Chương 8

Trì Yên chỉ nghĩ thế thôi chứ cũng không có bất kì biểu tình gì cả.
Mấy giây sau, cô mới ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng.
Lục Phỉ ngồi phía trước cười một tiếng: “Lần trước nghe em nói thích Chi Nhiên mà, sao bây giờ gặp mặt cũng chả thấy kích động gì thế?”


Lần trước…… Cô chỉ là thuận miệng nói một câu thôi.
Hiện tại bị chị nói ra như vậy, Trì Yên có muốn kích động cũng không kích động nổi.
Cô nhìn di động, chuyển đề tài: “ Chị Phỉ, phiền chị đưa em đến bệnh viện Minh Luân với.”


Nghe được địa điểm, Lục Phỉ cũng không nói nhảm nhiều nữa, lập tức dẫm chân ga.


Trì Yên ngồi ở ghế sau, cửa sổ xe vẫm hơi hé một chút, bên cạnh còn có hơi thở nam tính cùng gió thổi tới, hồn cô vẫn đặt ở bệnh viện, tâm tư có chút rối bời, cô vẫn nghĩ: Không hổ là nam thần của cô, chỉ cần ngồi một chỗ không nói lời nào thôi mà cảm giác tồn tại đã mạnh như vậy rồi.


Ngón tay cô cọ nhẹ lên ốp di động, lúc xe chạy đến giao lộ nào đó, Lục Phỉ đang đánh tay lái chợt nói: "Tiểu Trì, chắc chắn biết Chi Nhiên rồi, chị khỏi cần giới thiệu giông dài ha." Người phụ nữ tuổi trẻ mà tài cao này lại nhìn thoáng qua Lục Chi Nhiên qua kính chiếu hậu, "Chi Nhiên, đây là Trì Yên......."


Lục Phỉ dừng một chút, ngón tay gõ nhẹ lên tay lái, vừa định nói "là fan của em" thì Trì Yên đã đột ngột ngẩng đầu nhìn qua. Ánh mắt cô sạch sẽ trong sáng, còn mang theo tia sáng ấm áp, ánh mắt chỉ dừng lại một giây, sau đó quay đầu cười với Lục Chi Nhiên một cái: "Xin chào, tiền bối, thích anh từ lâu....."


available on google playdownload on app store


Lời này lại có nghĩa khác.
Trì Yên phải bỏ thêm một câu: “Là thích phim điện ảnh của anh từ lâu.”
Hai câu này vừa nói, Lục Chi Nhiên cảm thấy hình như mình đã già đi thêm chục tuổi rồi.


Người này đẹp trai như vậy, kỹ thuật diễn xuất cũng siêu giỏi, có thể trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất, quả thật là mặt trời chói lọi trong giới nghệ sĩ mà.


Mà giờ phút này đây, mặt trời chói lóa ấy đang cong khóe môi cười với Trì Yên, vì đưa lưng về phía ánh mặt trời, trên mái tóc dường như đều phủ một tầng ánh sáng vàng rực rỡ., anh nói: "Tôi nhận ra em!"
Trì Yên cảm thấy không thể tin được.


Lục Phỉ giải thích: “Lần trước Chi Nhiên tới đón chị, có nhìn thấy em.”
Trì Yên khẽ cười, ngay sau đó lại nghe Lục Chi Nhiên nói tiếp: “Năm nay em bao nhiêu rồi?”


Tay phải Trì Yên đặt lên tay trái, ngón tay vô thức khẽ cọ một chút, đột nhiên lại đụng phải chiếc nhẫn kia, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, hôm qua ngủ sớm, quên không tháo nhẫn ra, bây giờ đã chuyển qua đeo ở ngón trỏ rồi nhưng cô vẫn theo bản năng che lại một chút, “Hai mươi tư tuổi.”


“Anh lớn hơn em có bốn tuổi thôi, không cần thiết phải gọi tiền bối đâu.”
Lục Phỉ ngồi đằng trước thuận miệng nói một câu: “Kêu Chi Nhiên ca ca cũng được, con người nó hiền lành lắm, Tiểu Trì, em không cần lo nó giận đâu.”
Ca ca……


Trì Yên sợ gọi như vậy, Khương Dịch nghe được sẽ tức giận ấy.
Mắt cô xoay vòng, vẫn chưa biết phải trả lời thế nào thì Lục Chi Nhiên đã nói tiếp: "Không cần nghe lời chị anh, cứ gọi thẳng tên là được rồi."
“Được ạ.”


Trì Yên nhấp miệng cười một chút, nghĩ thầm: Quả thật rất hiền lành.
Cô đã sớm qua cái tuổi cuồng nhiệt theo đuổi idol rồi, việc thích Lục Chi Nhiên cũng chỉ dừng lại ở lý trí mà thôi: Xem qua tác phẩm điện ảnh của anh, nhưng chẳng quan tâm đến đời sống cá nhân chút nào.


Thậm chí hiểu biết còn không nhiều bằng Bạch Lộ ấy
Lúc xe chạy gần đến bệnh viện, Lục Phỉ trêu ghẹo một câu: “Tiểu Trì, sắp đến bệnh viện rồi, thật sự không cần Chi Nhiên ký tên cho em sao?”
Trì Yên: “……”
Cô căn bản không nghĩ tới vụ này luôn ý chứ.


Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Lục Chi Nhiên cực kì ôn hòa, “Muốn không?”
“Vậy phiền…… anh vậy.”
Trì Yên mở túi xách ra, lại chẳng tìm thấy được tờ giấy nào, xe đã dừng lại, cô cũng không muốn lãng phí thời gian, lật điện thoại lại đưa qua: "Kí ở đây vậy."


Bởi vì tính chất công việc, chữ kí của Lục Chi Nhiên đặc biệt đẹp mắt.
Trì Yên nói cảm ơn, sau khi chào hỏi nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
Không biết hôm nay có chuyện gì mà hành lang bệnh viện kín chỗ hết.


Trì Yên chen qua biển người mới đến được một chố vắng một chút, tay đã bị ai đó túm chặt, cô theo bản năng rút lại, mãi đến khi nhíu mày ngẩng lên mới thấy được người kia là ai.


Cậu nhóc kia tuổi cũng chưa lớn, chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, đúng là thời kì thanh xuân tinh thần phấn chấn, "Chị, chị cuối cùng chị cũng đến...."
Trì Nhiên là em trai cùng cha khác mẹ với cô.
Trì Yên để kệ cậu nắm lấy tay mình, khẽ cau mày nhưng vẫn chẳng đẩy ra.


"Chị, dù chị định không về nhà thật thì cũng không đến mức không nhận điện thoại của em chứ?"
Trì Yên có chút bất đắc dĩ giải thích: “Tiểu Nhiên, chị chỉ là không nghe thấy điện thoại của em thôi mà.”


Lúc cô đi quay có thói quen tắt âm điện thoại tránh để chậm trễ tiến độ của đoàn phim.
Trì Nhiên hiển nhiên không quá tin lý do này.
Trì Yên chẳng có tí hảo cảm nào với Trì gia.
Một cái nhà mà ngay từ đầu đã muốn lợi dụng cô, có hảo cảm mới lạ đó.


Nhưng mà Trì Nhiên cùng với ông nội đang nằm trong phòng bệnh kia lại không như thế, trong ngôi nhà ấy, bọn họ là những người thân duy nhất của cô, nếu không Trì Yên cũng sẽ chẳng vì một cuộc điện thoại mà chạy đến đây.


Trì Nhiên ủy khuất kêu oa oa: “Chị, đã nửa năm rồi chị không về nhà……”
Từ khi gả đến Khương gia là không trở về nữa, điện thoại cũng ít khi nhận.
“Có phải chị ở Khương gia cũng không tốt đẹp gì không …… mấy hôm trước em còn thấy tin tức, nói Khương Dịch……”


Trì Yên ho nhẹ một tiếng: “Cái gì mà Khương Dịch, anh ấy là anh rể của em.”
Trì Nhiên không nói.


Trì Yên từ bên ngoài nhìn qua ô cửa phòng bệnh bằng thủy tinh, bên trong ông nội vẫn ngủ say. Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn, ông nội lớn tuổi rồi, thân thể không thể bằng trước kia, số lần vào viện cũng tăng lên.


Cô đứng nhìn một lúc lâu, sau đó xem thời gian: “Tiểu Nhiên, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta, chị về trước đã.”
Nếu không về, cô sợ sẽ đụng phải mấy người Trì gia khác nữa mất.
Lười đối phó bọn họ.


Trì Nhiên cũng biết cô không thích cái nhà này, miệng muốn nói, nhưng vẫn không giữ cô lại.
Vóc dáng thiếu niên đã phát triển không ít, so với Trì Yên đang đi giày cao gót còn muốn cao hơn, Trì Yên giơ tay vỗ vỗ đầu cậu: "Học thật tốt, đừng có gây chuyện, muốn gọi cho chị thì cứ gọi."


“Vậy chị sẽ về nhà sao?”
“Chị sẽ gọi em ra. ”
Thiếu niên có chút buồn bực: “Đã biết, chị.”
Lúc này Trì Yên mới yên tâm, lại dặn dò cậu vài câu rồi ra khỏi bệnh viện.
Bệnh viện đối diện với Cục Dân Chính.


Trì Yên không lập tức trở về, cô không lái xe tới, liền tùy tiện tìm một băng ghế ngồi xuống, lối đi bộ cũng đối diện Cục Dân Chính có người đến người đi, Trì Yên nhìn qua, hơi hơi thất thần.
Nửa năm trước, cô và Khương Dịch cũng cùng nhau xuất hiện ở nơi này.


Lúc cô mười sáu tuổi về lại Trì gia, mẹ cô sau khi sinh cô xong đã không từ mà biệt, nhưng tốt xấu gì cũng còn biết cùng ai sinh ra cô, cho cô một cái tên hoàn chỉnh rồi mới ném cho cậu.
Cậu đi rồi, cô hiển nhiên phải Trì gia.


Dù sao cũng là con gái ruột thịt, Trì gia không thể không nhận cô. Nhưng thân phận của Trì Yên lại rất xấu hổ, là con hoang ngoài giá thú, cho dù người ngoài có biết được cha mẹ cô quen nhau trước khi cha cưới người khác thì đã sao.


Trì gia rất coi trọng sĩ diện, chịu không được cái cách nói con hoang ngoài giá thú nên mới nói với bên ngoài coi là chị gái của Trì Nhiên.
Còn ở nhà...... cách đối xử của Trì gia với Trì Yên, có thể nghĩ ra được.
Không tính là quá xấu, nhưng là cũng chẳng phải tốt đẹp gì.


Dù sao về thì cũng đã về.
Từ trước đến nay, người của Trì gia làm ăn buôn bán bị lỗ, thế nên cũng muốn lợi dụng cô thật tốt một phen.


Ngay từ đầu, Trì gia vốn không ở thành phố Lâm An, một năm trước mới chuyển đến đây, bởi vì không có nền móng nên căn bản không thể đứng vững chân ở cái chốn phồn hoa đô thị lớn này được
Càng đứng không vững lại càng muốn vươn cao.


Đây dường như đã là bản tính sẵn có của con người rồi.
Chẳng qua ở trên người Trì gia lại càng rõ hơn mà thôi.
Nửa năm trước, ngày Trì Yên sinh nhật tuổi 24 đã biến thành một nhánh cây bị Trì gia vứt ra ngoài.


Loại cách làm này, chính là kiểu bán con cầu vinh. Nhưng mà người Trì gia lại dối trá, nói với cô một cái tên vô cùng giả dối, gọi là liên hôn, gả đi tốt cho cả cô, lại tốt cho cả Trì gia.
Cô căn bản cũng làm gì có quyền để cự tuyệt.


Ngày sinh nhật đó, Trì gia còn tổ chức riêng cho cô một bữa tiệc tối xa hoa vô cùng, mầy biết bao nhiêu nhân vật lớn trong giới thương chính* của thành phố Lâm An và mấy thành phố xung quanh nữa.
(*thương nghiệp và chính trị)


Bọn họ đều rất tin tưởng Trì Yên, sinh ra có gương mặt xinh đẹp như thế, cho dù là gia đình bình dân cũng có vốn liếng để leo lên giới thượng lưu.
Trì Yên ở Trì gia luôn luôn nói ít, hôm đó lại càng đặc biệt ít nói.
Trì Nhiên nói chuyện với cô, cô không để ý.


Bạch Lộ nói chuyện cô, cô cũng không để ý.
Trì Yên cầm ly vang đỏ thẫn thờ.
Bạch Lộ đau lòng cô, cũng chẳng có sức lực để trêu ghẹo nữa, vẫn cố nói nếu cô diẽn vai mù thì tuyệt đối có thể giành được giải người mới triển vọng nhất.


Tiệc tối linh đình, Trì Yên làm vai chính từ đầu đến cuối lại chẳng nói một cậu.
Qua lúc lâu, cô bị tiếng chạm cốc cùng với tiếng nghị luận, ánh mắt hoặc thưởng thức hoặc lộ liễu làm cho muộn phiền, nói với Bạch Lộ một tiếng rồi chạy ra ban công cho thoáng khí.


Ngày đó Ttif Yê cũng đi đôi giày cao gót hơn mười centimet, sống lưng thẳng tắp, lúc sắp đến ban công, tay lại độ nhiên bị người nắm chặt, thậm chí cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị người phía sau ôm lấy.


Trên người người nọ có không ít mùi rượu, như say như không, chỉ thấp thấp nói hai chữ: “Trì Yên.”
Trì Yên một đầu ngốc lăng, “…… Anh là ai?”






Truyện liên quan