Chương 18: Là ai muốn hãm hại tôi?
Thiên phố
Trong phòng VIP, lúc này truyền đến thoáng cái giọng nữ lạc lạc: "Trầm thiếu, anh ở trong cảnh sát ngây người ba ngày, con mắt Tiểu Lôi khóc tới nỗi sưng lên."
Nói chuyện là minh tinh Tô Tâm Lôi đang hot, cô vốn có một gương mặt tinh xảo, giống như hoa sen mới nở xinh đẹp vậy, tiếng nói lại là nhuyễn nhu khiến đàn ông hận không thể đem cô ôm vào trong ngực.
"Ai nha, tâm can bảo bối của anh, mau cho anh nhìn xem nào, có phải là sưng lên thật hay không?" Thẩm Thiên Minh híp cặp mắt mười phần đào hoa phóng điện, bàn tay đem cô ôm càng chặt hơn, giễu giễu nói: "Còn là xinh đẹp như xưa như vậy sao."
"Đáng ghét, người ta là thật hết sức lo lắng a." Tô Tâm Lôi nói lời này không phải giả, Thẩm Thiên Minh là kim chủ của cô, lớn lên lại đẹp như vậy. Lỡ như, hắn thực sự xảy ra chuyện, đối với cô tuyệt đối không có lợi. Cô nói xong, thân thể nhu nhược không có xương, ái muội hướng về trong lòng Thẩm Thiên Minh cọ xát, ám hiệu hàm xúc ý tứ mười phần.
"Ngoan ngoãn như vậy - -" Thẩm Thiên Minh dứt khoát nắm cằm cô, đang muốn cúi người hôn môi cô, cửa vào lúc này lại bị đẩy ra, đi vào hai người đàn ông cao lớn, không gian rộng lớn, thoáng chốc bắt đầu trở nên căng chặt.
Nhìn thấy người đến, Thẩm Thiên Minh vội vàng buông Tô Tâm Lôi ra, cười hì hì nghênh đón.
Chuyện tốt bị quấy rầy, Tô Tâm Lôi có chút không vui, hai tròng mắt yêu mị theo phương hướng Thẩm Thiên Minh nhìn mà nhìn lại, ánh mắt lại ngừng ở một trên một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, rốt cuộc dời không được. Đang ở giới giải trí, cái dạng đàn ông tốt gì mà cô chưa từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng xinh xắn, khí tràng lại cường đại như thế , cho dù lúc này hắn không nói lời nào, chỉ là tùy ý đứng ở đó, như trước làm cho người ta khó có cảm giác áp bách thể hít thở không thông...
Người đàn ông này là ai?
"Ơ, Đường đại thiếu của chúng ta cuối cùng đến đây." Trên mặt Thẩm Thiên Minh có một loại thoải mái tự nhiên, mà lúc Tô Tâm Lôi nghe được lời hắn nói, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, nguyên lai hắn chính là Đường Diệc Đình? Không nghĩ tới hôm nay lại để cho cô gặp được, cơ hội tốt như vậy, cô sao có thể không nắm bắt? Nghĩ đến như vậy, Tô Tâm Lôi vội vàng đứng dậy, phong thái chập chờn đi tới, nửa đường lại bị Rose cản lại - -
"Boss chúng ta có việc nói cùng Thẩm thiếu, cô ra ngoài!"
Tô Tâm Lôi không có nghĩ đến cái người đẹp trai như vậy lại không có tình người, nụ cười chỉ một thoáng cứng đờ, đem ánh mắt nhìn qua trên người Thẩm Thiên Minh, lại phát hiện hắn hướng về cô phất phất tay, ý bảo cô rời đi. Cô đành phải thu dọn đồ đạc, lưu luyến liếc Đường Diệc Đình đối với cô làm như không thấy nhìn một cái, sau mới không cam tâm tình nguyện rời đi.
Trên ghế rất nhanh cũng chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Đường Diệc Đình một tay để trong túi quần, mày rậm khẽ nhăn một tý, lạnh lùng châm chọc: "Xem ra cậu bề bộn nhiều việc, chân trước mới ra cục cảnh sát, chân sau liền cùng mỹ nhân ở cùng chỗ.”
"Ai nha, ch.ết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong. Thật tốt." Thẩm Thiên Minh cười vô lại, cánh tay dài duỗi ra, muốn đi khoác lên bả vai Đường Diệc Đình, ai ngờ lại bị hắn ném qua vai một cái thật hoàn mỹ, ném đến trên mặt đất - -
"Chán sống, dám chạm vào tôi?"
"Mẹ kiếp!" Thẩm Thiên Minh chật vật đứng lên, gặp Rose ở một bên cười, gương mặt tuấn tú kéo ra, "Rose, gặp tiểu gia ăn quả đắng, cậu rất vui vẻ?"
"Thẩm thiếu, ngài cũng không phải không biết Boss nhà ta có thích sạch sẽ, ngài đụng phải boss, một cái ném qua vai đã rất nhẹ." Rose không cho là đúng bĩu môi, quật ngược lại hắn.
"Cậu không nói thật sẽ ch.ết a?" Thẩm Thiên Minh trừng hắn một cái.
"Tốt lắm, nói chính sự!" Đường Diệc Đình trầm giọng mở miệng, chặn bọn họ đấu võ mồm. Hai người này, mỗi lần chỉ cần đứng cùng một chỗ, đều giống như hỏa tinh đụng địa cầu, một cái xấu, một cái độc miệng, thật đúng là tuyệt phối.
"Thời điểm này, đến tột cùng là ai muốn hãm hại tôi?"