Chương 87
Đầu óc Trì Yên giống như thật sự bị hư rớt vậy, phản xạ hình cung giống như xoay mười tám vòng đường núi, phản ứng còn chậm hơn lúc trước cả chục lần.
Mãi cho đến buổi tối về nhà, Trì Yên vẫn đang suy nghĩ câu Khương Dịch nói “Miệng” với “Tay” là có ý gì.
Nhưng phản ứng trì độn, tóm lại cũng không thể phản ứng lại được, lúc ăn cơm chiều, Trì Yên cứ cảm thấy Khương Dịch nhìn chằm chằm vào miệng mình.
Cô đã bắt đầu cầm không nổi cái thìa nữa rồi.
Hôm nay Thẩm Văn Hinh cũng ở đây, một khắc cũng không ngừng liên tiếp gắp đồ ăm cho cô: “Tiểu Yên, sao con ăn châm thế? ”
Người đối diện không chút để ý đáp: “Miệng cô ấy nhỏ.”
Cháo trong miệng Trì Yên hơi nghẹn lại, cô đập mạnh đũa xuống bàn, "Anh đừng nhìn em thế."
Thẩm Văn Hinh sửng sốt, nhìn Trì Yên, rồi lại nhìn Khương Dịch.
Khương Dịch mặt không đổi sắc, “Đẹp thế sao lại không cho nhìn?”
Anh nói rồi còn cố tình giương mắt nhìn qua, ban đầu là nhìn mắt cô, vài giây sau lại dời xuống, chả biết cố ý hay vô tình ɭϊếʍƈ môi dưới một cái.
Đậu má.
Trì Yên muốn điên rồi.
Khương Dịch càng nhìn cô, Trì Yên lại càng cảm thấy buồn bực, cách vài giây lại phải nhấp môi một lần.
Lời Khương Dịch nói cô căn bản lại không có cách phản bác, chỉ có thể nhíu mày trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cúi đầu ăn cơm, cố găng bỏ qua ánh mắt của anh.
Một bữa cơm thật vất vả ăn xong, Trì Yên vốn muốn rửa chén, kết quả Thẩm Văn Hinh không cho, cô lại đành phải lên lầu nghỉ ngơi trước.
Vừa rồi Khương Vận đã nhắn tin liên tiếp cho cô, an ủi cô, lại tự trách mình, vừa vào đã thấy một đống.
Khương Dịch gọi điện thoại bên cạnh, Trì Yên ghé lên giường rep lại từng cái một.
Khương Vận:【 Chị nghe thím chị nói, em có thai rồi? 】
Trì Yên còn chưa kịp rep, Khương Vận lại hỏi:【 là Tiểu Tiểu Trì, hay Tiểu Tiểu Dịch thế? 】
Trì Yên nhấp miệng cười, cô cũng không biết.
Người của Khương gia hình như cũng không quá để ý này đó, tự Trì Yên lại càng không cần phải nói, là nam hay là nữ đều không sao cả, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.
【 Thím chị không nói cho em biết à? 】
【 không có. 】
Trì Yên rep xong lại ngẩng đầu nhìn Khương Dịch, “Khương Dịch, anh thích con trai hay con gái?”
Hỏi xong, cô mới phát hiện Khương Dịch còn ở gọi điện thoại, nhưng vì một lúc lâu chỉ đáp có mấy từ đơn giản nên vẫn luôn yên lặng nãy giờ.
Anh cúi đầu nhìn qua, dùng khẩu hình nói cho cô biết: “Con gái.”
Trì Yên lại từ trên giường bò dậy, bò lên trên vai anh lại kề tai nhẹ giọng nói nhỏ, “Vì sao a?”
Giọng cô rất nhẹ, vì mới vừa rửa mặt xong nên trên người vẫn còn mang theo hơi ẩm và hương sữa tắm, liêu nhân, làm người ta ngứa ngáy trong lòng
Khương Dịch mở loa điện thoại ném sang một bên, sau đó kéo lấy eo cô ôm lên đùi, "Con gái tương đối dính ba"
“Một mình em dính anh còn chưa đủ à?”
Trì Yên ngồi lên đùi anh, lại khẽ xoay xoay, giọng hơi bất mãn, như là đang làm nũng, kết quả không cẩn thận làm nũng quá đà —— không khống chế được giọng, có chút lớn.
Đầu điện thoại bên kia yên lặng trong chớp mắt, có giọng nam hỏi: “Khương tiên sinh, anh đang bận sao? Tôi quấy rầy anh…… mọi người sao?”
“Không quấy rầy,” Khương Dịch cầm tay Trì Yên kéo xuống dưới, “Tiếp tục.”
Giọng anh rất dễ nghe, không cao không thấp, Trì Yên không biết “Tiếp tục” này, là nói với người nọ hay là nói với cop nữa.
Dưới lòng bàn tay có chút nóng bỏng, đầu ngón tay đã bắt đầu có chút run.
Người đầu kia đã tiếp tục nói: “ Hôm qua ở kho hàng của sở cảnh sát có phát hiện mấy cuộn băng ghi hình mấy lần xâm hại trước của Lương Phong, có thể còn chưa kịp làm gì cả, nên trong số đó vẫn còn video gã lỡ tay đâm cô gái kia, sau đó lại cố ý sát hại, cảnh sát cũng tìm thấy vết máu của nạn nhân ở kho hàng.”
Trì Yên chỉ lo nghe người nọ nói chuyện, nên tay cơ bản không động.
Mông đột nhiên bị đánh một cái, “Chuyên tâm đi.”
Trì Yên nhíu nhíu khóe môi, bắt đầu chuyên tâm.
“Đã khở tố rồi, phiên toà diễn ra vào cuối tháng”
Khương Dịch không nói, rầu rĩ hừ một tiếng.
“Khương tiên sinh?”
“Nói.”
“Ngài bị cảm sao?”
Trì Yên không nhịn xuống, “Xuy” một chút cười ra tiếng.
Khương Dịch khẽ cắn lên tai cô một ngụm, “Đại khái sẽ phán án thế nào?”
Tội cưỡng bức hơn nữa là cố ý đả thương người khác
Đầu kia nhanh chóng trả lời: “Chung thân hoặc tử hình.”
Hai người bọn họ rõ ràng còn đang nói chính sự, Khương Dịch bên này cũng đã bắt đầu có động tác, môi nóng bỏng lại mềm mại dọc theo xương quai xanh của Trì Yên một đường đi xuống, lúc nói chuyện còn mang theo vài phần giọng mũi: “Ân…… Tôi có việc bận.”
Trì Yên: “……”
Bận cái rắm —— người này trước một bộ dạng sau một bộ dạng đều là mặt người dạ thú.
Liên tục nửa tháng, Trì Yên cảm thấy mỗi phút mỗi giây cô đều ngủ gà ngủ gật.
Sau khi mang thai cô rất thích ngủ, Thẩm Văn Hinh nói đây là hiện tượng bình thường.
Mà Khương Dịch cũng thật sự sinh hoạt qua ngày bằng tay, nhưng mà không phải là tự tay mình.
Trì Yên cực kì buồn bực bị mượn tay nửa tháng nay.
Sau nửa tháng, Lương Phong bị phán án.
Quả nhiên y lời người nọ nói lúc trước, là tù chung thân.
Ác giả ác báo, thật đúng không sai, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Duy nhất tương đối đáng thương là con gái của Lương Phong, còn chưa đến mười tuổi, ở trong mắt con bé, ba nó vẫn là người đỉnh thiên lập địa không gì làm không được, đứng số 1 thế giới
Quay xong đại ngôn, trên đường Khương Vận đưa Trì Yên về, nghe tin tức thì thổn thức không thôi: “Kẻ xấu xa thì chính là kẻ xấu xa, dựa trên danh nghĩa si tình thì vẫn là tên cặn bã.”
Trì Yên quay đầu nhìn chị.
Khương Vận vừa lái xe vừa kể lại chuyện của Lương Phong một lần, cách kể chuyện của nam với nữ không giống nhau, lời nói ra lại là một câu chuyện tình yêu cảm động trời đất.
Trì Yên cũng thích nghe chuyện xưa, nghe xong rồi còn phát biểu cảm nghĩ: “Em cảm thấy hắn ta thích chắc không phải là chị gái Lương Duyệt đâu, mà là một cái nốt ruồi thì có.”
Cô càng nói càng cảm thấy cái này cóý, không tự giác gật gật đầu: “Quả nhiên là biến thái, thế mà lại thích một cái nốt ruồi”
Khương Vận cười cười, trái lại trêu ghẹo cô: “Thế Khương Dịch thì sao?”
“…… Ân?”
“Có phải nó thích nghe em gọi là ‘ Khương Dịch ca ca ’ đúng không?”
“……”
Trì Yên khép chặt miệng không nói lời nào, mặt đã nghẹn đến có chút hồng.
“Quả nhiên a,” Khương Vận “Sách” một tiếng, “Em không biết đâu, lúc con bé Sở Sở kia vừa về nước, có một lần dẫn bạn học về nhà chơi, nói với bạn học của mình về sau gọi ‘ Khương Dịch ca ca ’ là được, kết quả ngày đó thiếu chút nữa bị Khương Dịch đánh cho một trận”
“Con bé đáng thương a…… Từ đó về sau, cũng chưa bao giờ dám nói bốn chữ này nữa.”
Trì Yên không lên tiếng, lúc nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên một chút.
Khương Vận cơ hồ muốn cười ra tiếng, một hồi lâu mới nhắc tới chính sự: “Đúng rồi, 《 phòng tối 》 ngày kia sẽ công chiếu lần đầu trong nước.”
Ở nước ngoài mấy hôm trước đã chiếu xong rồi, hưởng ứng không tồi, đoán chừng trong nước cũng sẽ không kém quá xa.
Khương Vận: “Đầu tháng ba có lễ trao giải Kim Tượng, đoán là mấy ngày nữa sẽ đưa ra danh sách đề cử.”
Trì Yên gật gật đầu.
“Chị cảm thấy em ít nhất sẽ có trong danh sách đề cử.”
Trì Yên như cũ gật đầu: “Em cũng cảm thấy thế.”
Không phải cô quá mức tự tin.
Mà thật sự là mỗi năm nam nữ chính của êkip chế tác《 phòng tối 》 đều sẽ được đề cử giải kim tượng, nhưng vừa khéo chính là, mỗi giải nam nữ chủ đều bị diễn viên đoàn chế tác này bỏ lỡ.
Đây tựa hồ đã ước định luyện thành thói quen luôn rồi
Vạn năm chạy thế, đạo diễn với biên kịch nhận không ít giải thưởng, nhưng nam nữ diễn viên chính thật sự chẳng lấy được mấy cái cả.
Trì Yên không dám ôm hy vọng quá lớn, chỉ cúi đầu nhìn nhìn bụng mình
Vẫn phẳng lì, nhìn không ra bất cứ dấu hiệu mang thai nào.
Khương Vận cũng liếc mắt một cái, “Nôn nghén có nghiêm trọng không?”
“Còn ổn ạ”
Trì Yên dừng một chút, “Hôm qua phun hết lên người Khương Dịch luôn.”
Khương Vận: “……”
Này thì còn ổn cái rắm!
·
Hôm《 phòng tối 》công chiếu trong nước, Trì Yên lôi kéo Khương Dịch đi rạp chiếu phim.
Tuy đó cô đã nhận được bản HD, nhưng ở nhà xem và đi rạp xem là hoàn toàn khác nhau, hiệu quả không giống, cảm nhận cũng không giống.
Lúc trước Khương Dịch lấy tiền thưởng làm mồi, khiến nhân viên cả công ty tăng ca một tháng, càng gần cuối anh, anh lại càng rảnh rang.
Hơn nữa mấy ngày nay tâm trạng anh rất tốt, còn tặng cho tất cả nhân viên trong công ty mỗi người một vé phim điện ảnh 《 phòng tối 》, lại còn để thư kí sắp xếp tiền mua bắp rang bơ nữa chứ
Vì thế hôm đầu tiên chiếu《 phòng tối 》, Trì Yên ở rạp chiếu phim, nhận được không ít ánh mắt tôn kính sùng bái lại còn cảm kích của mọi người.
Cô ôm một túi bắp rang, duỗi tay túm túm tay áo Khương Dịch: "Vì sao bonk họ cứ nhìn em thế?"
"Vì em đẹp."
"Không thể nào."
"Vì chồng em đẹp"
Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt hơi cong, mang theo cười.
Quả thật là đẹp.
Cảnh đẹp ý vui đẹp.
Trì Yên vui vẻ xếp hàng cùng Khương Dịch, trên mặt còn đeo khẩu trang và kính râm, vốn dĩ không thế thì có khi còn không làm người ta chú ý, càng hóa trang thế thì lại có không ít người ngước xem bên này.
Cô giơ tay sờ sờ tóc: “Tóc giả của em rớt rồi à?”
Vì muốn an an tĩnh tĩnh xem phim, Trì Yên còn đặc biệt đội một bộ tóc giả.
Khương Dịch cười khẽ: “Không có.”
Trì Yên lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện mấy cô gái kia cứ nhìn Khương Dịch không chớp mắt.
Đào hoa của Khương Dịch từ trước đến nay không ít, Trì Yên cũng biết chuyện này, ném bắp rang cho anh, lôi kéo một cánh tay khác của anh không chịu buông.
Cách đó không xa, có hai cô gái nhéo cuống vé xem phim như có như không nhìn sang bên này ——
“Sao hôm nay tôi lại cảm thấy Khương tổng phá lệ……”
Một người khác nhanh chóng tiếp lời: “…… ɖâʍ đãng”
Vừa dứt lời, nhấc đầu lên lại thấy Khương tổng không gần nữ sắc của bọn cô, trước mặt công chúng hôn lên mái tóc của cô gái kia, nên dù hai người có đeo khẩu trang.
“Hình như càng ɖâʍ đãng.”
·
Vốn dĩ Trì Yên cho rằng ra rạp xem phim mình đóng sẽ đặc biệt kích động, kết quả sau khi vào mới thấy, chả có tí thú vị nào cả.
Cốt chuyện cô rõ hết rồi, cũng rát rpx kết cục của từng người.
Mấy khán giả ở đây thỉnh thoảng còn hít khí lạnh một cái, chỉ có cô là hainf toàn bình tĩnh, nhàm chán tới cực điểm thậm chí cảm thấy có chút buồn ngủ, ngã lên người Khương Dịch là muốn ngủ, kết quả đột nhiên phía sau nghe được có người nhỏ giọng hô lên: “Thế mà lại có cảnh giường chiếu!”
Nhanh chóng có người nói tiếp: “Cầu Khương tổng bị bóng ma tâm lý.”
Trì Yên vốn đang cảm thấy không thoải mái, muốn điều chỉnh tư thế một chút, kết quả những lời này vừa ra, cô đã sợ tới mức không dám động đậy, nín thở, mắt cũng không dám mở to.
Trên đỉnh đầu, người đàn ông thấp thấp giọng hừ nhẹ: “Lại giả bộ”
Trì Yên không nói lời nào.
“Đợi qua hai tháng sẽ thu thập em.”
Trì Yên lập tức thấy buồn bực.
Có ông chồng cứ thích lôi chuyện cũ ra này, quả nhiên không thể tùy tiện nhận loại cảnh này nữa.
Trì Yên vẫn luôn nằm trên đùi Khương Dịch đến khi phim kết thúc.
Hưởng ứng rất tốt, sau khi ra khỏi rạp, còn có không ít người cảm thấy chưa đã thèm.
Trì Yên đứng bên đường chờ Khương Dịch đi lấy xe, cổ cô lúc này còn hơi mỏi, sau khi giơ tay lên nhẹ nhàng xoay ấn mấy cái, lại nghe được có người gọi cô: “Trì…… Trì Yên?”
Cô vừa quay đầu lại, thì thấy hai cô bé mắt sáng rực lên, ôm tập chạy qua, chờ cô kí tên xong mới tốt bụng nhắc nhở một câu: "Tóc giả của chị lêch rồi ạ."
Trì Yên: “……”
Khương Dịch cái người đàn ông nhỏ mọn này, thế mà dám mặc kệ cô bị lệch tóc giả cả một đường.
Trì Yên giận sôi máu, sau khi lên xe một túm tóc giả xuống, “Khương Dịch, hôm nay anh ngủ sô pha!”
Khương Dịch quay đầu nhìn cô, mí mắt hơi nhíu, cười như không cười.
Đây là bộ dạng khi Khương Dịch cầm thú.
Trì Yên lập tức lúng túng: “Hôm nay em…… tên ‘ sô pha ’.”
Năm nay Tết âm lịch đến sớm hơn mọi năm.
Lịch trình năm trước của Trì Yên đã kết thúc, Khương Vận lại bắt đầu sắp xếp lịch trình năm sau cho cô.
Đóng phim khẳng định là không quay được, vậy chỉ có thể nhận quảng cáo, lên bìa tạp chí với gameshow mà thôi, trong tay Khương Vận đã có vài lời mời phỏng vấn tổng nghệ, nhưng từ mức độ nổi tiếng và tổng hợp bình luận mà suy xét thì vẫn chưa chọn được cái nào cả.
Từ trước đến nay Trì Yên đối với Khương Vận đều là nói gì nghe nấy, chị chưa chọn được, cô cũng không thúc giục.
Càng tới gần tết, một ngày lại như trôi càng nhanh.
Hôm giao thừa, Trì Yên nhân lúc hai người Trì Viễn Sơn và Ninh Tuệ không ở nhà thì về Trì gia một chuyến, ở với ông nội hơn nửa ngày, lúc rời đi Trì Nhiên lại theo ra tiễn cô
Sắc trời dần tối, pháo hoa nổ tung từng đợt, mang theo ánh sáng cùng với tiếng vang “Bùm bùm”, rất nhanh đã sang một năm mới.
Trì Nhiên vừa ngẩng đầu nhìn pháo hoa vừa nói chuyện phiếm với cô, không biết sao đã kéo đề tài lên người Khương Dịch rồi, giọng điệu hâm mộ khó hiểu: “Chị, em cảm thấy anh rể em cực kì may mắn, mới có thể cưới được người như chị.”
Trì Yên cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Sau khi ánh sáng của pháo hoa tắt dần, mơ hồ có thể nhìn thấy bầu trới đầy sao.
"Phải là chị của em may mắn." Trì yên hít một hơi, phả ra hơi nước, "Có thể gả cho một người tốt như anh rể của em."
Xe Khương Dịch đã ngừng ở cách đó không xa.
Trì Yên quay đầu nhìn thoáng qua, trước đi lên xe lại vỗ vỗ vai Trì Nhiên: “Học tập thật tốt, anh rể em học guỏi hơn em nhiều.”
Trì Nhiên: “…… cái này có liên quan gì đến học tập sao?”
Trì Yên cười không nói.
Đương nhiên là có.
Trước kia khi cô gặp phải vấn đề không giải quyết được, mỗi lần đi hỏi Khương Dịch, anh đều phải lấy ngòi bút chỉ nhẹ lên đề mục, lúc ấy Khương Dịch cũng hơi cận thị, lúc đeo kính thoạt nhìn đặc biệt đứng đắn, là dánh vẻ thiếu niên thuần khiết.
Sau đó Trì Yên sẽ nghe được anh vẫn vờ đứng đắn mở miệng: “Gọi ca ca.”
Cô động tâm có muộn, nhưng cũng may, không tính là quá trễ.
Mấy ngày tết nay, Trì Yên và Khương Dịch vẫn trụ trong Khương gia
Mỗi ngày Thẩm Văn Hinh đều thay đổi đa dạng các món ăn, sau mấy ngày, Trì Yên cũng không dám về lại.
Đầu tháng ba, sau khi ăn cơm tối xong, Trì Yên đã bị Khương Du Sở kéo lên phòng khách xem phát sóng trực tiếp lễ trao giải kim tượng.
Dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, lại là giải thưởng lớn như vậy, Trì Yên lại ở trong danh sách đề cử, tuy đã biết đại khái kết quả rồi, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Diễn viên trong nước được đề cử giải Ảnh đế chỉ có mình Lục Chi Nhiên, mà đề cử cho giải ảnh hậu, Trì Yên cũng là mữ diễn viên trong nước duy nhất.
Khương Du Sở ôm cánh tay Trì Yên kích động, thình lình lại nghe thấy một giọng nam chặn ngang lại: “Khương Du Sở, đứng lên một chút.”
Khương Du Sở đặc biệt nghe lời Khương Dịch, lưu luyến không rời buông Trì Yên ra, đứng dậy, còn chưa phản ứng lại hỏi sao lại thế, thì vị trí của cô nàng đã bị Khương Dịch bá chiếm.
“Anh!”
“Sao” Khương Dịch ôm Trì Yên vào lòng, “Em có ý kiến à?”
Khương Du Sở: “……”
Bỏ đi, dù sao sô pha lớn như vậy, cô nàng đều có thể tùy tiện ngồi.
Lễ trao giải kéo dài liên tục hơn 4h.
Trì Yên bị kéo qua xem sớm, nhìn đến mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, dựa vào trong lòng Khương Dịch mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật.
Giải ảnh đế và ảnh hậu đều sắp ở cuối, lúc phát sóng trực tiếp cảnh trai giải, Trì Yên vẫn bị Khương Dịch đánh thức.
Lúc này đã hơn 12h đêm, Khương Du Sở đã nằm ngủ trên sô pha rồi, Trì Yên dựa vào người Khương Dịch, mới vừa xoa xoa mắt, đã nghe thấy nữ MC trên TV gọi tên mình.
Vì là người ngoại quốc, nên tiếng Trung nói không lưu loát, nhưng cẩn thận nghe thử, quả thật có thể nghe ra hai chữ “Trì Yên”.
Mắt Trì Yên mở to, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Khương Vận lên đài nhận thưởng thay cô mới hoàn toàn tin tưởng.
Khương Vận hướng xuống dưới đài cười một cái: “Vì nguyên nhân sức khỏe nên Trì Yên không thể ngồi máy bay thời gian dài được, vì thế, tôi thay cô ấy đến đây nhận thưởng.”
Chị bắt đầu nói lời cảm ơn, vì trước đó Trì Yên đều đã chuẩn bị tốt nên đọc lên rất lưu loát.
Nói xong lời cuối cùng, chị lại ngẩng đầu nhìn hướng màn ảnh: “Hôm nay trước khi đến, Tiểu Trì còn nói riêng với tôi, nếu lần này cô có thể giành được giải thưởng này, lời cảm ơn đầu tiên, phải nói với chồng cô ấy, Khương tiên sinh trước.”
Giờ phút này chồng cô Khương tiên sinh đang ở ngay sau lưng cô, cúi đầu sát lại: "Cảm ơn anh cái gì thế, bà xã?"
Trên TV, tiếng vỗ tay như sấm lại giống như tiếng tim cô đập thình thịch.
Cảm ơn anh thích cô?
Trì Yên thấy nói không ổn lắm, đơn giản không nói nữa
Khương Dịch lại hỏi, môi đã chạm vào vành tai cô: "Cảm ơn anh thế nào đây?"
Phòng khách dưới lầu dù sao cũng không chỉ có hai người bọn hộ, tuy Khương Du Sở đã ngủ như heo rồi, đến động nửa cái cũng không thấy.
Nhưng Trì Yên vẫn cảm thấy mất tự nhiên, cầm điều khiển từ xa tắt TV, “Buồn ngủ rồi, lên lầu ngủ thôu.”
“Ân.” Khương Dịch bế cô lên, giọng thấp thấp: “Lên lầu nhớ cảm ơn anh.”
·
Về chuyện Lục Chi Nhiên, hôm sau rời giường Trì Yên mới biết được.
Giải Ảnh đế cuối cùng rơi lên người một nam diễn viên nước ngoài, đường nhiên, cái này không tính là tin tức lớn gì.
Tin lớn thật sự là lời nói hôm qua của Lục Chi Nhiên khi nhận phỏng vấn, đã leo lên hot search cả buổi tối, hơn nữa lại còn có xu thế càng thêm hot.
Trì Yên click mở ra, treo đầu là 1 video buổi phỏng vấn khi kết thúc lễ trao giải ngày hôm qua, Lục Chi Nhiên nói cực ít, chỉ có vài câu vô cùng đơn giản, nói bản thân sẽ giải nghệ.
MC hỏi nguyên nhân, anh ta lại một mực không đáp.
Sau câu hỏi này, anh ta lại nói một câu nói, ý vị không rõ —— về sau định làm nhiều việc thiện.
Không ít dân mạng đoán ra một ý: Ngày xưa ảnh đế từng muốn đi Thiếu Lâm Tự làm hòa thượng.
Đương nhiên đây đều là suy đoán.
Đến nỗi về sau chân chính sẽ làm gì, trừ đương sự, sẽ không có người biết.
Mà giữa trưa cùng ngày, Trì Yên lại bất ngờ nhận được tin nhắn của Lục Chi Nhiên.
Ba chữ: Thực xin lỗi.
Đây tính cái gì…… lời xin lỗi muộn màng à?
Trì Yên vốn không định rep, sau khi suy nghĩ vài giây, vẫn gõ mấy chữ qua:【 câu "thực xin lỗi" này…… Chẳng lẽ không phải chỉ lời có thể nói khi phạm sai lầm nhỏ thôi sao? Hành động của các người chắc không tính là sai lầm nhỏ chứ. Hơn nữa, người anh phải nói thực xin lỗi cũng không phải tôi. Có nói hay không nói là chuyện của anh, có chịu tha thứ hay không lại là chuyện của tôi. Thực xin lỗi, xin lỗi tôi nhận rồi, nhưng thật sự không có cách nào tha thứ cả. 】
【 hy vọng anh nói được thì làm được, về sau làm nhiều việc thiện một chút. 】
Giống như đá chìm đáy biển, sau khi gửi hai tin nhắn này, đầu kia cũng không đáp lại.
Sinh hoát của Trì Yên bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Thậm chí nói, bắt đầu giống như bị khai quải*
(*Bị hack)
Vì dành được giải ảnh hậu kim tượng, Trì Yên nằm trên hot search vài thiên, bình luận tốt xấu, cô đều xem cả.
Mùng 7 tết, Trì Yên đi ghi hình cho gameshow phát sóng trực tiếp.
Bởi vì đang trong kỳ nghỉ đặc biệt nên tiết mục cũng tùy ý, tuy rằng mức độ nổi tiếng rất cao, nhưng liên tục mấy ngày đều không dùng kịch bản, cơ bản chỉ là người chủ trì thuận miệng hỏi, sau đó diên viên bị phỏng vấn ngẫu hứng đáp.
Thời gian bắt đầu quay là 7h tối, Trì Yên lại tới sớm hơn để cùng nhân viên công tác làm quen với quy trình.
Tóc cô dài rất nhanh, lúc này đã đến bả vai, Trì Yên ngại vướng, buộc một cái dây da, để lộ ra cái trán trơn bóng cùng với cổ dài mảnh, gọn gàng, sáng sủa.
Vấn đề đều hướng về sinh hoạt hằng ngày hướng, về phim ảnh và công việc thường nhật, Trì Yên cũng tùy ý đáp, không cố tình cũng không chỉ lấy lệ.
Đại khái qua nửa giờ, sau khi nghỉ ngơi vài phút, lúc lại tiếp tục quay thì vấn đề người chủ trì hỏi đầu tiên lại đề cập đến sinh hoạt cá nhân——
“Nghe nói Yên Yên kết hôn rồi, vậy cô có cảm thấy chồng mình có đẹp trai không?”
Trì Yên sửng sốt một chút, ngay sau đó cười tủm tỉm đáp: “Đẹp trai.”
“So với tất cả các nam diễn viên cô từng hợp tác đều đẹp trai hơn sao?”
Vấn đề đột nhiên trở nên xảo quyệt.
Trì Yên cũng không đáp rõ, “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mọi người khẳng định đều hiểu mà.”
Cơ bản là hình thích hỏi nhanh trả lời nhanh, cũng không để cho Trì Yên thời gian suy nghĩ nhiều
Người chủ trì lại hỏi, vẫn là về sinh hoạt tình cảm của cô: “Nghe nói chồng Yên Yên là người ngoài giới, lúc bận rộn, hai người một năm có thể gặp nhau mấy lần? ”
Còn nghe nói gì…… Rõ ràng đều là chuyện công khai mà.
Trì Yên mỉm cười: “Anh ấy ở nước ngoài, nên một năm chỉ có thể gặp một lần thôi.”
Hình như những lời này mới vừa nói xong, Lục Cận Thanh cũng rất thâm ý cười một tiếng: “Anh Tư, anh ở nước ngoài à a?”
Khương Dịch tắt radio đi, “Cậu quản được sao?”
“Quản không được.”
“Quản không được thì câm miệng lại.”
“Khương Dịch, anh——”
Không đợi Lục Cận Thanh nói xong, Khương Dịch đã đẩy cửa xuống xe, gió lạnh táp thẳng vào, rất nhanh lại bị ngăn ở bên ngoài cửa xe.
Lại vừa nâng đầu, thân ảnh người nọ đã hoàn toàn đi vào giữa bóng đêm.
·
Nửa giờ sau, Trì Yên quay xong tiết mục đi ra.
Mùng 7 vẫn còn đang trong kì nghỉ tết, nên tất cả các cửa hàng trên phố chả mở cửa được bao nhiêu, người cũng thưa thớt, khó tránh sẽ cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Trì Yên chà xát ngón tay, cúi đầu đi về phía trước mấy mét, vừa muốn gọi cho Khương Dịch, cổ đã bị người ôm lấy, người nọ rõ ràng rất chú ý, lúc đè cô vào trong xe, động tác cũng dịu dàng.
Máy sưởi trong xe đã bật, bên tai Trì Yên nghe được tiếng cười trầm thấp: “Rõ ràng là bảy lần.”
Trì Yên sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, đã thấy anh lại mở miệng: “Một đêm bảy lần.”
Trì Yên đột nhiên nhớ thật lâu trước kia, bản thân cũng nói qua một câu giống thế.
“Không thở nổi,” cô cong khóe miệng cười, duỗi tay đẩy Khương Dịch: “Khương Dịch ——”
Tay anh chống bên người cô, không dám dùng sức, giọng cũng có chút nhẹ, mang theo vài phần tà khí: “Gọi ông xã.”
Trì Yên cảm thấy bản thân cũng chưa từng phối hợp như thế, ngọt ngào gọi một tiếng “Ông xã”.
Cửa xe còn chưa đóng lại, mất vài giây, nhìn như cô còn nghe được cả tiếng yết hầu anh khẽ lăn, Trì Yên đưa tay ôm lây cổ Khương Dịch, “Em muốn đi bộ về nhà.”
Ngày thường ngồi xe không cảm thấy có gì, sau khi mang thai ngồi xe lại cảm thấy khó chịu, muốn nôn không nôn, cứ như mắc ở cổ họng
Khương Dịch quấn lại khăn quàng cổ cho cô, sau đó mới lôi kéo tay cô xuống xe, Trì Yên đi theo phía sau anh lắc qua lắc lại: “Em nói không phải là một năm một lần.”
Trên thực tế, vừa nói xong câu nói kia không đến mấy giây, Trì Yên lại bồi thêm một câu: “Mọi người tin không?”
Đương nhiên không ai tin cả.
Trì Yên và Khương Dịch bị chụp cũng không phải chuyện lần một lần hai.
Nói ra chỉ đùa một chút mà thôi, Trì Yên không thích sinh hoạt cá nhân bị chú ý quá nhiều, lúc nói tiếp cũng chỉ nửa thật nửa giả nói mà thôi.
Vốn chính là đề tài mang tính giải trí, sẽ không có mấy người để ở trong lòng.
Trì Yên vốn thật sự muốn cho thoáng khí, kết quả đi còn chưa được một nửa đã cảm thấy mệt.
Mệt cũng không muốn ngồi xe, Trì Yên duỗi cánh tay hướng về phía Khương Dịch.
Một đoạn đường đi gần nửa tiếng đồng hồ, Trì Yên ở trên đường mua một chuỗi hồ lô ngào đường về Khương gia.
Giờ cơm tối trong nhà đã qua, lúc này mọi người đều đang ở trong phòng khách xem ti vi.
Khương Dịch lên lầu làm việc, Trì Yên nhàn nhàm chán, cũng ngồi dưới xem vài phút, thật sự cảm thấy nhàm chán, lại chạy lên lầu đi quấy rầy Khương Dịch.
Bên ngoài pháo hoa nổ ra, lớp thủy tinh cách âm rất hiệu quả, chẳng nghe được tiếng gì
Trì Yên nhẹ nhàng giữ nắm cửa, còn chưa xoay người sang chỗ khác đã bị anh ôm lấy, “Bà xã.”
“Ân……”
Môi anh hôn dọc theo vành tai tai cô hôn đến khóe miệng, cuối cùng dứt khoát xoay người cô lại, vừa muốn áp lên cửa, cánh cửa khép hờ đã nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Khương Du Sở ngó đầu vào: “Anh, em có việc hỏi anh……”
Trì Yên: “……”
May mà trong phòng không bật đèn, nếu không cô thế nào cũng phải chui xuống đất mất.
Khương Du Sở cưỡi xe nhẹ đi đường quen đẩy cửa tiến vào, “Anh, anh có thể truyền thụ một ít kỹ xảo đánh bài không a?”
Vua đánh bài của Khương gia, cái tên này cũng không phải tùy tiện mà có.
Khương Du Sở nhớ rõ trước kia đánh bài, cô nàng đã từng bị Khương Dịch làm thua hết cả tiền mừng tuổi.
“Anh ——”
Khương Dịch híp híp mắt, chuyện tốt bị quấy rầy, rõ ràng tâm trạng không tốt, ngoắc ngón tay về phía Khương Du Sở.
Khương Du Sở lập tức nghe lời, tiến lại.
“Xoay người.”
Khương Du Sở lại xoay người.
“Đi về phía trước đi.”
Khương Du Sở đi về phía trước một bước.
“Tiếp tục.”
“……”
Trì Yên nhìn mà ngốc cả người.
Giây tiếp theo, Khương Dịch đóng sập cửa lại.
Ngoài cửa, Khương Du Sở tức muốn hộc máu gõ cửa.
Mà bên trong, Khương Dịch đã hôn áp xuống, dịu dàng cực nóng: “Chúng ta tiếp tục.”
Pháo hoa đằng sau vẫn nhiệt liệt nở rộ, một trận lại nối tiếp một trận, cực kì sáng đẹp
Trong nhà cũng kiều diễm như xuân.
Năm nay, là năm thư ba Trì Yên gả vào Khương gia.
Viên viên mãn mãn.
HOÀN
__________
05: 59, 12/07/18
Lời lải nhải cuối của editor: vậy là bộ này đã hoàn, lời hứa của tớ với mọi người cũng đã thành.
Xin chân thành cảm ơn tất cả những ai đã đọc được đến đây.
Bởi vì tớ là một đứa siêu nói nhiều nên trong quá trình dịch luôn thêm lời lải nhải vào, có lẽ có rất nhiều bạn không thích. Nếu vậy thành thật xin lỗi.
Bởi vì tớ là một đứa siêu lười nên thỉnh thoảng ra lâu làm các bạn đợi. Thành thật xin lỗi.
Bởi vì tớ là một người mới nên nhiều chỗ sai sót và lủng củng. Thành thật xin lỗi.
Từ nay đến Tết âm lịch tớ sẽ đi soát chính tả và lỗi sai trong cách dùng từ, câu lại một lượt, đồng thời sẽ xóa mấy lời lải nhải đi.
Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt mấy tháng qua.