Chương 17
“Phó Dĩ Hành, đây có phải chuyện tốt anh làm không hả?”
Trong mắt Giang Tầm hiện lên vẻ hoài nghi: “Lúc trước tôi cũng không biết anh sẽ tới, làm sao có thể để thứ đồ này vào trong vali?”
Phó Dĩ Hành mỉm cười, nhìn cô không rời mắt: “Cho nên, nếu biết tôi tới, em sẽ để sao?”
“Đương nhiên ——”
Giang Tầm chợt phát hiện suy nghĩ của mình đang bị anh dẫn dắt, vội vàng thu lại nửa câu sau, nhưng lỗ tai đã đỏ ửng lên: “Không phải, tôi không có ý đó.”
“Anh đừng có nói sang chuyện khác, thành thật giải thích đi.”
Phó Dĩ Hành khẽ cười một tiếng, ung dung nói: “Nếu muốn tôi có thể trực tiếp mang đến đây, hà tất phải mất công như vậy làm gì?”
Anh đặt chiếc hộp nhỏ trong tay xuống, xoay người đi vào phòng tắm, để lại Giang Tầm đứng đó hoài nghi nhân sinh.
Cô nhìn cái hộp nhỏ trên bàn, cả người lâm vào trạng thái hỗn loạn. Chẳng lẽ cô thật sự vô tình bỏ thứ này vào trong vali sao?
Bỏ đi, cái tên đàn ông thối tha Phó Dĩ Hành này cợt nhả biết bao lần. Lời anh nói chỉ tin được năm phần mà thôi.
Giang Tầm cởi áo khoác, trèo lên giường nằm chơi di động.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm dễ dàng làm tâm trí cô trở nên xao động.
Cô không tự chủ được mà nhớ tới nửa giờ trước, cảnh tượng cô và Phó Dĩ Hành hôn môi, chỉ cách Tần Dĩnh Xuyên có một cánh cửa.
Thế nhưng lại cảm thấy… Kích thích khó nói nên lời.
Cô nhắm mắt lại, mãi mà không thể xua tan cảnh tượng trong đầu. Giống như…
Thẳng đến khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Giang Tầm mới giật mình tỉnh lại.
Cửa phòng tắm mở ra.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cô kéo chăn lên cao, cúi đầu xem di động, không để ý đến tiếng bước chân đang đến gần.
Phó Dĩ Hành đi đến mép giường ngồi xuống.
Cảm nhận được đệm lông ngỗng chìm xuống, rốt cuộc Giang Tầm mới nhìn anh: “Phó tổng, không phải nói tối nay có một cuộc hẹn rất quan trọng sao?” Phó Dĩ Hành nhướng mày nhìn cô, hỏi lại: “Chẳng lẽ phu nhân không cảm thấy mình quan trọng sao?”
Giang Tầm buông di động, vươn tay xoa mặt anh: “Phó tổng, mặt mũi anh để đâu rồi?”
Phó Dĩ Hành nắm lấy tay cô, ngăn động tác của cô lại: “Không phải đang nằm trên tay phu nhân sao?”
Giang Tầm đang định nói chuyện, anh đã thuận thế cúi người xuống, khẽ ngậm lấy cánh môi cô, giọng nói hơi khàn khàn.
“Muốn tiếp tục chuyện vừa rồi chưa hoàn thành không?”
Rốt cuộc Giang Tầm cũng nhận ra mục đích thực sự của anh.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng buông xuống, làm dịu bớt đường nét vô cùng lạnh lùng của anh, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, phần sâu nhất trong mắt đang gợn sóng quay cuồng.
Cô cẩn thận ngắm nghía người trước mặt, bỗng nhiên bật cười: “Phó tổng, anh đã ủ mưu từ sớm rồi đúng không?”
Phó Dĩ Hành không trả lời, hơi thở thuộc về anh lại quấn lấy cô. Anh dễ dàng nắm giữ quyền chủ động.
Lúc ý thức dần trở nên mê ly, anh nhét thứ gì đó vào tay cô.
Ngón tay Giang Tầm chạm đến góc cạnh cứng rắn của cái hộp, rất nhanh đã hiểu ra đây là thứ gì —— Chính là cái hộp nhỏ vừa rơi ra khỏi vali của cô. “Anh…”
Giọng nói trầm thấp của anh lọt vào trong tai cô, mang theo vài phần mê hoặc: “Nào, giúp tôi.”
Sau đó, Giang Tầm nghe thấy âm thanh mơ hồ của mình: “Được.”
Lúc tình say ý nồng, anh ghé vào tai cô, thấp giọng hỏi: “Ngày mai tôi lại tiếp tục đến chỗ em được không?”
Không biết làm sao, Giang Tầm lại ma xui quỷ khiến gật đầu.
…
Chờ Giang Tầm hoàn toàn tỉnh táo lại, cô mới ý thức được mình vừa mới đồng ý cái gì
—— Ngày mai tôi lại tiếp tục đến chỗ em được không?
—— Được.
Trong bóng tối, Giang Tầm nhìn chằm chằm lên trần nhà, đáy lòng ảo não không thôi.
Rốt cuộc Phó Dĩ Hành đã cho cô uống bùa mê thuốc lú gì thế? Cô nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh theo bản năng.
Khi chìm vào giấc ngủ, anh vô cùng yên lặng, khuôn mặt bớt đi vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày, có chút dịu dàng đến khó hiểu.
Có một loại cảm xúc không giải thích được đang điên cuồng sinh trưởng trong lòng cô.
Đột nhiên cô cảm thấy, thật ra loại cảm giác này cũng không tệ lắm.
Phó Dĩ Hành trước mặt cô là thật, không phải Phó Dĩ Hành ép cô đọc lại lý lịch trong mơ.
Cô cảm thấy yêu cầu của mình thật thấp.
Giang Tầm lén lút dựa vào ngực anh, nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.
Ở nơi cô không nhìn thấy, Phó Dĩ Hành mở bừng mắt, ánh mắt thâm sâu như mực.
Khóe môi sắc bén khẽ cong lên.
Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết, một ngày trước khi xuất phát, sau khi nhìn thấy tấm vé máy bay của cô, là anh nhét chiếc hộp đó vào trong vali của cô.
***
“A lô, đàn anh?”
Một tay Giang Tầm cầm di động, một tay nhặt quần áo trên mặt đất, bước chân hấp tấp đi vào phòng tắm.
“Thực xin lỗi, hình như em ngủ quên mất.”
“Hay là anh xuống phòng ăn trước đi, không cần chờ em… A, được rồi, em xuống ngay đây.”
Vừa dứt lời, di động của Giang Tầm đã bị người phía sau cầm lên, ấn nút cúp máy.
“Phó Dĩ Hành, anh làm gì vậy?”
“Phu nhân, lúc này em nên tập trung thì hơn.” Phó Dĩ Hành ném điện thoại qua một bên, bàn tay vòng qua ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô nhẹ giọng nói.
“Còn không phải do anh sao, nếu không phải tại anh, làm sao tôi có thể ngủ quên chứ.”
Nhìn bản thân trong gương, Giang Tầm tức giận không để đâu cho hết: “Phó Dĩ Hành, anh là chó à?”
“Không phải lần trước phu nhân cũng tặng tôi món quà như vậy sao?” Phó Dĩ Hành mỉm cười, ngón tay vuốt ve dấu hôn trên cổ cô: “Đây là đáp lễ.”
Giang Tầm không muốn để ý đến anh, giơ tay đánh vào tay anh.
Cô thoa một lớp kem che khuyết điểm lên cổ, sau đó lại thoa thêm vài lớp phấn nền nữa mới miễn cưỡng che được dấu hôn kia.
Vội vàng rửa mặt xong, cô rút thẻ phòng chạy tới nhà hàng Trung Quốc ở tầng hai.
Bữa sáng được sắp xếp ở nhà hàng Trung Quốc.
Từ rửa mặt thay quần áo đến chạy tới nơi này, cô chỉ dùng mười lăm phút. Giang Tầm đi vào nhà hàng, rất nhanh đã tìm được vị trí của Tần Dĩnh Xuyên. Cô bước nhanh về phía trước: “Xin lỗi, đàn anh, em tới muộn.”
Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên dừng lại trên người cô, mỉm cười nói: “Không sao, đừng sốt ruột, vẫn còn thời gian mà, anh cũng vừa mới đến thôi.”
Nhưng cô vừa mới bước chân vào cửa, Phó Dĩ Hành đã đến ngay phía sau. Anh còn đi về phía bọn họ.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, động tác của Giang Tầm theo phản xạ trở nên cứng đờ, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tần Dĩnh Xuyên nhận thấy cô khác thường, vô thức nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy Phó Dĩ Hành thì lên tiếng chào hỏi: “Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành gật đầu với bọn họ rồi nhanh chóng bước qua. Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ kéo ghế ra.
Cô vừa ngồi xuống thì nghe Tần Dĩnh Xuyên nói: “Tiểu Tầm, em và Phó tổng…”
Trong lòng Giang Tầm nhảy dựng, bưng ly nước lên uống một ngụm, che giấu vẻ chột dạ nơi đáy mắt: “Đàn anh, em… và Phó tổng làm sao cơ?”
Hôm nay cô cố ý mặc một bộ vest màu đen, khá giống với màu bộ đồ Phó Dĩ Hành mặc hôm qua.
Chỉ như vậy mà Tần Dĩnh Xuyên vẫn có thể nhìn ra manh mối sao? Tần Dĩnh Xuyên hỏi: “Có phải em có bất mãn gì với Phó tổng không?”
Giang Tầm vừa uống miếng nước, nghe anh ấy nói vậy, đột nhiên không kịp đề phòng mà bị sặc.
Làm sao cô cũng không đoán được Tần Dĩnh Xuyên sẽ nghĩ như vậy.
Giang Tầm vội vàng phủ nhận: “Đàn anh, sao anh lại nghĩ thế? Hôm qua mới là lần đầu tiên em và Phó tổng gặp nhau trong hội thảo. Thời gian ngắn ngủi như thế, làm sao em có thể sinh lòng bất mãn với anh ấy chứ.”
Dường như trong mắt Tần Dĩnh Xuyên có chút nghi ngờ.
Giang Tầm dời tầm mắt, khéo léo nói sang chuyện khác: “Nhưng em lại cảm thấy Phó tổng mới là người có thành kiến với em thì phải? Có điều, đúng là lúc trước đã xảy ra một chuyện không được vui vẻ cho lắm.”
Tần Dĩnh Xuyên ngẩn người hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Chính là lúc em yêu cầu giám đốc cho từ chức đó…” Giang Tầm dừng một chút, nói với anh ấy chuyện giám đốc kế hoạch mua thuỷ quân bôi đen cô.
“Để đánh lạc hướng sự chú ý của cư dân mạng, em đã tiện tay làm một gói biểu tượng cảm xúc của Phó tổng rồi đăng lên mạng.” Cô đè thấp giọng nói: “Em cảm thấy, có lẽ Phó tổng đã biết gói biểu tượng cảm xúc đó là do em làm, cho nên…”
Tần Dĩnh Xuyên nghe xong nguyên nhân, ánh mắt trở nên trầm tĩnh: “Hóa ra là thế.”
Giang Tầm cũng không biết anh ấy có tin tưởng lời mình nói hay không. Qua dăm ba câu, cô lại chuyển đề tài: “Đúng rồi, đàn anh, đêm qua anh tìm em có chuyện gì thế?”
Tần Dĩnh Xuyên nhớ tới chuyện chính thì gật đầu nói: “Ngày hôm qua anh tìm em là để báo cho em biết anh có chút chuyện riêng, ngày mai phải gấp rút trở về thành phố B trước, cho nên anh đã đổi chuyến bay tối nay.”
“Tiểu Tầm, thực xin lỗi, ngày mai không thể cùng em tham gia roadshow dự án khởi nghiệp được.”
Giang Tầm lắc đầu, thấu tình đạt lý nói: “Không sao đâu, đàn anh không cần xin lỗi, chuyện của anh quan trọng hơn.”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh.” “Được.”
***
Sau khi hoạt động buổi chiều kết thúc, Tần Dĩnh Xuyên rời khỏi hội trường, vội vàng trở về thành phố B ngay trong đêm.
Tiệc buffet buổi tối, Giang Tầm chỉ còn lại một mình. Cô cầm đĩa đi lại trong khu chọn đồ ăn.
Ngay khi cô vừa gắp một miếng cánh gà, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Cô khẽ quét mắt qua rồi nhanh chóng thu lại.
“Đàn anh của em về rồi à?” Phó Dĩ Hành cầm lấy cái kẹp, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Anh ta cứ vậy mà ném một mình em ở lại đây sao?”
Trong nháy mắt, Giang Tầm cảm thấy có một ánh mắt dừng lại trên người mình.
Trong phòng ăn nhiều người, không tiện nói chuyện.
Giang Tầm khẽ mỉm cười với anh, dùng giọng điệu khách sáo xa cách nói: “Chuyện này không phiền Phó tổng lo lắng.”
Cô đặt cái kẹp xuống, bưng đĩa tránh ra. Phó Dĩ Hành cũng không đi theo.
Giang Tầm đi đến góc tường, chọn một vị trí không thấy được ngồi xuống. Nhưng vừa mới ngồi xuống, cô đã nhận được tin nhắn WeChat của Phó Dĩ Hành.
Mặt Người Dạ Thú:【Gửi thông tin chuyến bay về của em cho tôi.】
Giang Tầm ngẩng đầu, nhìn Phó Dĩ Hành đang cúi đầu xem di động ở một cái bàn cách đó không xa. Cô lại nhìn về phía giao diện WeChat, trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Giang Tầm:【?】
Trong lòng cô nghi hoặc, nhưng vẫn tìm lịch bay trong tin nhắn, chụp màn hình gửi cho anh.
Gửi xong, cô lại hỏi câu: 【Anh cần thông tin chuyến bay của tôi làm gì?】
Phó Dĩ Hành không trả lời.
Rất nhanh, di động nhận được thông báo mới, nói rằng chỗ ngồi của cô trên chuyến bay đã được chuyển sang khoang hạng nhất.
Mặt Người Dạ Thú:【Giúp em chuyển sang khoang hạng nhất.】
Giang Tầm nhìn thông báo mới nhận được, đáy lòng âm thầm cười nhạo. Một lời không hợp thì đập tiền, quả nhiên là phong cách của tổng tài bá đạo.
“Chỗ này đã có người chưa?” Một giọng nữ đột ngột truyền đến từ đỉnh đầu cô. Giang Tầm vừa ngẩng đầu thì thấy Tô Khả Lam đang mỉm cười đứng trước cô, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.