Chương 64: Cần anh nói cho em biết không?
“Đường Diệc Đình, anh đừng... Như vậy!”
Lý Nguyên Y ý thức được điều dưới thân, sợ anh sẽ ở chỗ này làm ra chuyện khó kiểm soát, cô gấp tới mức giọng nói cũng run run.
“Đừng làm gì hả?” # đã che giấu #
May mắn, tiếng chuông điênh thoại di động vang lên dồn dập đúng lúc, cắt đứt một phòng kiều diễm.
Đường Diệc Đình cực không tình nguyện nhận điện thoại, tay kia, vẫn như trước ôm chắc lấy eo của cô, một chút cũng không có ý muốn buông cô ra.
Ước chừng hai phút sau, Đường Diệc Đình tắt máy, bàn tay vỗ vỗ mông của cô, thúc giục: “Mau thay quần áo, dẫn em đi ăn khuya!”
“Không ăn, béo ch.ết. Anh nhìn váy này xem, nếu căng thêm một chút thì không mặc nỗi nữa rồi .” Lý Nguyên Y hơi trề môi, hết sức tự nhiên ở trước mặt anh nhéo nhéo thịt phần eo mình, trong lời nói tràn đầy oán niệm. Cái eo thon nhỏ của cô, nếu thật sự bỏ mặc, chỉ sợ thật sự sẽ thay đổi thành một cái thùng phi.
Đường Diệc Đình buồn cười, ánh mắt đảo trên người cô một vòng, khóe môi nhếch lên: “Mấy chỗ khác đều vừa vặn, ngược lại có một địa phương xảy ra chút vấn đề.”
“Ở đâu?” Lý Nguyên Y cho rằng anh nói tới quần áo, vội vàng nhìn chung quanh vài lần, “Tôi nhìn không ra.”
“Cần anh nói cho em biết không?” Người nào đó sờ sờ chiếc cằm thon, cười đến đặc biệt hồ ly.
Lý Nguyên Y không hề đề phòng gật đầu, eo nhỏ lại bị anh ôm lấy từ phía sau # đã che giấu #
Đồ trứng thối!
Lúc này Lý Nguyên Y mới phản ứng được bản thân mình lại bị chiếm tiện nghi, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không nói câu nào liền nâng giày cao gót lên, hung hăng giẫm nát lên chân của người đàn ông.
Đường Diệc Đình không nghĩ tới cô sẽ ra tay ác liệt như vậy, bị đau hơi nhíu mày, mà Lý Nguyên Y lại nhân cơ hội chạy về phía trước, thuận lợi né tránh anh.
“Anh đi ra ngoài nhanh, nếu ở đây lâu, thật sự không tốt lắm.”
Lý Nguyên Y khó có khi lại ôn hào thương lượng với nah, dù sao đài truyền hình cũng là nơi nhiều người nhiều miệng, nếu như bị người khác thấy được cô với Đường Diệc Đình một mình ở cùng với nhau, chỉ sợ lời đồn đãi sẽ tán loạn khắp nơi.
Ở chỗ mấu chốt, cô không muốn chọc phiền toái.
“Được rồi, anh chờ em ở bãi đậu xe.” Đường Diệc Đình thấy thế cũng thu liễm lại, không hề trêu chọc cô nữa.
“Được!” Cô gật gật đầu, xem như đáp ứng lời mời của anh.
*******
Mười phút sau, Lý Nguyên Y thay xong quần áo, đi vào thang máy đi xuống bãi đậu xe.
Nhìn thấy chiếc Ferrari của anh ngừng ở chỗ không xa, đèn xe sáng rỡ, cô nhìn xung quanh, thấy chung quanh cũng không người, lúc này mới tăng nhanh bước chân đi về hướng của anh.
Di động để trong túi xách, lại vang lên ngay lúc này, cô dừng chân lại, lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn, là anh hai!
Tối hôm nay anh hai đi với đồng nghiệp tới quán bar để ăn mừng, bây giờ còn sớm như vậy, sao lại rảnh gọi điện thoại cho cô nhỉ?
Chẳng lẽ, là thấy tiết mục tối nay của cô sao?
Bỗng nhiên Lý Nguyên Y cảm giác được huyệt thái dương nhảy lên, không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ.
Điện thoại vang lên vài tiếng, cô mới nhấc máy: “Anh hai - - “
- - - - - -