Chương 22
Vừa đến nước ngoài, Giang Tầm vẫn chưa thích ứng được với môi trường giảng dạy ở đây, giáo viên nói rất nhanh, cô vừa phiên dịch vừa phải rút ra kiến thức, rất khó bắt kịp tiến độ.
Cô sử dụng máy ghi âm để ghi lại nội dung bài giảng của giáo viên, nhưng sau khi nghe lại, vẫn có những phương ngữ và từ vựng chuyên môn mà cô không thể hiểu được.
Mới đến, cô cũng không quen biết nhiều người. Tất cả như rơi vào đường cùng, chỉ có thể xin Phó Dĩ Hành giúp đỡ.
Khi đó, thái độ của anh và hiện tại không khác biệt mấy.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Giang Tầm gạt suy nghĩ đi.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn màn hình thông báo có tin nhắn WeChat mới.
Cô nhấn vào, là tin nhắn WeChat từ Giang Nhuy.
Giang Nhuy:【Chị đã gặp chị Giang Lăng chưa?】
Giang Tầm ngẩn ra, trả lời:【Gặp rồi, làm sao vậy?】
Giang Nhuy:【Tiệc đính hôn của chị Giang Lăng diễn ra vào tháng sau, chị có đi không?】
Giang Tầm vô thức mở túi xách của mình ra. Trong đó có một thư mời tiệc đính hôn.
Vào hôm đi gặp Giang Lăng, đây là thứ chị ấy đích thân đưa cho cô.
Cô thả túi xách lại trên bàn, trả lời Giang Nhuy:【Đương nhiên phải đi chứ.】
Giang Nhuy:【Thật sao? Nhưng chị không sợ gặp gia đình bác cả à?】
Giang Tầm dừng một chút, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Giang Tầm:【Bây giờ chị đang bận, nói chuyện sau nhé.】
Cô tắt âm điện thoại, ném sang một bên, lại tiếp tục làm việc.
Gần năm giờ chiều, Phó Dĩ Hành trở lại, nhưng ở trong văn phòng chưa được bao lâu đã đứng lên định rời đi.
Giang Tầm ngẩng đầu nhìn về phía anh, hỏi: “Lại phải ra ngoài sao?”
Phó Dĩ Hành gài nút tay áo nói: “Tối nay tôi có một bữa tiệc, nhưng chắc không lâu lắm đâu.”
“Tôi sẽ trở về nhanh thôi.”
Anh lại đi ra ngoài.
Suy nghĩ của cô đã thông suốt, những phần kế tiếp cũng không hề khó khăn.
Ý tưởng Giang Tầm như suối phun, toàn bộ tâm tư đều đổ vào sửa chữa BP.
Bất tri bất giác, trời đã tối sầm.
Ngồi làm việc mười mấy tiếng với máy tính, Giang Tầm cũng rất mệt mỏi. Cô dừng lại tạm nghỉ, mệt mỏi ngáp dài.
Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối, Phó Dĩ Hành vẫn chưa trở về.
Cô nhìn tiến độ BP, thật sự quá mệt mỏi, cô quyết định nằm trên bàn nghỉ ngơi.
Nhưng mà, chỉ mới một lát, cô đã ngủ thiếp đi.
Khi Phó Dĩ Hành trở về, trong văn phòng im ắng, đèn trên bàn làm việc vẫn bật sáng, một vòng tròn ánh sáng mờ mờ chiếu xuống.
Giang Tầm gối đầu lên cánh tay, mái tóc xõa xuống, hẳn là đã ngủ, ngay cả có người đi tới cũng không phát hiện ra.
Phó Dĩ Hành đến gần, nghe thấy cô lẩm bẩm trong mơ: “… Phó Dĩ Hành, anh mà bắt nạt tôi nữa, anh sẽ không có bạn gái đâu.”
Phó Dĩ Hành bật cười.
Chỉ có trong mơ, cô mới có thể nói ra những lời ngây ngô như vậy.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn, vô tình nhìn thấy túi xách của Giang Tầm bị ném trên mặt bàn, có một lá thư mời rơi ra.
Anh cầm lấy lá thư nhìn qua, rồi đưa mắt nhìn xuống Giang Tầm. Một lúc sau, anh im lặng nhét lá thư mời lại trong túi, duỗi tay lắc lắc bả vai cô.
“Giang Tầm, dậy đi.”
Giang Tầm mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa nhấc đầu, đột nhiên phát hiện Phó Dĩ Hành trong mơ đã biến thành hiện thực.
“Phó tổng, anh về từ lúc nào thế?” Bỗng dưng cô nhớ tới gì đó, tỉnh táo lại hoàn toàn: “Không xong rồi, BP của tôi!”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa.” Giang Tầm sốt ruột mở màn hình máy tính, rồi nhìn qua thời gian ở góc phải: “Mười giờ rồi sao?”
“Sắp xong rồi, tôi phải làm nốt phần cuối cùng trước…”
Phó Dĩ Hành đè tay cô lại: “Ăn chút gì trước đã.”
Giang Tầm nói: “Chỉ một đoạn ngắn thôi…”
“Không cần vội, em cứ nghỉ thêm một chút, có lẽ còn phải viết hai ba tiếng đồng hồ nữa.”
Phó Dĩ Hành nói xong, đưa tay ra phía sau cô rồi đặt lên lưng ghế, cúi người xuống áp sát cô, đôi mắt đen yên lặng nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần uy hϊế͙p͙: “Hay là, muốn tôi đút cho em ăn?”
Động tác của Giang Tầm cứng đờ, gương mặt nóng lên: “Không, không cần.”
Cô biết rõ tính cách anh, từ trước đến nay không nói hai lời.
“Tôi tự ăn được.”
Cô tránh né ánh mắt anh, đưa tay lấy hộp đồ ăn, bóc bao bì bên ngoài rồi mở nắp.
Bên trong là một phần cơm thịt bò, trên mặt cơm trải một miếng thịt bò to, bên trên rắc một ít hành lá xắt nhỏ, lại thêm chút bắp cải ăn kèm, rất bổ dưỡng và đầy đủ. Thức ăn vẫn còn ấm, trông không giống như thức ăn thừa đóng gói mang về.
Giang Tầm liếc nhìn chữ trên bao bì, đây là cơm thịt bò quán Cẩm Tú cô thích nhất.
Phó Dĩ Hành tháo cúc áo, cởi áo vest ra.
Giang Tầm hỏi: “Anh đến tận quán Cẩm Tú mua à? Không phải chỗ này cách công ty rất xa sao?”
Phó Dĩ Hành đặt áo vest xuống, thuận miệng trả lời: “Vừa vặn bữa tiệc ngày hôm nay ở gần đó, vì vậy tôi đã bảo trợ lý Từ đi qua mua.”
Giang Tầm liếc anh một cái: “Phó tổng, anh cứ đày đọa trợ lý của anh như vậy, có phải nên cho anh ấy thêm tiền lương không?”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô một cái, ung dung nói: “Ừm, tháng sau tôi sẽ tăng lương cho cậu ta.” Ngừng một chút, anh lại cúi xuống, trong mắt tràn đầy ý cười: “Tuy nhiên, phí tăng ca của tôi, phu nhân định tính thế nào đây?”
Giang Tầm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cố nhịn không dùng đũa gõ vào đầu anh: “Đang ăn mà anh nói cái gì vậy!”
Cô cúi đầu nhấn mạnh lần nữa: “Ăn cơm ăn cơm!”
Nhìn bộ dạng muốn né tránh của cô, Phó Dĩ Hành nhếch môi cười.
Giang Tầm mở đũa, giống như nghĩ đến điều gì đó, nhìn anh hỏi: “Anh không định ăn à?”
Phó Dĩ Hành ngồi xuống bên cạnh cô: “Tôi ăn rồi.”
Anh kéo laptop đến trước mặt: “BP viết đến đoạn nào rồi? Em ăn cơm trước đi, tôi xem giúp em.”
Sự thật chứng minh, kiến thức của Phó Dĩ Hành thực sự rất chuẩn xác.
Chỉ có “một chút” nội dung như vậy đã khiến Giang Tầm phải bận rộn đến một giờ sáng, khó khăn lắm mới hoàn thành bản BP này.
Gõ xong dấu chấm câu cuối cùng, mí mắt cô gần như không mở nổi, nhưng vẫn miễn cưỡng chống cự: “Tôi phải kiểm tr.a một lần nữa…”
“Thôi, em đi ngủ trước đi.” Phó Dĩ Hành ấn tay cô xuống, giữ nhẹ bả vai cô: “Mọi việc còn lại cứ để tôi lo, được chưa?”
Những lời này của anh giống như có ma lực, khiến Giang Tầm đang nóng nảy bất an yên tâm trở lại.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm đen láy của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu.
***
Ánh nắng lọt qua khe hở trên rèm cửa, chiếu lên giường.
Khi Giang Tầm tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã vô thức đưa tay lên che ánh sáng chói mắt.
Trời sáng rồi sao?
Ngày hôm qua cô…
Thích nghi với ánh sáng, suy nghĩ của cô dần trở lại hiện thực.
Nhớ lại hôm qua lúc viết xong BP, cô nghe lời Phó Dĩ Hành đi vào phòng nghỉ, vậy mà vừa đặt lưng xuống đã ngủ say.
Điện thoại để trên tủ cạnh giường đang cắm sạc, đầu còn lại cũng được kết nối với nguồn điện.
Cô rút điện xem, còn bốn mươi phút nữa là đến cuộc hẹn với Tôn tổng.
Không xong rồi.
Giang Tầm nhanh chóng đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ bước ra ngoài.
Phó Dĩ Hành đang ngồi bên bàn làm việc, trên tay cầm một ly cà phê, thấy cô bước ra, anh đặt ly cà phê xuống: “Tỉnh rồi sao?”
“Đã chín giờ rồi, sao anh không đánh thức tôi?” Giang Tầm hỏi,
“BP đâu rồi?”
Phó Dĩ Hành nói: “Ở trong máy tính, tôi vừa nhờ trợ lý Từ in giúp em một bản rồi.”
Máy tính vẫn đang mở, Giang Tầm bước nhanh tới.
Không kịp nhìn kỹ, cô lưu lại tài liệu, còn gửi một bản vào hòm thư cho mình.
Cô rút ổ USB ra khỏi máy tính, cầm tập photo trên bàn, lấy túi xách.
“Tôi đi trước đây.”
Phó Dĩ Hành đang muốn nhắc nhở cô tốt nhất nên đi ra từ bãi đỗ xe tầng hầm, nhưng Giang Tầm đã đẩy cửa rời đi.
Anh dựa lên ghế, đôi mắt hàm chứa ý cười.
“Bỏ đi.”
***
Giang Tầm đi thang máy thẳng xuống sảnh tầng một. Cô vội vàng rời đi, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt chú ý đến mình.
Quầy lễ tân tụ tập với nhau, nhỏ giọng bàn tán.
“Này, nhìn xem, đó là người hôm qua.”
“Cô ấy ở đó cả đêm đúng không? Hôm qua không phải anh nói cô ấy đến đây để bàn chuyện công việc sao?”
“Nhưng, có việc gì mà cần phải nói suốt một đêm?”
“Nói như vậy, chẳng lẽ lần trước cũng là…”
“Nhìn vẻ mặt nặng nề của cô ấy không giống như tự nguyện. Không phải Phó tổng là kiểu người hống hách cưỡng ép tình yêu đấy chứ?”
“Nhưng tình tiết trong văn phòng kiểu này, không phải giống tình nhân hợp đồng của tổng tài sao?”
“Chị em, hơi quá rồi đấy! Đọc ít tiểu thuyết Tấn Giang thôi.”
……
Đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Quân Trạch, Giang Tầm nhận được điện thoại của Tần Dĩnh Xuyên.
Đầu dây bên kia, Tần Dĩnh Xuyên hỏi: “Tiểu Tầm, em tới chưa?”
Giang Tầm đưa tay chặn xe taxi: “Đàn anh, đợi một chút, em đến ngay.”
“Được, đến càng sớm càng tốt nhé.”
Ngồi lên taxi, cô mới có thời gian xem lại bản BP trong tay.
Cô vốn tưởng rằng Phó Dĩ Hành chỉ sửa một vài lỗi chính tả giúp cô, nhưng cô không ngờ anh còn giúp cô điều chỉnh và sửa lại từ đầu đến cuối.
Thậm chí anh còn viết lại một số chỗ.
Việc này không phải một hai tiếng là có thể hoàn thành.
Tâm trạng Giang Tầm trở nên phức tạp. Cảm giác có thứ gì đó đang bén rễ và lan rộng trong tim cô.
Cô nhắm mắt lại.
Xe taxi rất nhanh đã đến nơi.
Tần Dĩnh Xuyên đang đứng ngoài tòa nhà chờ cô.
Xuống xe, Giang Tầm bước nhanh đến phía anh ấy: “Đàn anh.”
Sau khi gặp Tần Dĩnh Xuyên, cô và anh cùng đi vào bên trong tòa nhà, anh vừa đi vừa hỏi: “Đã chuẩn bị xong BP chưa?”
Giang Tầm gật đầu: “Bản photo và USB đều đã chuẩn bị xong.”
“Tốt, chúng ta lên thôi.”
Hai người đến quầy lễ tân báo gặp Tôn tổng.
“Được rồi, hai vị vui lòng chờ một chút.” Cô gái ở quầy lễ tân bấm số nội bộ.
Trong lúc chờ đợi, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
“Giám đốc Lương, chào buổi sáng.”
“Ồ, Tiểu Trương, đến sớm vậy.”
Giang Tầm vô thức quay đầu lại, nhìn thấy giám đốc Lương vừa mới gặp ngày hôm qua. Ông ta vừa mới bước vào cửa đã nở nụ cười tươi.
Nhìn thấy Tần Dĩnh Xuyên và Giang Tầm, giám đốc Lương thoáng sửng sốt.
“Ơ, Tần tổng, sao cậu lại tới nữa?” Nụ cười trên mặt ông ta nhanh chóng biến mất, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Tôi nói rồi, công ty đã đưa ra quyết định, tôi cũng…”
Tần Dĩnh Xuyên thản nhiên cắt ngang: “Giám đốc Lương, chúng tôi không tới tìm ông.”
Giám đốc Lương nhíu mày, nghi hoặc nói: “Vậy hai người tìm ai?”
Lúc này, cô gái ở quầy lễ tân cúp điện thoại, mỉm cười nói: “Hai vị, Tôn tổng đã chờ trong văn phòng, hai người có thể trực tiếp lên tầng ba mươi ba.”
“Cảm ơn.”
Giám đốc Lương sợ ngây người: “Tôn, Tôn tổng?”
“Giám đốc Lương, có cơ hội thì gặp sau nhé, thứ lỗi không thể tiếp ông được.”
Tần Dĩnh Xuyên lịch sự gật đầu với giám đốc Lương, không thèm để ý đến ông ta nữa mà cùng Giang Tầm bước vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại.
Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên liếc nhìn nhau, cười thầm.
*
Tác giả có lời muốn nói: Đâu sao, không có bạn gái thì tui còn vợ mà.