên.
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng có một khe hở sống để hít thở, đợi lấy lại tinh thần, bực đến không nhịn được đạp nhẹ lên cẳng chân Đường Diệc một cái.
Nhân lúc nhường ghế điều khiển cho người lái thay, Đường Diệc kéo Lâm Thanh Nha ra ghế sau, hắn cong môi cười trêu tiểu Bồ Tát: “Phải dùng lực chút mới được, không đủ dạy dỗ, lần sau anh bắt nạt em nặng hơn.”
“…”
Lâm Thanh Nha bị hắn chọc giận đến không nói nên lời, đôi mắt màu trà bị hôn đến ướt át nhìn chòng chọc hắn.
Màu môi vốn hồng giờ đỏ rực, vừa nhìn là biết kiệt tác của người nào đó vừa bắt nạt xong.
Vì thế cuối cùng người thua lại đổi thành Đường Diệc, bị Lâm Thanh Nha nhìn chằm chằm không được vài giây hắn đã đầu hàng.
Đường Diệc bày ra nụ cười tự mình chuốc khổ, che đôi mắt tiểu Bồ Tát lại đảy người ngồi vào hàng ghế phía sau: “Anh sai rồi, sau này trước khi bắt nạt nhất định anh sẽ xin trước —— đừng nhìn anh như vậy mà tiểu Bồ Tát.”
Suốt quá trình “Hữu kinh vô hiểm*”.
*Có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Rốt cuộc xe cũng chạy đến trước biệt thự phố của ông bà ngoại Lâm Thanh Nha.
Tiễn người lái thay đi, Lâm Thanh Nha quay lại bên xe thì thấy Đường Diệc đang xách túi lớn túi nhỏ xuống đang nhíu cặp mày sắc bén lại nhìn di động.
Lâm Thanh Nha tò mò bước qua: “Anh đang xem gì vậy?”
Đường Diệc dừng lại, hơi nhướng mày, đưa màn hình di động về phía Lâm Thanh Nha: “Trình Nhận gửi cho anh, những điều cần phải thuộc lòng trước khi gặp phụ huynh nhà gái.”
“Hả?”
Lâm Thanh Nha tò mò nhìn chăm chú.
Dòng trên cùng màn hình được in đậm ——
“Bách khoa toàn thư về đức hạnh của nam giới thế kỷ hai mươi mốt”.
Lâm Thanh Nha: “…?”