Chương 96
Giang Tầm vẫn luôn duy trì nụ cười trên mặt, uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn, nhưng chốc nữa chồng tôi sẽ quay lại liền.”
“Cậu kết hôn rồi à?” Ngô Chí Phong có chút kinh ngạc, ánh mắt lại liếc cô một cái: “Cũng phải, dù sao đã tới tuổi rồi cũng không thể quá kén chọn, đúng không?
“Vậy chắc là chồng cậu đối xử với cậu rất tốt nhỉ?” Anh ta thở dài, rồi lại tự nhủ với chính mình: “Không giống như tôi, nói chuyện yêu đương với vài cô bạn gái nhưng thứ họ coi trọng là tiền bạc chứ không phải là tài năng của tôi, thật hâm mộ cậu có một cuộc sống giản dị tự nhiên như vậy… ”
Giang Tầm cũng không tiếp lời, để mặc cho anh ta nói.
Ngô Chí Phong thỉnh thoảng nhắc vài câu về chuyện thời cấp ba, làm như vô tình nhắc lại chuyện cô đã từng từ chối anh ta, cuối cùng giả vờ như không để ý hỏi: “Giang Tầm, tôi nhớ sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu đã xuất ngoại du học thì phải, tại sao không ở nước ngoài phát triển? Bây giờ cậu đang công tác đang ở đâu?”
Giang Tầm bình tĩnh trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là cùng với người khác bắt tay lập nghiệp mở một công ty nhỏ.”
“Lập nghiệp à?” Ngô Chí Phong vừa nghe xong, vẻ mặt lập tức sáng tỏ: “Chuyện đó rất khó khăn, cậu cũng có tinh thần can đảm đấy chứ.”
Nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu của anh ta tràn đầy khinh thường.
Anh ta lại hỏi: “Công ty của cậu tên gì vậy?”
Giang Tầm nói: “Công ty của tôi mới mở không có tiếng tăm gì, nói ra có thể cậu cũng không biết.”
“Nói cũng đúng.”
Ngô Chí Phong chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không quá để ý tới câu trả lời của Giang Tầm.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Đề tài vừa chuyển, anh ta lại nói về những chuyện bản thân đã trải qua sau khi tốt nghiệp ra nước ngoài: “Gần đây tôi vừa về nước, bây giờ đang nhậm chức ở Tập đoàn Quân Trạch. Chắc cậu cũng biết Tập đoàn Quân Trạch mà đúng không? Tập đoàn đứng nhất nhì cả nước…”
Trong lời nói của anh ta tràn đầy cảm giác về sự ưu việt, giọng điệu đều là ám chỉ “Lúc trước cậu từ chối tôi đó là tổn thất của cậu” “Bây giờ thấy tôi có cuộc sống tốt như vậy hẳn là cậu rất hối hận nhỉ?”
Nhưng cũng xác thực được một việc, anh trai này là hải quy vừa từ nước ngoài trở về, không hiểu tình hình trong nước nên tin tức mới lạc hậu như vậy.
Giang Tầm không để lộ sắc mặt, nghe anh ta tự mình khoe khoang, chỉ thỉnh thoảng trả lời vài câu khách sáo thì nghe thấy tiếng của Phó Dĩ Hành truyền đến.
“Tầm Tầm.”
Sau khi mua bún chả cá xong, anh vội quay về bên cạnh cô, ánh mắt yên tĩnh nhìn về phía Ngô Chí Phong.
“Gặp bạn à?”
“Vị này là ai vậy?”
Ngô Chí Phong sững sờ một hồi rồi mới phản ứng lại.
Anh ta nhìn Phó Dĩ Hành, cũng cất giọng hỏi: “Giang Tầm, vị này là chồng của cậu à?”
Cùng lúc cất giọng nói, anh ta cũng âm thầm đánh giá Phó Dĩ Hành.
Bộ quần áo mặc trên người ngay cả nhãn hiệu cũng không có, vừa nhìn liền biết đây là hàng nhái.
Khóe miệng Ngô Chí Phong gợi lên một nụ cười khinh thường.
Giang Tầm gật đầu, giới thiệu với Phó Dĩ Hành: “Đây là Ngô Chí Phong, bạn học cấp ba của em, trước kia học ở lớp bên cạnh.”
Ngô Chí Phong không hài lòng với lời giới thiệu này, nhưng vẫn kiêu ngạo gật đầu: “Xin chào.”
“Xin chào.” Phó Dĩ Hành khẽ gật đầu.
Ngô Chí Phong nói: “Vừa rồi Giang Tầm có nhắc về anh với tôi, chỉ là không biết anh đang công tác ở đâu?”
“Tập đoàn Quân Trạch.” Phó Dĩ Hành hời hợt nói.
Ngô Chí Phong có chút kinh ngạc: “Anh cũng làm việc ở Tập đoàn Quân Trạch ư?” Anh ta hơi nghi hoặc: “Vậy tại sao tôi chưa từng thấy anh?”
“Tập đoàn có nhiều bộ phận như vậy, chưa từng thấy thì cũng bình thường thôi.” Phó Dĩ Hành khẽ cười, giọng nói đầy ý vị sâu xa: ”Biết đâu có cơ hội là có thể gặp được.”
Ngô Chí Phong không nghe ra ý trên mặt chữ, hỏi thăm dò: “Tôi không biết anh ở bộ phận, hay là thuộc công ty nào?”
Mặt Phó Dĩ Hành không đổi sắc, nói: “Đó cũng không phải là một chức vụ gì đáng chú ý. Ngày thường ký vài văn kiện, gặp một số khách hàng.”
Vừa nghe không phải là chức vụ đáng chú ý, Ngô Chí Phong hoàn toàn yên tâm.
Nhưng nghe anh mô tả, chức vụ này hình như là…
“Vậy anh là người của phòng Kinh Doanh à? Giám đốc Lý của Phòng Kinh Doanh là bạn học của tôi, sau khi trở về tôi sẽ chào hỏi cậu ấy, để cậu ấy có cơ hội thì chiếu cố anh một chút. Đã là chồng của Giang Tầm, cũng là đồng nghiệp tương lai của tôi thì anh không cần cảm thấy ngại ngùng gì đâu.”
Anh ta nói bằng giọng điệu bố thí.
Phó Dĩ Hành lạnh nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần đâu, tôi rất hài lòng với tình hình hiện tại.”
“Vậy được thôi.”
Như bị tát vào mặt, Ngô Chí Phong có chút không vui, lại nói vài câu sau đó qua loa kết thúc câu chuyện.
“Tôi còn có chút việc, đi trước nhé.”
Đợi anh ta rời khỏi, trong nháy mắt xung quanh liền yên tĩnh hẳn.
Phó Dĩ Hành nhìn về hướng Ngô Chí Phong rời đi, sau đó quay sang Giang Tầm, làm như không để ý lắm, hỏi: “Bạn à?”
Giọng điệu tăng lên vài phần, mang ý nghĩa sâu xa.
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh giống như đang hỏi là “bạn trai cũ” sao?
Giang Tầm có chút sốt ruột, nhanh chóng giải thích: “Không có không có, anh ta chỉ là bạn học cấp ba thôi. Giống như vừa rồi em mới nói, anh ta học ở lớp kế bên.” Cô hạ giọng, nhẹ nhàng nói thêm: “Em với anh ta cũng không thân. Trước kia anh ta có từng theo đuổi em, nhưng mà em không đồng ý.”
Phó Dĩ Hành không nói gì.
Giang Tầm có chút lo lắng, vô thức kéo kéo góc áo của anh: “Phó Dĩ Hành, anh nói gì đi mà?”
Ánh mắt của Phó Dĩ Hành dừng trên người cô một lúc, cuối cùng nói.
“Không ngờ trước đây phu nhân lại được săn đón như vậy.”
“Anh đang giễu cợt em à?” Giang Tầm có chút bất mãn: “Được loại người này theo đuổi rất phiền não đó, có biết không hả?”
Phó Dĩ Hành ồ một tiếng, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc gì: “Nghe mãi cũng thành quen thôi mà?”
Giang Tầm ra vẻ tức giận: “Này, anh đủ rồi đó nha. Em muốn tức giận rồi đấy.”
Phó Dĩ Hành khẽ cười, ôm cô vào lồng ngực: “Được rồi, chọc em thôi.”
Giang Tầm có chút ngây người, nép vào trong lòng anh, khóe miệng nhếch lên.
Một lúc sau, cô như nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi anh: “Nhưng mà vừa rồi anh nói như vậy có ổn không?”
Cô nhịn cười nói: “Sau này lỡ mà gặp mặt ở công ty, anh sẽ không cảm thấy xấu hổ chứ?”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Tại sao anh lại cảm thấy xấu hổ?” Anh dừng lại: “Hơn nữa anh đang nói sự thật mà, phần còn lại là anh ta tự mình bổ não đấy chứ.”
Giang Tầm ngẩng đầu nhìn anh: “Phó tổng, anh xấu xa quá đi.”
“Giống nhau thôi mà.” Phó Dĩ Hành nói: “Lúc phu nhân giới thiệu, em cũng đâu nói tên của anh cho anh ta biết?”
Cả hai đều sáng tỏ.
Đang nói chuyện thì chủ tiệm bưng bát bún chả cá đã nấu xong lên.
Quán bún chả cá này đã mở hơn hai mươi năm, nguyên liệu rất phong phú, nước dùng thơm ngọt, một bát cỡ lớn chứa nước bún, chả cá được dàn đều trên mặt bún, rắc ít hành lá xắt nhỏ.
Phó Dĩ Hành chỉ mua một bát, không hề động đũa, chỉ nhìn Giang Tầm ăn.
Giang Tầm cắn một miếng chả cá, thấy anh hồi lâu không nhúc nhích, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Sao anh không ăn?”
Ánh mắt Phó Dĩ Hành dịu dàng: “Anh nhìn em ăn là được rồi.”
“Không được, một mình em ăn không hết.” Giang Tầm nói, nhét vào tay anh một đôi đũa: “Cùng nhau ăn đi.”
“Được.”
Phó Dĩ Hành cầm lấy đôi đũa.
Giang Tầm khẽ nhếch khoé miệng.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Hai người ngồi kề nhau, cứ thế chia nhau ăn hết bát bún chả cá này.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, bầu trời luôn xám xịt.
Khi họ rời khỏi khu ẩm thực, trời lại bắt đầu đổ tuyết.
Cả hai không đi dạo phố nữa mà về thẳng nhà.
Nhưng mãi cho đến khi về tới nhà, Giang Tầm cứ bị bao phủ bởi một cảm giác hư ảo.
“Tại sao em lại ngẩn người ra vậy?”
Phó Dĩ Hành bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Giang Tầm đang dựa lên gối, dường như đang ngẩn người.
Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô: “Buổi trưa không ngủ đủ giấc sao?”
Giang Tầm ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Anh nói xem con có nghe thấy chúng ta nói gì không?”
“Em nói ngày hôm qua sao?” Ánh mắt Phó Dĩ Hành thản nhiên rơi xuống chiếc bụng phẳng lì của cô: “Chỉ là phôi thai mà thôi, làm sao có thể nghe được.”
“Này!” Giang Tầm đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua nói như vậy là bởi vì em không biết có phải thật sự mang thai hay không.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Còn bây giờ thì sao?”
“Phó Dĩ Hành, chúng ta thực sự có cục cưng rồi sao?” Cô nắm lấy tay anh: “Vừa rồi em vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, đây là lần đầu tiên em làm mẹ, trước kia… toàn là chị chăm sóc cho em, em không biết nên làm thế nào, không biết sau này có thể làm tốt hay không.”
“Anh cũng là lần đầu tiên.” Phó Dĩ Hành nắm tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, chúng ta đều không có kinh nghiệm thì có thể cùng nhau học hỏi.”
Giang Tầm nhìn anh, không lên tiếng.
Phó Dĩ Hành đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô: “Ngủ đi, đừng lo lắng, anh ở đây, anh đọc truyện cổ tích cho em nghe nhé.”
“Anh nói cái gì? Đọc… truyện cổ tích?” Giang Tầm sững sờ, cho rằng mình nghe nhầm.
Phó Dĩ Hành nghiêm túc nói: “Ừm, giáo dục cần phải bắt đầu từ lúc dưỡng thai, điều này có lợi cho sự phát triển thể chất và tinh thần của đứa nhỏ.”
“Thật không?”
Giang Tầm nửa tin nửa ngờ.
Sau khi cô nằm xuống, Phó Dĩ Hành tiện tay lấy một cuốn sách trên bàn rồi bắt đầu đọc.
Cuốn sách bằng tiếng Anh, khi anh đọc, Giang Tầm đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Phiên dịch ra có nghĩa là…
“Giá cả là đơn vị của hàng hoá khi hàng hoá được trao đổi với tiền tệ…”
“Thương trường như chiến trường, kẻ thù là đối thủ cạnh tranh, chiến trường nằm trong tâm trí khách hàng…”
Giang Tầm:?
Đọc cái gì vậy? Truyện cổ tích đâu ra?
Giang Tầm vội vàng ngăn lại: “Chờ đã, anh đang đọc cái gì vậy?”
Phó Dĩ Hành dừng lại, liếc nhìn cô một cái, nói với vẻ bình thản: “Nếu sau này cục cưng muốn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình thì cần phải bắt đầu giáo dục từ lúc dưỡng thai, có như vậy thì bước khởi đầu mới không quá muộn.”
Giang Tầm: “…”
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Ngày hôm sau, Tập đoàn Quân Trạch.
Buổi sáng có một cuộc họp thường kỳ của các giám đốc điều hành.
Trong cuộc họp, Phó Dĩ Hành chỉ lặng lẽ lật xem tài liệu, thỉnh thoảng cau mày nhưng không hề nói một lời.
Các giám đốc điều hành không dám thở mạnh, cho rằng còn làm thiếu ở chỗ nào đó nên chọc giận vị Boss lớn này.
Sau khi lần lượt báo cáo công việc xong đều cẩn thận chờ đợi, chờ đợi sự khiển trách.
“Tan họp đi.”
Nhưng lại nghe được một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, khi mọi người phản ứng lại, Phó Dĩ Hành đã đứng dậy rời khỏi.
Đợi khi anh rời phòng họp, các giám đốc điều hành trao đổi ánh mắt với nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
“Hôm nay Phó tổng bị làm sao vậy?”
Rời khỏi phòng họp.
Phó Dĩ Hành vừa đi về hướng thang máy, vừa hỏi Từ Minh Ngạn ở phía sau.
“Buổi chiều phải đi gặp mặt Trần tổng của Tập đoàn Nghi Phong sao?”
“Là Trịnh tổng của Tập đoàn Nhiên Hoà.” Từ Minh Ngạm sửa lại, ngập ngừng hỏi: “Gần đây có phải anh gặp phải vấn đề gì không?”
Phó Dĩ Hành hơi ngẩn ra, hỏi: “Làm thế nào để nuôi dạy một đứa trẻ?”
Từ Minh Ngạn sửng sốt.
Nhưng anh ta chưa kịp trả lời, Phó Dĩ Hành đã nói lại: “Bỏ đi, trong công việc không được nói chuyện tư.”
“Đúng vậy.”
Từ Minh Ngạn rất thức thời mà im lặng.
Thang máy lên đến tầng, cả hai cùng bước vào thang máy.
Họ muốn đi đến sảnh ở tầng một nên tình cờ bước vào một thang máy bình thường.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Bên trong đã có hai người.
Một trong số họ là trưởng phòng của Phòng Tiêu Thụ, người này Từ Minh Ngạn khá quen thuộc.
Nhưng người kia… vậy mà lại là Ngô Chí Phong vừa gặp mặt vào hôm qua.
Ngô Chí Phong cũng nhìn thấy hai người thì có chút sửng sốt.
Phó Dĩ Hành âm thầm liếc mắt nhìn anh ta, rồi quay sang nhìn các dãy số trong thang máy.
Trưởng phòng lễ phép kính cẩn nói: “Phó tổng, trợ lý Từ.”
Phó Dĩ Hành khẽ gật đầu.
Ngô Chí Phong vừa mới bày ra vẻ kiêu ngạo, còn chưa kịp nói chuyện, anh ta lại sững sờ: “Trưởng phòng, ông gọi anh ta là gì? Phó tổng? Cái gì Phó?”
“Nói cái gì vậy hả, còn không mau chào hỏi đi?” Trưởng phòng trách mắng: “Đây là tổng giám đốc của tập đoàn Quân Trạch chúng ta, còn người kia là trợ lý của Phó tổng.”
Ngô Chí Phong sững sờ: “Phó, Phó tổng?”
Nhớ lại màn khoe khoang thể hiện trước mặt Phó Dĩ Hành ngày hôm qua, anh ta chỉ cảm thấy như có một cơn mưa lạnh buốt tát vào mặt, lạnh lẽo và đau đớn.
Cả người anh ta cứng đờ, sau vài giây cũng nhanh chóng thu lại suy nghĩ, cười làm hoà: “Phó tổng, thật xin lỗi. Không biết anh còn nhớ tôi không? Hôm qua chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Giọng điệu có chút thận trọng.
Phó Dĩ Hành cũng không thèm liếc anh ta một cái, giọng điệu càng lạnh nhạt hơn: “Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì.”
Sắc mặt của Ngô Chí Phong ngượng ngùng. Sau khi ra khỏi thang máy, anh ta nhanh chóng tìm cớ cụp đuôi rồi chạy mất.