Chương 42: Lần sau còn dám không?

Editor: Song Thy
Beta-er: Dạ Nguyệt Linh
Gia Ý mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, cảm thấy chính bản thân mình bị một đôi tay rắn chắc nâng lên, ôm vào trong ngực.
“Ân……..”


Đầu đang bị cồn thiêu đốt đến mơ hồ, lại vừa mới bị quăng ngã, tứ chi càng giống như mất hết sức lực, mềm như bông, bị nam nhân ôm, lại cọ đến ngứa, cô uống say phát điên lên cười khanh khách: “…….Này…..Buông tôi ra…….”


Hoắc Chấn Dương thấy cô cư nhiên còn cười được, nghiêng nghiêng mi, lộ ra vài phần tức giận, nâng cằm Gia Ý lên: “Bồi người khác uống rượu? Trở về tính sổ với cô!”
Ngữ khí của hắn hỗn loạn kèm theo một bụng đầy lửa cùng tức giận.
Hắn thật sự là đang tức giận.


Cô gái này, vừa mới đi làm, vậy mà lại tự tin đi đến loại tiệc xã giao này!
Ngay cả Cao Tử Minh kêu cô đi, cô lại không biết cự tuyệt?
Thật là – mẹ ngu ngốc!
Độc quyền tại dichngontinh


Đối với phản ứng của chính mình Hoắc Chấn Dương cũng có chút kinh ngạc, khi từ trong miệng Cao Tử Minh biết được, cô bị hắn(CTM) kêu đi bách hóa Nhạc Đình bồi Lý Đại Quốc ăn cơm, hắn(HCD) thế mà tự mình lái xe thể thao vượt qua mấy cái đèn đỏ, một đường chạy đi nhanh như chớp hướng tới khách sạn Tứ Quý Lan, đến nỗi George đuổi theo phía sau không kịp.


Trong thương giới ai mà chẳng biết Lý Đại Quốc là nhân vật nào, cô thiếu chút nữa đã bị lão già sắc lang này ăn trong phòng khách sạn, nhưng cô, cư nhiên lại coi như không có liên quan gì đến mình.
Hiện tại cô còn đang cười!


available on google playdownload on app store


Nhớ tới đó, đôi mắt Hoắc Chấn Dương tăng thêm vài phần tàn khốc, đem Gia Ý đặt lên trên sô pha.
Ngón tay bị dẫm đến gãy xương, Lý Đại Quốc đau đến lăn lộn, lại thấy nam nhân xoay người, giống như ám dạ trung liệp ưng, đôi mắt tỏa ra sát khí nhìn chính mình, toàn thân tản ra khí thô bạo.


Lý Đại Quốc rùng mình, có cảm giác nam nhân này sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn(LĐQ).
Quả nhiên, Hoắc Chấn Dương cầm lấy gạt tàn thuốc lá nặng trĩu bằng thủy tinh, tàn nhẫn mà đập lên đầu Lý Đại Quốc, làm Lý Đại Quốc lại một trận kêu đau thảm thiết.


“Ân………” Trên sô pha, Gia Ý bị tiếng kêu của Lý Đại Quốc làm phiền đến nhăn mày, xoay mình một chút.
Lúc này Hoắc Chấn Dương mới dừng tay, ném gạt  tàn thuốc, kéo tấm khăn trài bản xa hoa trên bàn ăn lau vết máu trên tay, một lần nữa trở về sô pha, bế Gia Ý lên.


Toàn bộ động tác, liền mạch lưu loát, nước chảy mây trôi, rõ ràng là đang tàn bạo đánh người, lại như vương giả đang ban thưởng cho người hầu.
Trên sô pha, Gia Ý thanh tỉnh vài phần.
Khi xác định thời điểm hắn tới, cả người cô đều yên tâm.


Liền tính hắn nói trở về tính sổ với cô, cô cũng không rảnh để lo, thế nhưng cô lại chủ động nâng đôi tay chặt chẽ vòng qua cổ Hoắc Chấn Dương mà nép vào trong lồng ngực của hắn.


Cô không dám tưởng tượng, nếu như người nam nhân này không tới, chính mình sẽ bị vị Lý tổng kia chiếm tiện nghi, vừa rồi hắn ta phun mùi rượu, đỏ mặt, vẻ mặt ɖâʍ ô còn hiện lên trước mắt, thật_______thật đáng sợ!


Người nam nhân này lần đầu tiên cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, làm cô yên tâm.
Hoắc Chấn dương cảm nhận được sự bất lực của cô, đối với hắn có chút ý nghĩ không muốn xa rời, nhưng hắn vẫn không nguôi giận, giọng nói trầm thấp, bám vào lỗ tai trắng nõn của Gia Ý, lãnh khốc mà chế nhạo:


“Như thế nào, không phải lá gan rất lớn sao, không phải là một mình chạy tới đây bồi nam nhân uống rượu bán kinh doanh sao? Bây giờ lại sợ? Bằng không chính cô tự quay trở về đi?”
10cmt tại chương truyện này tại dichngontinh sẽ có chương mới. Chỉ chấp nhận cmt tại dichngontinh


Cảm giác được nam nhân muốn buông tay, Gia Ý theo bản năng ôm chặt lấy cổ Hoắc Chấn Dương, sợ đến khi hắn buông cô cô sẽ lại gặp nguy hiểm, đôi môi đỏ ngập ngừng: “Không cần……Không cần…..Ôm tôi đi….Tôi muốn anh ôm tôi…….”


Nói xong, tay chân cùng sử dụng, không chỉ đem tay ôm chặt lấy cổ hắn, mà hai cái chân cũng liều mạng cuốn lấy vòng eo rắn chắc, không cho Hoắc Chấn Dương buông cô ra.


Lần trước, ở Hoắc viên cô uống chút rượu vang đỏ liền say thành như vậy, mà lần này lại chính là rượu trắng, càng say như ch.ết, trừ bỏ biết được nam nhân trước mặt là ai, mặt khác đều không biết gì cả.
Không có nam nhân nào có thể cự tuyệt hành động của cô gái trước mắt này.


Hoắc Chấn Dương thở hổn hển một tiếng, nhưng vẫn không buông tha cô, ánh mắt luôn luôn ổn trọng hiện lên một tia tà ý: “Ôm đi? Đi nơi nào?”
Gia Ý say rượu ý thức được là Hoắc Chấn Dương cố ý, cắn cắn phấn môi dưới: “Về nhà.”


“Nhà là nơi nào?”Hoắc Chấn Dương nâng mi, vẫn như cũ không chịu buông tha cho cô.
“Chung cư của anh….”Đã tỉnh ba phần, trong lòng Gia Ý rõ ràng nam nhân này chính là thích nghe chính mình hề hề cầu hắn.
Người say rượu cũng không buông tha! Nam nhân đáng ch.ết.


“Lần sau còn dám trốn tôi đi bồi tiệc xã giao nữa không?”
“Tôi không có……La Cao Phó Tổng kêu tôi tới. Cũng không nghĩ……”Gia Ý ủy khuất nép vào trong ngực Hoắc Chấn Dương, thanh âm tựa như khóc.


Hoắc Chấn Dương mày kiếm tụ lại, trồi lên âm sắc, ngữ khí hơi tốt một chút nhưng vẫn rất nghiêm khắc: “Cô không gọi điện thoại nói với tôi một tiếng? Lần sau dám như vậy nữa không ”
Tiểu nha đầu này, làm việc gì cũng không thông báo cho hắn a.


Nếu hắn sớm biết cô bị Cao Tử Minh phái đi xã giao, sao có thể chấp nhận.
Cắn chặt răng, Gia Ý nhẹ giọng: “Không dám.”
Hoắc Chấn Dương lúc này mới ôm chặt Gia Ý trong lòng ngực, “Phanh” một tiếng, đá Lý Đại Quốc ra khỏi cửa.


Ngoài ghế lô, bên ngoài khách sạn giám đốc cùng phục vụ viên theo bản năng đều gục đầu xuống, tránh đến xa xa.
George thấy Tổng tải ôm La Gia Ý ra, chạy nhanh qua nghênh đón: “Tổng tài…….”


Lý Đại Quốc phản ứng, chịu đựng cơn đau truyền đến từ cái tay bị gãy và cơn chấn động não bò dậy, gào lên: “Buồn cười! Con mẹ nó mày là ai! Còn có pháp luật hay không? Báo nguy, báo nguy cho lão tử_______”


Tốt xấu gì thì hắn cũng đường đường là lão tổng của công ty bách hóa lớn, sao có thể vô duyên vô cớ mà bị đánh, ngay cả tên họ đối phương cũng không biết?


George nhận được ánh mắt của Tổng tài, tiến lên vài bước, một bàn tay đem nam nhân trung niên xách lên, cười lạnh một tiếng: “Lý tổng, ông xác định muốn biết người đánh ông là ai?”
Lý Đại Quốc ngây người, như bị bảo tiêu trước mắt làm cho kinh sợ.


Hắn ở G thị tuy không nói là quyền thế số một số hai, nhưng người bình thường cũng không ai dám chọc tới, càng không nói đến việc đánh hắn ra như vậy……..
Lý Đại Quốc trừng lớn đôi mắt, là_______
Là thiếu gia Hoắc Thị kiêm Tổng tài Hoắc Chấn Dương.


Địa vị của tập đoàn Hoắc thị ở G thị, một Nhạc Đình bách hóa có thể so được sao?


Ai mà chẳng biết, người nam nhân này, trừ bỏ đứng đầu tập đoàn, lại hung ác vô tình, thủ đoạn độc ác mạnh mẽ cứng rắn, vẫn là bá chủ ngầm của G thị, cùng vô số chính khách các nước và bang phái lớn thường xuyên kết giao, ở G thị thậm chí là cả nước đều là một tay che trời.


Vừa rồi không đem hắn đánh ch.ết, liền tính vận khí hắn tốt a!
Mẹ nó, tại sao lại chọc phải Hoắc Chấn Dương!
Đừng nói là gãy mấy cái xương, dù có bị đánh ch.ết, cũng không thể làm gì.


Lý Đại Quốc sắc mặt trắng bệt, nuốt nuốt nước bọt: “Thì ra là……Hoắc Thiếu, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, thật xin lỗi…..ngày khác nhất định tự mình tới cửa xin lỗi…..Việc hôm nay, là tôi sai, tôi không biết vị tiểu thư kia là bằng hữa của Hoắc Thiếu, không tin có thể hỏi vị tiểu thư kia…..Nếu Hoắc Thiếu còn chưa hết giận, liền tới đánh tôi thêm mấy cái………Việc hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, sẽ không có người thứ hai biết chuyện này.”


Có 10cmt dưới chương này thì nhóm dịch sẽ cho ra lò chương tiếp theo nha






Truyện liên quan