Chương 5: Còn muốn chạy sao?
Editor: Song Thy
Rạng sáng.
Bên cạnh cửa biệt thự Hoắc gia một thân hình nhỏ nhắn chạy vụt qua, quan sát cảnh vật xung quanh, lần theo con đường nhỏ hướng về phía đại lộ vội vàng đi đến.
Vùng ngoại thành không có đèn đường, chỉ có những ngôi sao thưa thớt chiếu sáng trên bầu trời, may mắn tìm được cái đèn pin ở trong phòng khách của biệt thự, mới không đến nổi đi hai bước liền vấp té một lần.
Không thể chống đối được, chẳng lẽ không thể trốn được sao? Gia Ý cũng không quay đầu lại, bước chân nhanh dần.
Trong biệt thự, lầu hai, chủ nhân của căn phòng mở cửa sổ nhìn dưới mặt đất.
Hoắc Chấn Dương đứng trước cửa sổ, ánh mắt thong thả, nhìn bóng dáng cô gái đang biến mất trong màn đêm, biểu hiện trên mặt lúc sáng lúc tối, hiện tại không thể thấy rõ suy nghĩ của anh.
“Thiếu gia, có nên gọi Gia Ý tiểu thư trở về hay không? Hơn nữa đêm, một cô gái, sẽ rất nguy hiểm, nơi này cách thành phố hơn mấy chục km, đường phía trước mới mở mấy nhà hàng mới, thu thập không ít người làm mới, rất nhiều đều là tên côn đồ, buổi tối ở khắp nơi tìm vui.” La Quản Gia nói.
“Thích chạy, để cho cô chạy.” Giọng nói nhàn nhạt.
Tiểu bạch thỏ tận trong xương cốt vẫn còn tính toán, nếu mang trở về, vẫn sẽ chạy.
Cho cô nếm thử bài học, để đầu rơi máu chảy, mới biết phân biệt đúng sai.
Đây là nơi chém giết cô phải tìm cách sinh tồn, bây giờ dùng một người vốn không quen biết, để làm người phụ nữ bên cạnh mình, cũng không tồi.
Gia Ý dọc theo đường cái đi một lúc, vài giờ sau không biết đúng hay không, cô cảm thấy đường giống như càng ngày càng tối, ánh sáng đèn pin cũng càng ngày yếu.
Rốt cuộc, ánh đèn đột nhiên biến mất, đèn pin đã hoàn toàn hết điện.
Đáng ch.ết! Gia Ý lung lay đèn pin, thở dài.
Cô tiếp tục đi tiếp một đoạn đường, không có ánh sáng đèn pin nên ngày càng tối hơn, Gia Ý bắt đầu có chút lo lắng.
Với lại, một người đi trên đường vào lúc nữa đêm có chút sợ hãi, hơn nữa, đây là vùng nông thôn là nơi chim chóc cũng không thèm ở!
Gió đêm bắt đầu thổi, trên người Gia Ý nổi đầy da gà, đi nữa ngày, còn chưa đến nơi, cũng không biết phải tốn bao nhiêu thòi gian nữa, chỉ có thể dọc theo đường cái lớn mà đi, Gia Ý có chút buồn bực, ném đèn pin về phía trước.
“Phốc bùm” một tiếng, đèn pin đập vào mặt đất, phá tan sự yên tĩnh ở vùng ngoại thành vào ban đêm.
Bỗng nhiên, phía trước có một chút ánh sáng như ẩn như hiện chiếu lại đây, kèm theo tiếng bước chân, hình như là bị tiếng đèn pin rơi làm kinh động.
Có người?! Trong lòng Gia Ý nổi sóng, có chút vui mừng, nếu là cư dân ở gần hoặc là người muốn vào thành phố, có thể chở cô đi một đoạn đường hay không.
Cô hướng về phía trước đi tới, thấy hai bóng người cũng đi về phía cô.
Là hai người trẻ tuổi mặc áo sơ mi ô vuông phong cách Đông Nam Á, một người tóc đủ màu, một người cánh tay xăm hình răng nanh, nhìn thấy cô, trong nháy mắt kinh ngạc, rồi lập tức cười rộ lên, nhìn nhau bằng ánh mắt mập mờ.
Gia Ý thu hồi bước chân, lòng có chút lạnh, hai người kia rõ ràng không phải người lương thiện gì.
Hai người đến gần Gia Ý, dáng vẻ lưu manh: “Ặc, đã hơn nữa đêm tại sao tiểu thư lại một mình đến đây? Ở gần đây sao? Trên mặt tại sao lại bị thương? Thật tội nghiệp? Muốn theo chúng tôi về nhà không, tôi giúp cô bôi thuốc?”
Gia Ý không nói chuyện, chân bước nhanh hơn hướng phía trước chạy đi, lại phát hiện hai người kia đang đuổi theo phía sau.
Người đàn ông xăm mình đuổi theo trước, hai tay giang ra, ngăn cản đường đi cười hì hì: “Tiểu thư, không đến nhà cũng được, ở phía trước hai km, có một cái khách sạn, muốn đi hay không?”
“Đừng chạm vào tôi, cút!” Gia Ý chán ghét.
“Hắc! Cô bé còn rất mạnh miệng!” Tóc đủ màu trêu đùa, nâng tay lên muốn bắt tay Gia Ý: “Xem cách ăn mặc của cô, đến đây, chúng tôi dẫn cô đi mua quần áo đẹp.”
“Tôi muốn báo cảnh sát!” Gia Ý vùng vẫy.
“Báo cảnh sát? Vùng ngoại ô hoang vu, cô báo thử cho chúng tôi nhìn xem!” Tiếng cười trở nên ɖâʍ đãng, khó nghe, hình xăm nhân cơ hội bắt được bả vai Gia Ý, Gia Ý khinh bỉ, né về bên cạnh trốn tránh.
Chiếc váy ɖú Lý cho cô vốn rất mỏng “xoẹt” một tiếng, rách ra!
Gia Ý trốn thoát không xong, mông ngồi trên mặt đất, nhân cơ hội mò tìm cục đá rắn chắc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đầu vai tuyết trắng của cô bị lộ ra, kích thích hai người lưu manh, cô gái này tuy rằng dung mạo bị hủy, ăn mặt như người già, nhưng không sai, thân thể da thịt mịn màng, thật giống như đậu hủ.
Ôm ở trên tay, nhất định rất thoải mái…………..
Đôi mắt hai người đỏ bừng, bước nhanh lên trước.
Trong lòng Gia Ý hoảng hốt, giơ tay có cục đá lên, hướng phía tóc đủ màu liều mạng ném tới.
“A_____” hét thảm một tiếng, tóc đủ màu trở tay không kịp, trên trán vô cùng đau đớn, sờ lên, một tay máu.
Hình xăm giật mình, giận dữ: “Mẹ nó, không muốn sống nữa à!” Giơ bàn tay lên hướng phía Gia Ý, lại nghe thấy trong màn đêm tĩnh lặng vang lên tiếng bén nhọn chói tai: “Két két____”, là tiếng của bánh xe ma sát với mặt đường, một luồng ánh sáng chiếu đến.
Hai người lắp bắp kinh sợ, nhìn con đường cái phía trước.
Trong bóng đêm chiếc xe thể thao màu đen bí ẩn, tựa như bóng ma quỷ mị, dọc theo đường cái ở vùng ngoại thành bay nhanh tới, cách ba người không đến vài chục bước, rồi hướng về phía hai tên côn đồ phía trước chạy đến.
“*******_______” Đôi mắt tên hình xăm trừng lớn, nghĩ rằng xe sẽ không dám đâm, nên không tránh ra.
Xe thể thao màu đen cũng không dừng lại, chuyển hướng một cái, tăng thêm chân ga, tốc độ nhanh hơn, không hề do dự, hướng về phía tên hình xăm chạy tới____
“A______” hình xăm bừng tỉnh, vội vàng la một tiếng, tên tóc đủ màu hướng về phía đường nhỏ bên cạnh nhảy ra, một người quay đầu nhổ một ngụm nước bọt, chửi bới vài câu.
Gia Ý thở hồng hộc ánh mắt nhìn về chiếc xe đã dọa hai lưu manh chạy mất.
Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài của Hoắc Chấn Dương xuất hiện, vẫn là bộ đồ trong nhà, áo sơ mi tinh xảo màu trắng hơi hơi rộng mở, lộ ra cơ ngực vạm vỡ, ánh trăng làm như ẩn như hiện một gương mặt vô cùng trầm lãnh, giờ phút này nhìn thoáng qua quần áo cô gái bị xé tơi tả, trên mặt hiện lên vẻ hứng thú: “Còn muốn chạy sao?”
Gia Ý nuốt nước bọt, quay đầu lại nhìn về phương hướng hai lưu manh chạy đi, căn bản không biết đuờng để đi, cuối cùng là cắn chặt răng, không nói chuyện.
Hoắc Chấn Dương nói không sai.
Cô còn chưa đến thành phố đã gặp phải chuyện này, sau đó sẽ như thế nào nữa?
Một mình cô, không nơi nương tựa, không xu dính túi, ngay cả tên họ cũng thể chắc chắn, nếu thật sự rời khỏi, đừng nói đến việc tìm người nhà, thật không biết còn xảy ra chuyện gì.
Bên cạnh Hoắc Chấn Dương, ít nhất cũng tìm ra được xuất thân của mình, đường đường là Thái tử gia của Hoắc thị, có thể đối xử với cô như thế nào?
Hoắc Chấn Dương nhìn chằm chằm cô gái đang dần khuất phục trước mặt, giống như đã nằm trong dự tính, không ngoài dự đoán, liếc liếc mắt một cái, nhìn cô bất đắt dĩ từ từ đi đến cửa xe.
Cô bây giờ so với ngày hôm qua ở khu săn thú càng thê thảm hơn, váy bị xé thành mấy đường, lộ ra bả vai trắng như tuyết, vết thương cũ trên mặt chưa tan, đầu gối lại thêm vài vết trầy mới, chắc là lúc nãy dãy dụa bị đụng vào mặt đất.
Đôi mắt Hoắc Chấn Dương hơi hơi lóe sáng, lạnh như băng: “Nếu muốn giả làm người phụ nữ của tôi để đối phó Tưởng Mỹ Nghi, bề ngoài cũng không được quá tệ. Sau khi trở về, mặc kệ là thuốc gì, vẫn phải uống thuốc, hạn cô trong vòng năm ngày, thân thể phải phục hồi hoàn toàn.”
Quá bá đạo, thân thể của cô lại không cho cô quyết định.
Lúc nãy mới vừa bị dọa, Gia Ý cũng không dám nói cái gì, chỉ buột miệng thốt ra: “………Tôi đồng ý với anh, giúp anh đối phó vị Tưởng tiểu thư kia, nhưng tôi cũng có điều kiện.”
Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã đến mức này rồi mà còn muốn nói điều kiện.
Hoắc Chấn Dương nhìn cô gái tự ôm chính mình, ở trong đêm gió rét run bần bật, bật cười: “Nói.”