Chương 54: Từ trước tới nay cô nhóc này vẫn sợ đau
Cô nhóc này từ trước đến nay sợ đau, chắc là rất đau đi?
Anh vội vàng kiểm tr.a tay của cô một lát, sau khi thấy vết thương ngoài da kia, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Ra ngoài bôi chút thuốc mỡ.”
Anh nói chuyện đồng thời một tay cũng ôm lấy Lý Nguyên Y.
“Cầm luôn điện thoại di động của tôi.” Cô cũng chưa có quên việc phải trả lời điện thoại cho anh hai.
“Được!” Đường Diệc Đình bất đắc dĩ, chẳng lẽ cô nhóc này vì lấy điện thoại nên mới bị ngã xuống như vậy?
Đặt cô ngồi lên ghế sopha xong, rất nhanh anh lấy ra thuốc bôi, rất cẩn thận giúp cô mát xa, kỹ xảo vô cùng thành thạo, lại làm Lý Nguyên Y đau tới mức kêu to oa oa, bắt đầu nói năng lộn xộn gọi lung tung - -
“A, a, đau - - “
“A, a, nhẹ chút - - “
Đường Diệc Đình buồn cười: “Bảo bối, làm tiêu hồn như vậy, muốn làm cho người khác hiểu lầm sao?”
“Anh... A, đau!”
“Tốt lắm, phải để cho máu tuần hoàn, bằng không cánh tay này của em, sẽ bị đau nhức liên tục.” Đường Diệc Đình cất kỹ thuốc mỡ, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng dần dần giãn ra.
“Chao ôi, nhất định hôm nay là do tôi ra cửa không coi ngày mà.” Lý Nguyên Y dẩu môi, trong giọng nói không tự giác mang theo một chút hương vị ngây thơ, có lẽ chính cô cũng không biết, ở trước mặt Đường Diệc Đình, sự phòng bị trong tâm mình, càng ngày càng xuống thấp.
“Có bản thiếu tự tay mát xa giúp em, còn không được sao?” Đường Diệc Đình bật cười, nếu không phải trên tay dính đầy thuốc mỡ, anh thật muốn cọ cọ vào mũi cô, lại ôm cô vào trong ngực hôn không ngừng.
Lý Nguyên Y đưa tay giật giật cánh tay, phát hiện đau đớn vừa rồi dang dần dần tiêu tan, cô nhìn về phía Đường Diệc Đình, mặt mày cong cong cười: “Ừ, cám ơn anh!”
“Cám ơn anh? Vậy hôn anh một cái.” Đường Diệc Đình cong nhẹ môi, đưa gương mặt tuấn tú đến gần, đôi mắt thâm thúy thoáng chốc hiện ánh sáng lung linh, khiến cho Lý Nguyên Y suýt nữa rối loạn hô hấp.
Cô vội vàng lui người lại phía sau, lui ra một chút: “Nhanh đi rửa tay đi!”
“Chờ anh!” Đường Diệc Đình nói xong, từ bên cạnh cô đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Chờ anh?
Thật làm người ta có những suy nghĩ lung tung. Không phải không phải sự thật!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nguyên Y phiếm hồng, cô nam quả nữ ở trong một phòng, hơn nữa cô còn mặc áo tắm của anh, dù thế nào cũng cảm thấy rất ái muội. Không được, cô phải nhanh rời đi, nhưng quần áo đã không thể mặc, làm sao bây giờ?
Vấn đề này, đột nhiên làm cho cô có chút đau đầu.
Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, quả thật là anh hai - -
“Cô nhóc này, em không sao chứ, đi toilet lâu như vậy?”
“Anh hai, thật ngại, vừa rồi đài truyền hình có chút việc, em phải chạy về, quên nói cho anh biết.”
Lý Nguyên Y nói xong, ngầm vụng trộm le lưỡi, đây đã là lần nói dối thứ mấy?
Chao ôi!
“Như vậy sao, nếu buổi chiều mà đói, nhớ uống trà chiều.”
“Vâng, em nhớ rồi!”
Cúp điện thoại, cô đứng dậy khỏi sopha, chân trần đạp lên thảm mềm, đi về phía ngăn tủ đặt điện thoại cố định, muốn bấm số điện thoại của quầy phục vụ khách sạn, nói người mua giúp cô một bộ quần áo.
Lúc cô cầm lấy tai nghe, đang chuẩn bị gọi quầy phục vụ, lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng...
Đường Diệc Đình rửa tay xong xuất hiện, chỉ thấy cô đang đứng ở trước tủ, mắt hạnh chứa sự giật mình, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Áo tắm của anh, mặc vào trên cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, rõ ràng lớn một chút, mặc dù không vừa người, chiếu vào đáy mắt người đàn ông, lại có một phong tình khác.
Đầu quả tim, thoáng xẹt qua khác thường, cổ họng Đường Diệc Đình có chút căng lên, ánh mắt, cũng thay đổi trở nên nóng rực.